Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 26: Không cần quà, chỉ cần anh đến là được




Châu Túc Tấn không ăn lẩu, từ trước đến nay chưa từng phá lệ vì ai. Kể cả lần xem mắt trước đây, đối tượng xem mắt muốn ăn lẩu, anh chỉ đi chứ không ăn, gọi món khác.

[Tôi tìm người đi cùng em.]

Vệ Lai: [Người anh tìm, tôi không quen.]

Cô nói thẳng, [Tôi không muốn ăn cùng người khác.]

Châu Túc Tấn quay đầu nhìn anh cả vẫn đang hút thuốc ở bên ngoài, “Buổi trưa anh có việc không?”

“Không có.”

“Em ăn trưa ở chỗ anh.”

Châu Gia Diệp dập điếu thuốc, “Không quay về ăn với Vệ Lai sao?”

“Cô ấy đi ăn lẩu.”

Châu Túc Tấn trả lời Vệ Lai: [Gửi địa chỉ cho tôi, ăn trưa xong tôi sẽ qua.]

Dù sao hai người cũng là giả, Châu Gia Diệp không tiện thuyết phục hay khuyên nhủ. Cho dù có là thực sự hẹn hò, em trai của anh cũng chưa chắc sẽ phá lệ đi ăn lẩu với Vệ Lai.

Anh không quên lấy món quà đắt tiền mà ông ngoại tặng ở cốp xe, anh dặn dò quản gia buổi trưa làm thêm vài món.

“Anh còn có cuộc họp video, em cứ tự nhiên.” Châu Gia Diệp đặt hộp quà xuống rồi đi lên thư phòng trên tầng.

Châu Túc Tấn đi qua tủ tượu lấy một chai rượu vang, vừa cầm ly rượu lên thì nhớ hôm nay anh lái xe đến, đành đặt rượu về chỗ cũ.

Dì giúp việc hỏi, anh muốn uống trà hay cafe.

Châu Túc Tấn không thường xuyên đến đây, dì giúp việc không biết anh thích loại cafe gì, bèn hỏi chi tiết.

Trong nhà có rất nhiều hạt cafe từ khắp nơi trên thế giới.

Dì giúp việc chọn hơn mười loại rồi mang qua, để Châu Túc Tấn tự chọn.

Không có loại cafe mà Châu Túc Tấn thường uống, chỉ có hạt cafe geisha mà Vệ Lai thích, anh không chọn Geisha mà chọn một loại trước đây chưa từng nếm qua.

Dì giúp việc đi pha cafe cho anh, anh ngồi trong phòng khách một lúc, bây giờ căn nhà ở Bắc Kinh và Giang Thành của anh đều không có được sự yên tĩnh như thế này, không ồn ào náo nhiệt, chỉ là không gian cá nhân của anh đã bị Vệ Lai chiếm giữ một phần.

Bây giờ đồ đạc của cô ở khắp mọi nơi, thậm chí là trong phòng ngủ và giường của anh.

Cuộc họp video của Châu Gia Diệp diễn ra rất nhanh, sau khi kết thúc anh liền xuống lầu.

Dì giúp việc đã pha xong cafe, thuận tiện pha thêm cho anh một cốc.

Anh không kén chọn cafe, có gì uống nấy. Anh nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn em trai, “Sao lại chọn loại này? Không phải em chỉ uống hạt cafe rang đen thôi sao?”

Châu Túc Tấn: “Chỗ của anh không có loại em muốn uống.”

Không phải không có, mà hạt cafe trong nhà quá nhiều, có lẽ dì giúp việc chưa tìm thấy.

Châu Túc Tấn nhấp vài ngụm, đánh giá: “Không tệ.”

Hiếm khi có loại cafe nào được em trai anh đánh giá cao như vậy, Châu Gia Diệp nói: “Trong nhà còn rất nhiều, muốn mang về một ít không?”

Châu Túc Tấn không từ chối.

Châu Gia Diệp bảo dì giúp việc lấy hai túi để lát nữa em trai cầm về.

Bởi vì dì thích uống cafe, hơn nữa không có khẩu vị nhất định, nên mỗi khi xuất ngoại anh đều mua hạt cafe từ khắp nơi trên thế giới về.

“Vệ Lai thích uống loại cafe gì? Chỗ của anh loại nào cũng có, anh ít khi uống cafe, dì cũng không uống được nhiều như vậy.”

“Không cần đâu, Dương Trạch đã đặt cafe từ Panama cho cô ấy rồi.”

Vừa nghe đến nơi xuất xứ là Panama, anh liền biết đó là loại cafe gì: “Em ấy thích uống Geisha?”

“Ừ. Cô ấy nói mình uống theo trend.”

“……”

Châu Gia Diệp bật cười, Geisha nổi tiếng là một trong những loại cafe đắt nhất thế giới, được rất nhiều người ưa chuộng, “Chỗ anh có một loại đắt hơn, tuyệt đối không tìm thấy trên thị trường, có muốn cầm về cho em ấy không?”

Châu Túc Tấn hiểu Vệ Lai, “Cô ấy không cần những thứ không tra được giá.”

Châu Gia Diệp cười lớn, Vệ Lai và em trai của anh hoàn toàn là hai loại người khác nhau, anh tò mò: “Với tính cách này của em ấy, làm sao em có thể chịu được vậy?”

Châu Túc Tấn lại nhấp thêm vài ngụm cafe: “Không chịu được cũng phải chịu hai năm.”

Châu Gia Diệp: “……”

Vậy mà có thể chịu được tận hai năm.

Cùng lúc đó, Vệ Lai đang đi mua sắm ở nơi cách đó vài km, đột nhiên muốn hắt hơi mà không được.

Cô bịt miệng và mũi vài giây, cuối cùng mới không muốn hắt hơi nữa.

Hôm nay không lạnh, có lẽ không phải do thời tiết.

Cô mua cho mình vài chiếc váy mới, sau đó mua áo khoác cho ba và mẹ.

Ra khỏi trung tâm thương mại đã gần mười hai rưỡi, cô thong thả tìm kiếm vài quán lẩu, chọn một nơi gần nhất rồi đi bộ tới.

[Giám đốc Châu, tôi ở đây.]

Cô gửi địa chỉ quán lẩu cho anh.

Châu Túc Tấn: [Tôi biết rồi.]

Đây là lần đầu tiên cô ăn lẩu một mình, lúc còn đi học cô thường đi ăn với bạn học, tốt nghiệp không lâu thì cô quen Chương Nham Tân, mỗi khi cô muốn ăn lẩu, Chương Nham Tân dù bận rộn đến đâu cũng sẽ đi với cô.

Lúc anh ta đi công tác không ở Giang Thành, cô sẽ đi với vài chị em plastic.

Vệ Lai gọi nồi lẩu uyên ương, một bên cay một bên không cay, cô thèm ăn rất nhiều món nên mỗi thứ gọi một phần, không ăn hết thì gói mang về.

Nồi lẩu còn chưa sôi, Châu Túc Tấn đã tới.

Bất cứ nơi nào anh đi qua, đều có không ít ánh mắt dõi theo.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi sẫm màu, quán lẩu bốc khói nghi ngút hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lẽo trên người anh.

Châu Túc Tấn ngồi xuống đối diện cô, “Chưa bắt đầu ăn sao?”

“Chưa. Tôi đang đợi anh.”

“Tôi ăn rồi.”

Không phải là cô đợi anh đến anh chung, mà là đợi anh đến quán, cô mới gọi món.

Vệ Lai thả một nửa đĩa thịt bò vào nồi lẩu nấm, sau đó thả nửa còn lại trên đĩa vào nồi lẩu cay.

Châu Túc Tấn tựa người vào sofa xem điện thoại, cô gọi: “Giám đốc Châu.”

“Hửm?” Anh chỉ đáp một tiếng, không ngẩng đầu, đợi cô nói tiếp.

“Anh đang giải quyết công việc sao?”

“Xem tin tức.”

Vệ Lai đưa muỗng cho anh, “Vậy anh xem giúp tôi nồi lẩu cay, nếu gần chín thì vớt lên để tôi ăn trước.”

Châu Túc Tấn: “……”

Đọc xong tin tức, anh mới ngẩng đầu lên, “Em gọi tôi đến để trông nồi lẩu cho em?”

Vệ Lai mỉm cười: “……Cũng không hẳn. Tôi thấy đúng lúc anh đang rảnh rỗi mà thôi.”

Châu Túc Tấn đặt điện thoại lên ghế sofa, bắt đầu cởi khuy măng sét: “Có thấy mình đang được voi đòi tiên không?”

Vệ Lai gật đầu: “Có.”

Nói thì là vậy, cô vẫn đặt muỗng canh về phía anh.

Châu Túc Tấn đặt khuy măng sét lên bàn, sau đó vén tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay săn chắc.

Anh cầm lấy muỗng, múc thịt bò đã chín vào một chiếc bát trống.

Đáy nồi lẩu cay có hạt tiêu, lúc múc thịt bò có dính phải một chút, Vệ Lai ngẩng đầu nhìn thấy hạt tiêu màu xanh nhạt liền nói, “Giám đốc Châu, có hạt tiêu.”

Cô vô tình nói theo thói quen.

Trước kia Chương Nham Tân đi ăn lẩu cùng cô, anh ta sẽ cẩn thận nhặt toàn bộ hạt tiêu ra, không để đĩa cô dính bất cứ thứ gì cô không thích.

Châu Túc Tấn ngước mắt nhìn cô, dùng đũa gắp hạt tiêu sang một bên.

Nửa đĩa thịt bò cũng không nhiều, vài muỗng là gắp hết.

Anh đặt muỗng xuống, lấy khăn ướt lau tay rồi tiếp tục xem tin tức.

Vệ Lai không dám nhờ anh giúp cô thả rau, bèn tự mình vừa nấu vừa ăn.

Sáng nay anh đi đâu, anh không chủ động nói, cô cũng không vượt qua giới hạn mà hỏi.

“Giám đốc Châu, tối nay hoặc sáng mai chúng ta có cần đến nhà anh nữa không?”

“Không cần.” Mẹ tạm thời không muốn nhìn thấy họ.

Anh hiểu rõ mẹ của mình, cho dù hoài nghi cũng sẽ không dò thám trực tiếp. Điều mẹ anh do dự là, nên đối mặt với anh và Vệ Lai với thái độ như thế nào, vì thế trong khoảng thời gian này, anh sẽ không dẫn Vệ Lai về nhà.

“Vậy thì tốt.” Vệ Lai cũng không muốn đến đó, bởi vì mẹ Châu đã bắt đầu hoài nghi, cô rất khó có thể diễn kịch một cách hoàn hảo. Nhà của dì nhiều người, nhưng về nhà chính thì khác, một mình đối mặt rất dễ lộ tẩy.

Không cần đến nhà anh nữa, đồng nghĩa nhiệm vụ lần này đã kết thúc.

“Tối nay tôi sẽ về Giang Thành, ngày mai còn đi làm.”

Cô phải trao đổi việc sửa sang ở Giang An Vân Thần, công việc đã tích luỹ thành chồng trong hai ngày cô ở Bắc Kinh.

Châu Túc Tấn hỏi cô: “Có muốn gọi thêm món không?”

“Không cần đâu, đủ rồi.”

Anh quét mã rồi thanh toán.

Lúc ra khỏi quán lẩu, Vệ Lai đã đặt vé tàu cao tốc. Cô không cần ngồi chuyên cơ của anh, trở về Giang Thành bằng tàu cao tốc sẽ tiện hơn. Cô đặt vé chuyến xế chiều, khoảng chín giờ tối sẽ đến Giang Thành.

Trên đường trở về biệt thự, Vệ Lai nhìn ven đường ngợp lá vàng, buổi sáng mới quét dọn, nay đã lại rơi xuống một lớp mỏng.

“Cây bạch quả trong sân nhà dì thật đẹp, chắc hơn trăm tuổi rồi phải không?”

“Ừm, vài trăm tuổi rồi.”

Vệ Lai tiếc nuối, “Hôm qua căng thẳng quá, tôi còn chưa kịp chụp ảnh.”

Châu Túc Tấn: “Bây giờ chắc mẹ tôi đang ở nhà dì. Mùa thu năm nào cũng có lá rơi, năm sau quay lại chụp.”

Vệ Lai thầm nghĩ, cũng phải, năm sau hợp đồng vẫn chưa kết thúc, có lẽ hai người vẫn ở bên nhau.

Châu Túc Tấn đoán không sai, mẹ của anh vẫn đang ở nhà dì.

Ninh Như Giang giao việc phải làm buổi sáng cho trợ lý, vì tâm trạng của chị gái không tốt, bà ở lại ăn trưa cùng chị.

Ninh Như Trân buồn chán đến không có khẩu vị, ăn ít hơn khẩu lượng thường ngày một nửa.

Sau bữa cơm, Ninh Như Giang tự ép một ly trái cây và rau củ cho chị gái, “Phải duy trì dinh dưỡng.”

Ninh Như Trân cầm ly nước, nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt.

Ninh Như Giang lo lắng cho chị gái, “Chị không thể tiếp tục thế này, đừng để đến lúc chưa lật tẩy được hai đứa, đã tự mình bức bối đến phát bệnh.”

Ninh Như Trân tức giận nói: “Em nói xem, sao thằng bé không thể khiến chúng ta an tâm nổi chứ! Ngày nào cũng khiến chị lo lắng.”

Ninh Như Giang vỗ nhẹ lưng chị gái, “Đứa kia nhà em không phải cũng vậy hay sao”

Ninh Như Trân day trán, buộc bản thân bình tĩnh lại, “Chị không rảnh để ngày nào cũng quan sát xem thằng bé rốt cuộc có hẹn hò thật hay không.”

“Vậy chị tính làm thế nào? Lật bài ngửa với thằng bé?”

“Lật bài ngửa?”

Ninh Như Trân trầm mặc, nếu như thật sự là diễn kịch, con trai có thể lừa bà, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà không thể tự vả mặt con trai mình.

Dù sao cũng là cốt nhục, bà có thể làm gì được đây?

Uống xong ly nước, bà hạ quyết tâm.

“Không phải em và ba đều cảm thấy Vệ Lai rất tốt sao.”

“Đúng vậy, rất tốt. Cho dù là diễn kịch, hay chỉ là mối quan hệ hợp đồng gì đó với Túc Tấn, không có nghĩa nhân phẩm của người ta có vấn đề.” Ninh Như Giang không hề tự kiêu: “Mắt nhìn người của em và ba chúng ta vốn rất chuẩn.”

Ninh Như Trân: “Còn hơn hai tháng nữa là Tết, lúc đó hai đứa đã ở bên nhau nửa năm, nếu như thật sự hẹn hò, thời gian tìm hiểu cũng đủ để chứng minh đôi bên hợp nhau. Qua năm mới, chị sẽ để hai đứa đính hôn, trước khi đính hôn chị sẽ đích thân đến Giang Thành gặp ba mẹ của Vệ Lai, đính hôn xong là có thể lĩnh chứng.”

Hôn nhân đại sự, con trai bà sẽ không lấy ra làm trò đùa.

Nếu là giả, anh đương nhiên sẽ tự động “chia tay”.

Đây là cách xử lý chu toàn nhất mà bà có thể nghĩ ra, không ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con, cũng không làm tổn thương đến lòng tự trọng của Vệ Lai.

Ninh Như Giang lo lắng: “Chuyện lĩnh chứng, Châu Túc Tấn chắc chắn sẽ không nghe gia đình.”

Ninh Như Trân đã sớm dự tính: “Cho nên cần có người trấn áp được thằng bé, chị sẽ để ba nói chuyện với nó, nó không thể không nghe.”

Từ nhỏ Châu Túc Tấn đã nghe lời ông ngoại, chưa bao giờ làm trái lời hay chọc giận ông ngoại.

__

Chiếc Bentayga màu đen lái vào khu biệt thự, phần lớn thời gian trong xe đều im lặng.

Ở cạnh Châu Túc Tấn một thời gian, Vệ Lai đã quen với việc giữ yên lặng.

Anh lái xe, còn cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Buổi chiều chú Diêm sẽ đưa em ra ga tàu.”

Vệ Lai thu hồi tầm mắt, “Được.”

Việc đưa đón người khác ở sân bay hay ga tàu, không tồn tại trong thế giới của anh.

Trở về biệt thự, anh không ở lại lâu, sau khi lấy quà mà người nhà tặng cho cô xong, anh lái xe đến thẳng công ty.

Lúc đến cô mang hai chiếc vali lớn, khi về lại có thêm một chiếc. Quà mọi người tặng cô nhiều hơn quà cô tặng mọi người, dì cũng chuẩn bị cho cô tận vài phần.

Mặc dù mẹ của Châu Túc Tấn nghi ngờ cô là bạn gái giả, nhưng vẫn không quên tặng quà cô, còn chu đáo dán giấy note lên từng món quà, để cô biết là ai tặng mình.

Hộp đựng của từng món quà đều thể hiện sự hào phóng và giá cả đắt đỏ.

May là, món quà mà cô chuẩn bị cho mọi người đều do chính tay cô lựa chọn cẩn thận, cô không quá cảm thấy mắc nợ khi nhận được những món quà này, nhưng vẫn phần nào cảm thấy có lỗi.

Đặc biệt là cảm thấy có lỗi với dì và ông ngoại, hai người thực sự rất yêu mến cô, nhất là dì. Tối qua dì luôn miệng khen cô xinh đẹp hiểu chuyện, bảo cô bao giờ đến Bắc Kinh tiếp, còn hẹn hô cùng đi mua sắm và uống cafe.

Giả làm bạn gái, chắc chắc gặp người nhà càng ít càng tốt, như thế nguy cơ bị lộ sẽ thấp hơn.

Cô chỉ có thể khéo léo thoái thác, nói đợi bao giờ Châu Túc Tấn hết bận sẽ tới.

Vì hành lý quá nhiều, buổi tối về đến Giang Thành, mẹ đã lái xe đến đón cô.

Cốp xe không chứa nổi hai vali lớn, mẹ phải lái chiếc xe thương vụ của công ty.

Vừa nhìn thấy con gái, Trình Mẫn Chi liền ôm thật chặt, “Căng thẳng lắm phải không.”

Sao có thể không cơ chứ, Vệ Lai kể lại tình huống hôm đó cho mẹ nghe: “Dì đã mời bốn bàn, tất cả đều là họ hàng bên ngoại của Châu Túc Tấn, ngay cả ông bà ngoại của anh ấy cũng từ nước ngoài bay về, thế trận lớn đến mức khiến con giật mình.”

Trình Mẫn Chi an ủi con gái: “Lần đầu tiên ra mắt đều như vậy, sau này gặp nhiều rồi sẽ tốt hơn.”

Hoặc là không.

Tình huống của cô thì ngược lại, có gặp bao nhiêu lần cũng vô ích, trái lại sẽ càng căng thẳng hơn.

Vệ Lai và mẹ cùng nhau kéo hai chiếc vali nặng ra xe, cô còn chưa mở quà, không biết bên trong là gì.

Trình Mẫn Chi đóng cửa xe lại, “Mẹ còn tưởng con sẽ ở Bắc Kinh chơi thêm vài ngày.”

Vệ Lai ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, “Ăn uống vui chơi hai ngày là đủ rồi.”

Điều Trình Mẫn Chi nghĩ tới là, hai đứa trẻ yêu xa, mặc dù gặp nhau không có gì là khó, nhưng suy cho cùng vẫn là khác thành phố, không phải cứ muốn là có thể gặp, cho nên mỗi lần gặp được nhau thì nên cố gắng ở lại thêm vài ngày.

“Không phải siêu thị vẫn còn mẹ sao, mẹ để người khác trao đổi việc sửa sang cũng được mà.”

Vệ Lai mỉm cười: “Đây là hai việc khác nhau, con sẽ không để hẹn hò không ảnh hưởng đến công việc.”

Mẹ cô khởi động xe, không tiếp lời.

[Giám đốc Châu, tôi tới rồi.]

Châu Túc Tấn gọi điện tới, anh vừa về đến nhà không lâu, đang chuẩn bị đi tắm. Anh đứng trước bồn rửa mặt, bên trên đều là mỹ phẩm của cô, ngay cả khi người không ở đây, đồ vật vẫn chiếm giữ không gian cá nhân của anh.

“Có ai đến đón em không?” Anh hỏi.

“Có mẹ tới đón rồi.”

“Về đến nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Cuộc gọi cứ vậy mà kết thúc.

Nếu không có mẹ ở cạnh, có lẽ anh đã không nói câu cuối cùng.

Xe lăn bánh qua một con đường đầy lá rụng, cô tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của lá khô. Cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đi ngang qua một cửa hàng thuộc chuỗi siêu thị của họ, đã sắp đến thời gian đóng cửa mà vẫn có khách vào.

Giờ phút này, cô cảm thấy, vẫn là Giang Thành tốt nhất.

__

Ngày hôm sau, điều đầu tiên Vệ Lai làm sau khi tỉnh dậy là xác nhận mình đang ở nhà.

Mấy ngày nay, cô ngủ trong biệt thự của Châu Túc Tấn với tâm trạng lo lắng, luôn sợ sẽ có người lên lầu, sau đó phát hiện mối quan hệ giữa hai người là giả.

[Lai Lai, bao giờ con về? Gần đây ba không có việc bận, có thời gian sẽ đến đón con.]

Vừa thức dậy, còn chưa ăn sáng, ba đã gửi tin nhắn cho cô.

[Ba, con mới về từ tối qua.]

Cách một màn hình, cô có thể cảm nhận được sự lạc lõng của ba ngay lúc này.

Vệ Lai: [Ba, hôm nay ba có rảnh không? Buổi sáng con đến cửa hàng bên Giang An Vân Thần, con đưa ba đi xem nhé, con cũng mua cho ba một chiếc áo khoác ở Bắc Kinh, thuận tiện mang cho ba luôn.]

Vệ Hoa Thiên: [Hôm nay ba nghỉ ngơi, có thời gian.]

Ăn sáng xong, Vệ Lai không đến văn phòng mà lái xe đến thẳng Giang An Vân Thần. Không ngờ, ba còn đến sớm hơn cả cô, đang đứng đợi cô ở cửa.

Cửa chính đã mở, đội thi công của công ty thiết kế đang làm việc bên trong.

Vệ Lai đưa áo khoác cho ba: “Ba xem có hợp không.”

Vệ Hoa Thiên mỉm cười, mãn nguyện nói: “Không cần nhìn cũng biết là hợp.”

Một chiếc áo khoác cuốn đi sự hụt hẫng suốt bao ngày của ông.

Ông đặt áo khoác lên xe, nói về vị trí của cửa hàng thứ mười bảy, “Địa điểm này không tồi. Bao nhiêu mét vuông?”

“Hơn 1.500 mét vuông một chút.” Vệ Lai quay đầu nhìn mặt bằng trước mặt, “Đợi đến khi có tiền, con sẽ mua nó.”

Vệ Hoa Thiên biết phần lớn doanh nghiệp ở đây đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Giang An, “Chủ tịch Viên chịu bán sao?”

“Vâng, con thành công giới thiệu ông ta cho Châu Túc Tấn, chỉ cần con muốn mua, có thể lựa chọn bất cứ địa điểm nào, giá cả cũng không cao.”

Nhưng hiện tại, số tiền cô có trong tay chỉ đủ để mở cửa hàng mới và cải tạo mười lăm cửa hàng cũ, vốn quay vòng không đủ. Chủ tịch Viên cho cô thời gian hai năm, nếu lúc đó vẫn không đủ tiền mà cửa hàng của cô vẫn kinh doanh tốt, sẽ tiếp tục cho cô thuê.

Đây không phải là nơi cửa hàng nào cũng có thể mở, chủ tịch Viên đã nói, nếu trong hai năm cảm thấy kinh doanh không có lãi và muốn rúi lui, sẽ không có thiệt hại thanh lý.

Vệ Hoa Thiên nói con gái đừng quá lo lắng về vấn đề tiền bạc: “Ba sẽ tài trợ một phần cho con.”

Vệ Lai mỉm cười, “Không cần đâu ba, con không cần tiền của ai, chỉ muốn dùng tiền tự mình kiếm ra.”

Cô khoác tay ba bước vào trong cửa hàng, nói cho ông vị trí này sẽ dùng để làm gì, cũng như quầy sách miễn phí và quán cafe sẽ được thiết kế như thế nào.

Sau đó, cô trao đổi với công ty phụ trách sửa sang và trang trí về một số vấn đề và chi tiết, lúc xong việc đã là gần trưa.

Hôm nay ba cô hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, dành cả buổi sáng cho cô.

“Lai Lai, sắp đến sinh nhật con rồi, hôm đó nếu rảnh thì dùng bữa với ba? Nếu không rảnh, chúng ta tổ chức sinh nhật sớm cho con nhé.”

Sinh nhật của cô là ngày 8 tháng 11, chỉ còn mười ngày nữa.

Vệ Lai đáp: “Vậy buổi trưa hôm đó con đi với ba.”

Gần đây, cô bận rộn chuyện ra mắt gia đình và sửa sang cửa hàng, quên mất cả sinh nhật của mình.

Có lẽ Châu Túc Tấn cũng không biết cô sinh nhật vào ngày nào. Hiện tại trong mắt người ngoài, họ đang là một cặp đôi, người nhà của anh lại đang nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, nhất định phải thật cẩn thận.

Cô nói trước cho anh, để anh sắp xếp công việc: [Giám đốc Châu, ngày 8 tháng sau là sinh nhật của tôi. Anh có thời gian đến Giang Thành không?]

Châu Túc Tấn tan họp mới nhìn thấy tin nhắn của cô, ngẫm nghĩ một lúc, anh trả lời: [Được, hôm đó tôi đến thăm em. Em muốn quà gì?]

Vệ Lai: [Không cần quà, tôi không muốn gì cả, chỉ cần anh đến là được.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.