Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 13




Hạo Phong dự định chỉ nằm một lúc, nằm một lúc thôi sẽ tiếp tục học tập tiếp, học thật chăm chỉ!

Nhưng cậu tính sao bằng trời tính. Thỏ nhỏ ngủ ngon.

Tu Kiệt thấy cậu mới đó đã ngủ mất, đôi môi Hồng nhuận chu chu tra cực kỳ đáng yêu, thì tim như bị thần cupi bắn một nhát, cả cơ thể hóa thành toàn là đường.

Không nỡ gọi, Tu Kiệt chỉ đành vào che cho cậu, để cậu ngủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hạo Phong bị đánh thức là bởi cảm giác nóng bức ở chỗ đùi. Cậu bực bội thử lấy tay đẩy cái lò than ấy ra nhưng không được, nó cứ dán lại mãi ấy.

Hạo Phong nổi cáu, dùng chân đẩy mạnh thứ kia một cái. Nhưng mà hành động chưa thành đã bị nắm lấy đùi. Cậu giật mình mở bừng mắt, nhìn thấy Tu Kiệt một tay, một tay duy nhất thôi đã nắm được gần hết đùi cậu. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, nhưng kĩ càng vẫn có thể nhìn ra chút bất đắc dĩ trong đó.

“Lớp trưởng? Cậu làm.....”

“Suỵt” Tu Kiệt nắm lấy chân cậu càng chặt, suỵt ra một tiếng nho nhỏ.

Hạo Phong giật mình mới biết mình vẫn còn đang trong tiết học. Cậu ngẩng phắc đầu lên bục giảng, giả thành một học sinh ngoan.

Trang Duyên ngồi trên bục giảng rất yên tĩnh, không giảng bài, không nói một tiếng, chăm chăm xử lý tài liệu gì đó không rõ.

Cậu ngớ người, mọi người xung quanh cũng chẳng nói chuyện gì hết.

Gì vậy?!!!

Ngủ một giấc mọi thứ liền biến đổi là sao?!!!

“Kiểm tra 15 phút” Tu Kiệt thấy cậu hốt hoảng, cảm thấy khá giống thỏ con. Anh nhắc nhở, song lại đưa đến trước mặt cậu một tờ giấy kiểm tra đã được điền đầy đủ thông tin và đề bài. Chỉ chờ cậu đặt bút xuống làm mà thôi.

Hạo Phong nhìn anh cảm kích vô cùng.

“Cảm ơn lớp trưởng”

Nhìn vào đề bài. Ổn, cũng may, từ nhỏ Tử Chân đã quan tâm dạy tiếng anh cho cậu, với mong muốn cậu có thể bằng bạn bằng bè, giao lưu được nhiều hơn. Dạy tiếng từ nhỏ, cậu có ngốc như heo cũng phải tiếp thu được.

Nhìn người nào đó làm bài lưu loát. Tu Kiệt nhịn xuống cảm xúc muốn kêu cậu chép bài của anh.

Cậu làm bài rất tốt, dù sao học sinh khá ít nhất cũng phải có một môn giỏi cho mình. Và môn tiếng anh, chính là môn cứu cánh của cậu.

Tu Kiệt thu bài, sợ cậu sai sót, cố ý thu bài cậu vào cuối cùng. Lúc anh quay lại lấy bài của cậu, người nào đó lại tiếp tục nằm ườn lên bàn, coi bộ thật là mất ngủ nhiều.

Tiếng trống ra chơi cũng chẳng thể khiến Hạo Phong tỉnh dậy. Cậu rất mệt mỏi.

Tu Kiệt cẩn thận nhìn.

Cậu rất đẹp, da trắng giống như lông thỏ vậy, môi hồng hào thật, mềm mại nữa chứ....

“Đẹp lắm à?”

Hạo Phong bất thình lình lên tiếng khiến anh giật cả mình, cơ thể run lên khiến bàn cũng chấn động, Hạo Phong bị cái bàn đập cho một phát hết cả ngáo, tỉnh cả ngủ.

“Lớp trưởng mắc cười thiệt chứ....oa! Buồn ngủ quá đi”

Hạo Phong chống thẳng lưng dậy, quay mặt qua nhìn anh.

Tu Kiệt rất đẹp, ngồi ngược ánh sáng thế này anh còn đẹp hơn nữa, giống như thần tiến giáng thế ấy.

Anh bị nhìn đến nỗi cả cơ thể cứng đờ lên, nhìn vào trang sách không thể nào bình tĩnh nổi được.

“Nè....lớp trưởng!” Cậu gọi.

“Hửm?” Anh đáp, kiệm lời đến mức tối đa.

“Lông mi của ông dày như vậy, có che mắt không?”

Lổ tai anh đỏ hết cả lên, chỉ là mặt vẫn vậy, cậu có hơi nghi ngờ rằng Tu Kiệt này bị mặt liệt thì phải, cậu nhớ ra, anh cũng rất hiếm khi cười.

“Không....không che” Anh trả lời, có hơi lắp bắp.

Hạo Phong bất ngờ thật sự, chưa bao giờ thấy lớp trưởng anh Dũng này cũng biết ngại ngùng ha.

“Hahaa”

Cậu bỗng dưng cười lên rồi đứng dậy khỏi bàn. Rời đi mất.

Tu Kiệt đoán là cậu muốn đi căn tin ăn lặt vặt một chút, chắc là ngủ trong lớp chán rồi,, Tu Kiệt hơi buồn, nhưng mà anh cũng chẳng biết bày trò gì để cho cậu vui vẻ hết.

Chỉ là một lúc sau thì Hạo Phong trở lại, trên tay cầm theo một cái gì đó không rõ. Đến khi cậu đặt mấy cái đó xuống bàn thì anh mới thấy được là một vài miếng băng cá nhân.

“Cho nè, tay cậu bị thương rồi đó, dán lại đi, tôi thấy nó hơi nặng”

Anh hoàn hồn, lật úp tay mình lên xem mới thấy một vết thẹo dài ngoằng kéo từ chân ngón áp út đến cổ tay, không sâu lắm, nhưng máu chảy ra từ hôm qua bây giờ đang định trên vành miệng vết thương, có hơi ghê.

Cái này là vết tích để lại dấu khi “cưỡng hôn” người nào đó, bị hàng rào sắt quẹt trúng, hôm qua anh đã nhận ra rồi, nhưng mệt mỏi quá, cộng thêm việc có phần hoảng loạn nên đã lỡ quên mất nó.

Bây giờ cậu lại mua băng cá nhân giúp anh.....

Mua băng cá nhân giúp anh.....

Mua giúp anh.....

Giúp anh....

Quan tâm anh?

“Mua nhiều như vậy làm gì?” Tu Kiệt hỏi, anh chính là đang hỏi một câu mà cậu không nghĩ đến anh sẽ hỏi.

Hạo Phong nhìn xuống bàn, đúng là mua hơi nhiều thật.

“Không biết nữa, có ai cần sử dụng đến thì sao, có gì tôi cho họ, cậu mau băng lại đi, nhiễm trùng bây giờ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.