Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 31




Lúc Lục Khinh trở lại, bên cạnh là gã sai vặt đang hì hục vác một giỏ đầy hồng. Những trái hồng nửa xanh nửa đỏ đã tỏa hương thơm, yên tĩnh nằm trong giỏ trúc, càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.

Lục Khinh nhìn Tiêu Chính Phong vẫn đang ngồi xổm trước xe ngựa với vẻ nghi ngờ, chớp mắt mấy cái, hỏi: “Tiêu tướng quân, ngươi đang làm gì vậy, bắt kiến sao?”

Tiêu Chính Phong đờ đẫn đứng dậy, đờ đẫn nhìn Lục Khinh một cái, lại không nói tiếng nào.

Lục Khinh vừa quay sang bảo gã sai vặt đem giỏ hồng cất ra phía sau xe, vừa khó hiểu đánh giá Tiêu Chính Phong, lại thấy hắn đi thẳng về phía trước.

Nàng ta vỗ phủi bụi bặm trên người, nhảy lên xe, oán hận nói với A Yên: “Tiểu thư, Tiêu tướng quân kia thật đúng là quái nhân.”

A Yên lẳng lặng quay mặt ra cửa sổ, chẳng đáp lại một lời.

Lục Khinh cầm hai trái hồng đỏ mọng đưa cho A Yên, bỗng trông thấy trên gương mặt trắng nõn điểm xuyến mấy giọt nước lấp lánh, lập tức sợ hết hồn, suýt nữa đã làm rớt cả mấy quả hồng.

“Tiểu thư, cô làm sao vậy, đang yên đang lành sao lại khóc?”

A Yên lắc đầu, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại. “Vừa rồi cứ đi đi lại lại, ai ngờ gió bụi thốc vào mắt. Ta đang mệt, em đừng hỏi nữa.”

Lục Khinh vội vàng gật đầu, lập tức không dám nói tiếp nữa, rón ra rón rén thả hai quả hồng vào trong một hốc tối, sau đó dè dặt canh chừng bên cạnh A Yên.

Chốc lát sau, liền nghe thấy đám thị vệ đã quay về, vui cười hớn hở với mấy gã sai vặt, còn liên miệng tán dương Tiêu tướng quân thần võ.

Lục Khinh nghiêng tai lắng nghe. Thì ra lúc nãy Tiêu Chính Phong chạy qua bên đó, đã dùng tay không bê gốc cây cổ thụ khổng lồng chuyển vào bên đường. Tất cả mọi người lập tức khen hắn trời sinh thần lực.

Lại vừa lúc đó, Lam Đình dẫn người trở lại, thở hổn hển, đang muốn bắt tay vào thu dọn gốc cây, liền nghe nói cổ thụ đã được Tiêu Chính Phong dọn đi mất rồi. Y lập tức ngớ người, cực kỳ không vui nhìn Tiêu Chính Phong.

Tại sao lại có kẻ hèn hạ đến vậy, nếu có thể thu dọn, sao ngay từ đầu không ra tay đi, cứ phải đợi y đi khắp nơi tìm thêm người tìm dây thừng về, hắn mới thu dọn.

Đúng là trêu ngươi mà.

Nhưng cuối cùng Lam Đình vẫn cố hít sâu một hơi, nhịn xuống, thúc dục mọi người đem đất cát đến lấp hố.

Cuối cùng vụ ùn tắc dần dần được khai thông, vì vậy xe ngựa của A Yên cũng có thể đi qua.

Lộ trình tiếp sau đó thuận lợi hơn rất nhiều, chưa đầy nửa canh giờ, xe ngựa đã vào được thành. Lúc này là giữa trưa, đúng thời điểm trong thành Yến Kinh náo nhiệt nhất. Người đến người đi, tiếng rao hàng hối hả, liên miên không dứt.

Suốt cả đoạn đường, A Yên không hề mở miệng nói câu nào.

Mãi cho đến khi xe ngựa quẹo vào ngõ Tiểu Tường Phượng, nàng mới vén mành xe lên, nhưng không biết từ khi nào, Tiêu Chính Phong không thấy đâu nữa.

Nghĩ rằng, cảm thấy ở lại cũng không còn ý nghĩa, đã quay về nhà rồi chăng.

***************************

Xe ngựa mới vừa dừng lại trước bậc tam cấp của Cố phủ trong ngõ Tiểu Tường Phượng, đã nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Cỗ kiệu của A Yên vừa hạ, hàng xóm Yến Vương cũng vừa đến.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, thật khác xa vẻ khoe khoang trước kia, mơ hồ có vài phần trầm ồn, u ám.

Lúc này, hắn thấy A Yên xuống xe, bên môi liền nhếch lên nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói: “Chao ôi, tiểu thư Cố gia, cuối cùng nàng cũng đã trở về?”

Cố Yên lười không thèm liếc mắt nhìn hắn, định sẽ đi thẳng vào cửa nhà.

Yến Vương lại nhất quyết không tha, tiến lên nghiêng người dựa vào thành xe, trong miệng ngậm một cọng cỏ huyên không biết nhặt được ở đâu, nhướn mày cười nói: “Ở chùa Đại Tướng Quốc mấy ngày, đã chơi thoải mái tận hứng chưa?”

A Yên rủ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Cầu phúc cho mẫu thân thôi, không dám vui chơi.”

Yến Vương nghe xong lại hừ nhẹ một cái, nhích lại gần A Yên, bình tĩnh nói: “Thật ư? Sao ta lại cảm thấy, tiểu thư Cố gia đi hẹn hò với nam nhân mới về nhỉ.”

A Yên lạnh lùng trừng mắt lườm hắn một cái, trách mắng. “Ngài thật sự càng ngày càng không biết ăn nói!”

Loại chuyện như vậy, cho dù biết rõ rành rành cũng không nên nói ra mới phải.

Huống chi, nàng muốn hẹn hò sao?

A Yên bất mãn nhìn Yến Vương. “Ngài xem bộ dạng của mình đi, giống hệt như bị đội nón xanh vậy. Nhưng điện hạ phải nhớ cho rõ, ta và ngài, ngoại trừ tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chẳng có bất cứ liên hệ nào khác.”

Yên Vương nghe xong, vẻ mặt càng thêm khó coi.

Lời này thật khó nghe, nghe một lần khó chịu một lần.

Hắn cười lạnh: “A Yên, nói cho rõ ràng đi. Lần này thừa dịp ta không phòng bị, nàng chạy đến chùa Đại Tướng Quốc là muốn hẹn hò với ai? Là Thái Tử, hay là Tiêu Chính Phong?”

A Yên càng bất đắc dĩ. “Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn ta phải làm sao? Bất luận là Thái tử, hay là Tiêu Chính Phong, vậy thì đã sao? Tương lai ta gả cho người nào cũng không liên quan gì đến ngài. Bởi vì ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngài.”

Lời nói tuyệt tình như thế, sắc mặt Yến Vương cực kỳ khó coi. Y nheo đôi mắt phượng nhỏ dài, thẩm thị thần sắc A Yên, hồi lâu sau bỗng nói:

“A Yên, vì sao ta lại có cảm giác, cảm thấy, sau chuyến đi đến chùa Đại Tướng Quốc trở về, nàng đã không còn giống như lúc xưa nữa.”

Nói không ra khác ở chỗ nào, nhưng đôi mắt xanh lãnh trước kia nay phảng phất vương thêm u sầu, hết sức mờ ảo nhẹ nhạt. Nếu không phải người rất sâu sắc tìm tòi sẽ không thể nhận ra.

Hắn không khỏi nhíu mày, yên lặng nhìn nàng:

“Thật ra, kể từ sau khi nàng khỏi bệnh, ta vẫn luôn cảm thấy nàng rất khác. Hay là nàng đã thích ai đó rồi. Vì trong lòng đã có người khác, cho nên ngay cả tình nghĩa giữa chúng ta cũng không thèm để ý.”

A Yên cũng bất đắc dĩ, đối mặt với một người như Yến Vương, cứ dây dưa bám riết không ngừng, nói cũng không được mà mắng lại không thể. Nàng không thể tuyệt tình quá đáng được, vì dù sao thì quả là từ nhỏ đến lớn, tình nghĩa giữa hai người rất tốt. Huống chi sau này, hắn đối với nàng, cũng coi như có tình có nghĩa.

Nhưng muốn nàng gả cho người như vậy, nàng tuyệt đối không muốn.

Nàng đưa tay day day mi tâm, mệt mỏi nói: “Yến Vương điện hạ, ta đã nói không muốn gả cho ngài rồi. Rốt cuộc ngài còn muốn thế nào nữa, ép buộc ta phải gả cho ngài ư? Hay cứ mãi dây dưa không tha, khiến ta cả đời không ai thèm lấy?”

Yến Vương không phản bác được, đuôi mắt khẽ nhúc nhích, đôi môi xinh đep khẽ nhếch một nụ cười tự giễu.

“A Yên, ta không muốn nàng phải thế nào cả, chỉ là quan tâm nàng thôi, không được ư? Ta nghĩ nàng dù sao hãy còn trẻ tuổi, sợ nàng bị người xấu lừa gạt.”

Nói xong, hắn lại nhích tới gần nàng hơn, thấp giọng nói: “Nếu là Thái tử ca ca thì cũng đành, nhưng nếu là Tiêu Chính Phong kia, cùng lắm cũng chỉ vỏn vẹn là một tướng quân tứ phẩm, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng nữa là. Vậy mà hắn dám ở chung trong chùa với nàng mấy ngày, thật sự khiến người ta nghe thấy mà ứa gan.”

Nói đến câu cuối, giọng hắn đè thấp, gằn lên từng tiếng, trong đó mơ hồ còn toát ra vài phần uy hiếp và âm trầm.

A Yên biết mình tốt nhất nên rời xa Tiêu Chính Phong, lập tức liền thở dài, lắc đầu cười. “Điện hạ, thật sự khó khăn cho ngài, cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi, chẳng đáng để ngài phải nhớ đến.”

Mấy ngày nay Yến Vương vẫn luôn ở trong cung hầu hạ mẫu phi, chưa từng ra ngoài. Thế nên mới để Tiêu Chính Phong thừa dịp nhảy vào, ở trong chùa độc chiếm A Yên mấy ngày. Bây giờ y xuất cung, nghe kể lại chuyện này, trong lòng liền nổi giận, cố ý nhắc đến Tiêu Chính Phong xem A Yên sẽ phản ứng thế nào.

Nghe A Yên nói như vậy, y cũng yên lòng một chút, thoáng cái cười nói: “Đúng là như vậy đúng không, hắn chính là một tên lỗ mãng.”

A Yên chớp mắt, hờ hững nói: “Điện hạ, ta mệt rồi, xin phép vào nhà trước.”

Lam Đình nãy giờ vẫn cúi đầu, cung kính đứng hầu bên cạnh giống như một cây cọc gỗ, chẳng nói câu nào. Vừa nghe A Yên than mệt, y lập tức tiến lên, ấm giọng nói: “Tiểu thư, trong nhà đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi ạ.”

A Yên thuận thế gật đầu, dựa vào sự nâng đỡ của Lục Khinh mà bước vào nhà.

Vào đến trong nha,2 còn chưa kịp thu xếp đồ đạc đã gặp Cố Thanh đang đùa giỡn chạy nhảy từ chính phòng bên kia chạy đến tây sương phòng bên này, thở hổn hển, da thịt non mềm núng nính rung rinh.

Vừa vào đến phòng, thấy A Yên quả nhiên đã trở về, lập tức bổ nhào đến, khoan khoái nói: “Tỷ tỷ, đã về.”

A Yên cười, cưng nựng gương mặt nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, chạy đến nỗi mồ hôi giàn giụa thành giọt.

A Yên ngồi xuống, ôm nó vào lòng cười hỏi: “Tỷ tỷ không ở nhà mấy ngày, đệ có chăm chỉ đọc sách không đấy?”

Cố Thanh vội vàng ngoan ngoãn trả lời: “Mấy ngày nay đương nhiên chăm chỉ đọc sách rồi. Thiên sinh còn khen đệ nữa đó.”

A Yên hài lòng nói: “Tốt, lát nữa tỷ tỷ sẽ khảo bài đệ. Còn bây giờ, cho đệ nếm thử mấy trái hồng ngọt này.”

Nói xong liền căn dặn. “Lục Khinh, ngươi ngồi xe lâu cũng mệt rồi, đi bảo mấy gã sai vặt xem giỏ hồng lên đây, rồi đi nghỉ ngơi đi. Chuyện bữa trưa, để Thanh Phong làm được rồi.”

Thanh Phong xưa nay tính tình ôn hòa, nghe vậy thì cười híp mắt, nói: “Tiểu thư không cần lo, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong cả rồi. Bây giờ cứ để Lục Khinh đi nghỉ trước, ta lập tức sai người mang giỏ hồng lên.”

A Yên gật đầu. “Lựa mấy trái chín mềm dâng lên lão gia phu nhân, còn có Nhị tiểu thư và Chu di nương nữa.”

Thanh Phong cười thưa vâng, lập tức đi ngay.

Lúc này, tiểu nha hoàn Yến Tỏa đến, nàng ta mới chỉ mười hai mười ba tuổi thôi, nhưng rất thông minh cơ trí, nâng một ly trà đưa cho A Yên, mềm giọng nói:

“Tiểu thư, uống ngụm trà nhuận môi trước đi ạ.”

A Yên tiếp lấy, vừa uống trà vừa trò chuyện với Cố Thanh.

Mới mấy ngày không gặp tỷ tỷ, mà Cố Thanh cảm thấy giống như đã rất lâu rồi vậy. Đầu tiên là một năm một mười kể tình hình học tập cho A Yên nghe, tiến bộ thế nào, sau đó là kể lê mẫu thân đã căn dặn thế nào, oán trách ra sao.

Đương nhiên không quên hỏi A Yên tình hình trong chùa có gì vui hay không, A Yên liền kể cho nó nghe chuyện lén ra khỏi chùa bắt cá nướng cá. Cố Thanh nghe xong hai mắt sáng ngời, đòi lần sau nhất định sẽ đi theo.

A Yên khẽ cười nói: “Nhưng không được nói cho người ngoài biết.”

Cố Thanh dùng sức gật đầu. “Đệ biết rồi! Tuyệt đối không kể lại với ai!”

Hai tỷ đệ tiếp tục nói chuyện, cho đến khi nha hoàn Mã Não trong phòng Lý Thị đến, nói bên chỗ lão gia cho gọi. Chính phòng đã dọn cơm xong, mời mọi người đến ăn.

Cố Yên cười đồng ý, liền rửa sơ mặt, dắt tay Cố Thanh đi đến chính phòng.

Đến nơi mới phát hiện hôm nay Chu di nương và Cố Vân đều có mặt.

Cố tả tướng trông thấy con gái dắt tay Cố Thanh đi vào, liền nở nụ cười:

“Trông tỷ đệ hai con có vẻ thân thiết quá nhỉ. Ta thấy Thanh nhi lúc nào cũng quấn quít lấy A Yên.”

Từ sau hôm bị Cố tả tướng khiển trách, lại xảy ra chuyện thị tỳ nhà mình càn quấy, Lý thị đã quyết phải nịnh nọt A Yên, trông thấy tỷ đệ bọn họ tình cảm như vậy thì mừng lắm, cười nói:

Mấy ngày qua A Yên không có ở nhà, Thanh nhi vẫn luôn nói mớ. Có một lần đang ngủ trưa bỗng nhiên nói cái gì, tỷ tỷ hãy nghe đệ nói… Làm ma ma cũng bật cười. Thằng bé này, sống tình cảm vô cùng.”

Cố Thanh dù sao cũng chỉ là đứa bé bảy tuổi, nghe mẫu thân nói vậy không khỏi có chút thẹn thùng, đỏ mặt chu môi. “Làm gì có.”

Bộ dáng ngượng ngùng của thẳng bé càng chọc cho Cố tả tướng và Lý thị cười rộ lên. A Yên cũng thấy đệ đệ tròn trịa của mình hết sức đáng yêu, nhịn không được đưa tay dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mại của nó.

Cố Tề Tu thấy vậy càng thêm thích ý. Kể từ ngày vợ cả mất đi, ông đã không còn hứng thú với điều gì nữa. Nhưng có người cất lời khuyên giải, lo lắng A Yên còn bé, trong nhà không có người chủ trì bếp núc, ngoài ngõ không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, nếu một ngày hắn có chuyện gì bất trắc, A Yên sẽ lẻ loi hiu quạnh, bị người ức hiếp cũng không biết nói cùng ai.

Ông về ngẫm lại thấy cũng có lý. Nhà ngoại vợ cả vốn neo đơn, chỉ có một mình mẫu thân của A Yên là con gái, nay đã đành tuyệt tự. Còn ông, vốn cũng là một cô nhi, cha mẹ mất sớm, nên ông rất hiểu nỗi khổ của A Yên phải chịu. Vì vậy nên ông đành phải đi bước nữa, cũng nhờ vậy mà có thêm đứa con trai.

Về sau triều chính bận rộn, ông lơ là quản giáo Thanh nhi. Ngày tháng trôi đi, đứa con trai duy nhất ngày càng béo núc béo ních, tính tình lại nhu nhược, ông thật sự không thích, từ từ cũng mặc kệ nó.

Bây giờ trông thấy nữ nhi xem đệ đệ như bảo bối, tận tình bảo ban chỉ dạy, ông mới tỉnh ngộ, biết mình thất trách. Nhìn hai chị em yêu thương nhau như vậy, ông vui mừng khôn tả, lại cảm khái vạn phần.

Quay đầu nhìn qua Trần thị, ngược lại cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, thấp giọng nở nụ cười, ông nói: “Ngày mai Tấn Giang Hầu gia đến thăm, hôm nay nàng sai người mua thêm nguyên liệu nấu ăn đ, phòng bếp sẽ cần.”

Cố Tề Tu vừa nói vậy, người khác không nói gì nhưng A Yên nghe lại thấy kinh ngạc, nhưng nàng cố trấn định lại, làm ra vẻ lơ đãng mà nói:

“Vị Hầu gia kia không phải thường ngày đóng cửa không tiếp ai sao? Đột nhiên sao lại muốn đến thăm hỏi phụ thân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.