Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 24: Lâu đài Ruby (10)




Hành động này là làm theo bản năng, nhưng Tiêu Hữu Phàm không ngờ rằng Đường Nghiên Tâm thật sự nể tình. Bàn tay lạnh lẽo nắm bàn tay anh ta, cánh tay anh ta bị đông lại đến phát run, nhưng không dám buông tay ra, hít nhẹ một hơi rồi kéo cô ra ngoài.

Họ đã sớm tắt nến để tránh gây chú ý.

Lưng của Đường Nghiên Tâm va vào thứ gì đó cứng rắn, cô vươn tay ra sờ thử thì phát hiện là ván giường. Chờ đến khi Lộ Tầm Nhất đi ra, không gian nhỏ hẹp biến thành vô cùng chen chúc. Cô đã biết rằng lối ra là dưới gầm giường. 

Trên sàn nhà gỗ có một lưới thép dày đặc làm từ chất nhầy màu đỏ, giống như dấu vết của một sinh vật bò sát nào đó lưu lại. Cái này dễ dàng khiến người ta gợi nhớ lại những con giun béo giống như thạch màu đỏ bò ra khỏi miệng của người mới trước đó – chúng nó có lẽ giống như ốc sên, dựa vào chất nhầy tiết ra từ bụng để giảm bớt ma sát giúp chúng đi lại.

Đường Nghiên Tâm bò ra khỏi gầm giường trước.

“Trong phòng không có ai à?”

Mặt đất đầy chất nhầy, độ đặc dính rất cao, nếu dính vào còn có thể kéo sợi lên được.

Thắp lại ngọn nến, Tiêu Hữu Phàm đánh giá căn phòng quá đơn giản và quá ẩm ướt này. Đột nhiên, anh ta rùng mình một cái, hiển nhiên cũng đã nhận ra đống chất nhầy là do những con côn trùng béo kinh tởm để lại. Thứ đó đã chạy vào trong mắt của anh ta, làm anh ta không khỏi sợ hãi, kết quả suýt chút nữa giống như người mới… “Vận may của mình thật sự là quá tốt!”

Đường Nghiên Tâm: “Không phải vận may tốt, là bởi vì anh chưa ăn thịt thôi. Tốc độ sinh sản của giun béo không nhanh như vậy, cho dù có chui vào trong mắt anh, cũng sẽ không lập tức giống như anh ta.”

Tiêu Hữu Phàm yếu đuối hỏi: “…Đó rốt cuộc là thịt gì?”

Đường Nghiên Tâm cười tủm tỉm nói: “Thịt chuột!”

Tiêu Hữu Phàm nghĩ – thịt chuột có màu đỏ không phải do tẩm ướp gì cả mà là do bên trong thịt có giun béo hoặc trứng giun béo.

Nhưng mấy con chuột đã ở chỗ nào ăn mấy con giun béo này? Hay là mấy con chuột trong lâu đài này được nuôi bằng giun béo? Nghĩ thế khiến anh ta cảm thấy hơi buồn nôn – cho dù như Đường Nghiên Tâm nói, giun béo ở trong cơ thể người sinh sản không nhanh, nhưng chỉ cần tiến vào cơ thể, vấn đề cũng đã rất nghiêm trọng rồi. Ngay cả khi họ còn sống rời khỏi khu vực, thì phải dùng loại phẫu thuật nào mới có thể lấy chúng ra ngoài?

Quá đáng sợ…

Trong phòng chỉ có một cái giường và một cái tủ đầu giường, trên tủ đầu giường không có viên Ruby. Đừng nhìn chỗ này tối tăm ẩm thấp, nhưng đến con gián con chuột cũng không có, ga trải giường màu trắng trên giường không có một vết bẩn nào, từ chỗ hõm ở giữa có thể nhìn ra thường xuyên có người ngủ ở trên đó.

Lộ Tầm Nhất làm BUFF cho Đường Nghiên Tâm bình tĩnh lại trước, lúc đang chuẩn bị đẩy cửa ra nhìn thì nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài. Hai người đàn ông liếc nhau, trốn lại xuống gầm giường. Còn Đường Nghiên Tâm trèo lên trần nhà dán vào vách tường, nằm gần vị trí cửa.

Cửa mở!

Một người đàn ông kéo theo một khúc gỗ bước vào, hắn cao khoảng 1m9, trên trán có hai chiếc sừng cong, đôi mắt dài hẹp vô cùng quen thuộc, Đường Nghiên Tâm đã gặp rất nhiều lần – lần đầu tiên ở trước cửa sổ phòng của bà Mapel; cùng trên người của mỗi vong linh đều có thể nhìn thấy đôi mắt này.

Người đàn ông đặt khúc gỗ xuống, đi đến chỗ giường rồi ngồi lên. Miệng hắn lẩm bẩm “@#$%…”, giống như một loại chú ngữ nào đó, dù sao không phải tiếng người, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, vài con giun thạch to béo màu đỏ không biết từ đâu chui ra, chậm rãi trèo lên gỗ.

Cách người này xử lý gỗ thật đặc biệt…

Những con giun béo không chui được vào gỗ, dần dần bất động.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khúc gỗ thật lâu, mới kinh ngạc nói ra hai chữ: “Đầu gỗ?!”

Đường Nghiên Tâm: hắn luôn cho rằng đầu gỗ là người sống á? Trong nhân loại có một số người may mắn nắm được năng lực thiên phú thần kỳ, dựa vào trí tuệ cũng có thể đùa giỡn lừa gạt BOSS.

Người đàn ông lấy từ trong ngực ra một cái hộp, mở ra thấy: “Cũng là đầu gỗ??”

Hắn tức giận!

Đường Nghiên Tâm có thể cảm giác được sự tức giận của hắn, điều này làm BUFF bình tĩnh có chút mất hiệu lực, cô cảm thấy tay có chút mềm ra, hít sâu một hơi rồi rút con dao xương ra, sợi tơ trong suốt quấn quanh cổ người đàn ông, Đường Nghiên Tâm nhảy xuống dùng lực kéo người đàn ông ra khỏi căn phòng ngủ chật hẹp, kéo hắn ra ngoài chỗ càng rộng rãi hơn.

“Mày vậy mà còn dám…”

Người đàn ông nhìn thấy Đường Nghiên Tâm, lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó là vô cùng tức giận.

Đường Nghiên Tâm: “Chú đồng ý thả tôi đi, tôi nhất định sẽ biết ơn và rời đi ngay lập tức. Chỉ là tôi muốn đi thì tôi mới đi thôi! Tức giận thành dạng này, mà lúc nhìn thấy tôi còn rất ngạc nhiên nha, chú Bowen.”

Cái tên này làm cho hắn đứng hình.

Không khó để đoán ra thân phận của BOSS, quy tắc sẽ không đưa ra các manh mối vô nghĩa. Tên của Bowen xuất hiện nhiều lần, trừ hắn ra chỉ có chồng của bà Mapel là từ đầu đến cuối không thấy tăm hơi. 

Khi báo án, bà Mapel đã nói chồng bà ta đã bị giế t chết. So với nam chủ nhân của lâu đài, ngài Bowen này càng bí ẩn hơn, đương nhiên càng có khả năng là BOSS. Về mặt logic, cũng càng thêm hợp lý. Vì không thể có được nữ chủ nhân của tòa lâu đài, nên ngài Bowen đã không thể chịu được sự cám dỗ của ác quỷ và triệu hồi nó đến thế giới.

Này cũng có thể giải thích lý do tại sao bà Mapel vẫn ‘còn sống’.

Bởi vì chấp niệm của Bowen với phu nhân Mapel vẫn còn chưa tan biến, cũng bởi vì bà Mapel không có chịu khuất phục – một sức mạnh cường đại có thể khiến cơ thể con người khuất phục, nhưng không thể ảnh hưởng đến một trái tim cứng cỏi.

Đường Nghiên Tâm: tôi chỉ là một đứa trẻ con, yêu hận tình thù của mấy người lớn các người có liên quan gì đến tôi đâu?

Bowen cố gắng kéo đứt sợi tơ trong suốt quanh cổ nhưng hoàn toàn vô ích. Mặc dù nó rất mỏng, nhưng cũng rất bền. Hắn ghét nhất bị những thứ này chơi đùa không ngừng. Cơ thể BOSS tức giận  biến thành một đám sương mù, lúc lao tới chỗ Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không quan tâm đ ến con dao xương, đánh bay cô ra ngoài. Người bình thường chịu một đòn này, tuyệt đối không thể đứng lên nổi.

Khối không khí màu đen chỉ có hai con mắt bay về phía Đường Nghiên Tâm, định nuốt chửng cô trong một lần.

“Tao hiện tại là vô địch, con dao của mày có ích lợi gì? Chỉ là một con người, quả nhiên tao đã quá mức cẩn thận!”

Vừa mới dứt lời thì bị một cơn gió thổi vào tường.

Hóa ra đó là luồng khí do Lộ Tầm Nhất tạo ra bằng cách dùng mấy ván gỗ.

“Đường Đường, anh nhìn thấy Sở Minh Mị chạy xuống dưới lầu! Cô ta hình như bị thương nặng…”

Viên Ruby nhất định ở trên người cô ta, đó là pháp bảo quan trọng có thể khắc chế BOSS.

Đường Nghiên Tâm nhân cơ hội đứng lên.

Dựa theo kế hoạch, cô định dụ BOSS xuống tầng hầm! Lối ra của khu vực này có hơi đặc biệt, bởi vì dùng để triệu hồi ma quỷ cho nên nó vẫn luôn tồn tại. Nên sợ sau khi giế t chết BOSS, lối ra cũng sẽ biến mất luôn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô đi xác nhận tình hình của trận pháp trước rồi mới lên tầng truy lùng BOSS. Dẫn BOSS qua đó có lợi cho việc quan sát. 

Đường Nghiên Tâm ôm ngực nói: “Giế t chết chồng của người ta, sẽ làm cho người ta yêu thương ông sao? Bà ấy sẽ chỉ hận ông thôi.”

Khối khí đen hoàn toàn không có phản ứng với mấy lời đó, bay về phía mấy người Lộ Tầm Nhất. Gió do ván gỗ tạo ra chỉ có tác dụng với BOSS lúc đầu khi đánh bất ngờ thôi. Đường Nghiên Tâm không khỏi có chút lo lắng, đặc biệt là lúc Lộ Tầm Nhất lấy ra cỏ trừ tà, cũng không làm cho khối khí đen đó có nửa điểm kiêng kị.

Một khi biến thành một khối không khí, BOSS có thể miễn dịch với tất cả đòn công kích vật lý, ngay cả đòn công kích tinh thần của cỏ trừ tà cũng không có hiệu quả với hắn. Vậy chẳng phải hắn là vô địch sao??

Không có khả năng, nếu là vô địch, Bowen cần thiết phải phái một đám cấp dưới của mình sao? Đường Nghiên Tâm không tin hành vi săn bắt của mình không chọc giận BOSS, nếu bọn họ không làm BOSS sợ hãi, thì với bản tính tham lam của vong linh sao có thể thả bọn họ đi?

Mặc kệ thế nào, trước cứ chọc giận hắn đã. Một người khi bị chọc giận, rất khó có thể bảo trì lý trí. Nó có thể trở nên hung dữ, cũng có thể lộ ra sơ hở. Nhưng trong tình huống bình thường, cũng rất khó để phán đoán chính xác.

Đường Nghiên Tâm lo lắng lắc bàn tay mũm mĩm: “Thời khắc mấu chốt… mày đến bát quái đi! BOSS đã ở trước mặt rồi, không đưa ra câu hỏi phỏng vấn là phạm quy đó!”

Lòng bàn tay nóng lên.

Nội dung đưa ra làm cô há hốc mồm, cái này là cái gì, chuyện này thực sự có thể khiến nó đau lòng sao?  Không giống như lúc đầu ghét bỏ năng lực này, lúc này Đường Nghiên Tâm đã bắt đầu học cách sử dụng nó như một vũ khí để công kích vong linh.

“Này, nhìn chỗ này! Ai một con cừu không thể nhảy cao, một kẻ đáng thương ch ảy nước mũi trên cỏ đen? Ma quỷ, mời trả lời tôi.”

Khối khí đen bay về phía Lộ Tầm Nhất giống như bị đình trệ lại. 

Đường Nghiên Tâm đọc lại lần nữa: “Ai là một con cừu không thể nhảy cao, một kẻ đáng thương ch ảy nước mũi trên cỏ đen? Ma quỷ, ma quỷ, mời trả lời tôi.”

Khối khí đen kịt ngưng tụ thành hình người, ngực phập phồng vì tức giận, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhìn Đường Nghiên Tâm. Thật sự là ngọn lửa, hai quả cầu lửa màu đen từ trong mắt của hắn bay ra.

Khi ngọn lửa tới gần, Đường Nghiên Tâm không cảm thấy hơi nóng, chỉ cảm thấy lạnh… Hơi lạnh xuyên thấu xương, khiến vong linh phát run.

Ngay cả như vậy, cô vẫn mặt không đổi sắc lè lưỡi với BOSS: “Ông là một con cừu không thể nhảy cao, một kẻ đáng thương ch ảy nước mũi trên cỏ đen! Có vẻ như ông làm ma quỷ cũng không phải rất thành công!”

“A a a a!”

BOSS rốt cuộc phát điên rồi, một lần nữa biến thành làn sương đen lao về phía này, thậm chí còn chạy đến trước mặt hai ngọn lửa có cài đặt thiết bị theo dõi.

Đường Nghiên Tâm cố ý dùng hai quả cầu lửa đánh BOSS, đáng tiếc ngọn lửa của hắn không đốt cháy hắn. Sau khi liên tiếp chạy 20 mấy bậc thang, thì phía trước xuất hiện một ngã ba. Đường nào xuống tầng hầm? Không còn thời gian để do dự nữa rồi! Lúc này, Đường Nghiên Tâm nhìn thấy vài vết máu ở bên trái cầu thang. Cô lần theo vết máu chạy thật nhanh xuống dưới, con đường dẫn xuống tầng dưới rất phức tạp, làm cô suýt chút nữa bởi vì không quen thuộc địa hình mà lật xe*.

*翻车: thất bại; gặp khó khăn (ví với sự việc gặp khó khăn hoặc thất bại giữa chừng)。

Hiện tại BOSS đang rất gần cô, dù sao cũng là bay…Cảm giác chỉ một giây sau là có thể bị bắt lại.

Đường Nghiên Tâm đặc biệt không thể chấp nhận – tại sao mỗi lần đối mặt với BOSS đều là một cuộc rượt đuổi?

Cách tầng hầm rất gần rồi!

Từ khóe mắt nhìn thấy Sở Minh Mị đang ôm bụng chạy vào  trong vòng tròn, trên tay cầm một viên Ruby. Trận pháp hiện lên một chùm ánh sáng màu xanh lá cây sau đó cô ta biến mất.

Đường Nghiên Tâm: MD!

*MD: mẹ nó, má nó, ** mẹ…

Không thấy bóng dáng Đàm Xuyên đâu, có lẽ cũng đã rời khỏi rồi.

Khi Đường Nghiên Tâm chạy đến cửa thì vô tình bị ngọn lửa đen làm bị thương, thứ này có thể ăn mòn máu thịt.

Trận pháp đã được thắp sáng hoàn toàn, quả thật không được cô cũng có thể rời khỏi khu vực – nhưng nếu không ăn BOSS thì cô thua mất! Cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

Ở trong phòng rượt đuổi năm sáu phút, BOSS lại một lần nữa hóa thành hình người. Đường Nghiên Tâm nhận ra trạng thái ‘vô địch’ của hắn không thể giữ liên tục, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cái. 

‘12345’

Cô khẽ nheo mắt, đếm thời gian rồi lao về phía BOSS. Uy hiếp của ngọn lửa không ngăn được cô, nhưng BOSS là người cẩn thận, không có cố ý giết nàng trong một kích, lúc cô xông tới liền lựa chọn lui lại. Nên lúc hóa thành hình người cách cô ba mét.

Khoảng cách này có thể cho phép BOSS không bị cỏ trừ tà ảnh hưởng.

Bowen nâng cằm: “Mày hiện tại có thể nói di ngôn rồi.”

“Nên là di ngôn của ông mới đúng.” Đường Nghiên Tâm lắc con dao xương trong ngực, sợi tơ trong suốt ẩn trong bóng tối lộ ra vẻ mặt hung ác, không biết từ lúc nào, những sợi tơ này đã dệt thành một tấm lưới trong phòng: “Trừ khi ông hiện tại biến thành sương đen, nếu không di chuyển một cái là sẽ bị cắt thành từng mảnh nhỏ.”

Bowen: “Ít nói giỡn đi, tấm lưới dày đặc như vậy, mày không thể làm trong một thời gian ngắn như vậy. Phải chết chính là mày!”

“Biến thành sương đen làm nén lại não của ông hả?”

Đường Nghiên Tâm cười nhạo, dùng dao chặn ngọn lửa đen đang đến gần, vài bước đi tới gần BOSS, bất kỳ sợi tơ nào chạm vào cô đều sẽ hóa thành hư vô.

Cô lạnh lùng nói: “Nuốt di ngôn lại vào trong bụng rồi chết đi!”

Rồi lấy một nắm cỏ trừ tà nhét vào trong miệng Bowen!

Cô bên ngoài nói mấy lời ngoan độc nhưng trong lòng thật ra đang rất hoảng loạn.

Vì sao hai người kia còn chưa xuống? Không để con người móc trái tim của tên này xuống, thì cô cũng không thể làm gì được BOSS trong khu vực!

Chỉ những lúc như vậy, Đường Nghiên Tâm, luôn kiêu ngạo là một vong linh, mới chân thành thở dài: làm vong linh thật sự là một thiệt thòi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.