Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 21




Gia gia hiền từ, tiến bộ.

Trên thực tế thật sự không thể trách Tề Thần Hiên không nhận ra tôn tử của mình, trước khi Độ Kiếp ông bế quan hai trăm năm, chính năm đó Tề Thiên Nhai cũng sáu, bảy tuổi được Tề Viễn Hàng ôm tới, Tề Thần Hiên không ngờ Độ Kiếp thất bại, tự thấy không còn mặt mũi, còn chưa liên hệ với trong tộc nữa mà.

Liên tục nhiều năm Tề Thiên Nhai trong lòng ông vẫn là một đứa bé béo lùn, càng khỏi nói tới Tề Thiên Dương hai mươi mấy tuổi, trời ạ nói nhiều! Hai mươi mấy năm! Tiểu tử thúi chuyên bàn chuyện bằng nắm đấm cư nhiên sinh cho ông một đứa tiểu tôn tử!

Chuyện này quả thật là gánh nặng sinh mạng không thể chịu đựng nổi.

Bây giờ nói mình không tên Tề Thần Hiên mà tên Tề Hiên Thần còn kịp không? Hiên Tề Thần cũng được a!

QAQ Gia gia làm Tề gia mất thể diện! Gia gia không phi thăng mà binh giải thành tán tiên a! Gia gia cũng không biết lần này sẽ có hai tràng lôi kiếp a! Tưởng mình độ xong kiếp rồi lại đón đầu một đạo nữa thực sự là bẫy chết gia gia a! Gia gia suýt chút nữa bị đánh chết rồi đó!

Tu sĩ đầu tiên của Tề gia bị lôi kiếp đánh chết sau mấy chục ngàn năm… Danh hiệu này thực không thể nhìn a!

Tề Thần Hiên cả người đều cứng đờ, nhưng có người còn cứng ngắc hơn ông: “Gia gia, không phải nói người cần độ kiếp sao? Vậy còn…” Thu cái gì đệ tử nữa chứ?

Khí thế thanh niên phía chủ vị quá mức khinh người, quanh thân mơ hồ tỏa ra vầng sáng càng tô điểm thêm cho y tựa như “trích tiên”, tu sĩ, cho dù là kỳ Đại Thừa, tu sĩ kỳ Độ Kiếp, cũng không có uy thế như vậy.

Tề Thiên Dương sắc mặt càng cứng đờ, có thể làm đến nước này, chỉ có, tán tiên.

Tề Thần Hiên làm sao lại biến thành tán tiên a a a a a!

【 Trên trời

Lôi Chấn Tử đầu cháy đen nằm ngay đơ:→_→

Hai thanh niên với đôi mắt đào hoa biến thành mắt gấu trúc:←_←

… Được rồi, đút lót không thành còn bị đánh trả, trong quá trình đánh nhau Lôi Chấn Tử ngầm xát xát chà chà bổ thêm một đạo 】

Người khác chín mươi chín đạo lôi kiếp không giống nhau, đều là con số cực hạn rồi, Tề Thần Hiên một trăm đạo thiên lôi, tạo nên lịch sử mới.

Biết rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng Tề Thiên Dương cũng chỉ còn văng vẳng âm thanh a ha ha ha, kinh nghiệm này, cũng quá khổ bức đến tột cùng rồi.

Tề Thần Hiên đối với lý giải của cháu trai nhà mình tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, lại hỏi thăm tình huống trong tộc một phen, khi biết Tề Thiên Nhai cư nhiên tiến vào Ngự Kiếm Môn làm đệ tử chân truyền gì đấy, thời điểm ngay cả tiểu tôn tử thật dễ thương cũng đặc biệt hướng về Ngự Kiếm Môn cơ hồ muốn bùng phát cơn giận!

Ngự Kiếm Môn tính là thứ gì chứ a a a a a!

Sương Hàn kiếm tôn chết rồi căn bản không ai đáng xem a mẹ nó!

Cháu ngoan, nhìn gia gia! Nhìn gia gia! Gia gia 400 năm trước dũng cảm khiêu chiến Ngự Kiếm Môn không địch thủ! Tu vi mấy tán tiên được cung phụng kia cũng không phải đối thủ của gia gia! Hiện tại ngay cả tu vi gộp lại cũng không đấu lại gia gia! Muốn sùng bái thì cứ sùng bái gia gia đi!

Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của tiểu tôn tử, Tề Thần Hiên vẫn đem lời đến khóe miệng nuốt trở vào, giấc mộng của hài tử là món đồ rất mỏng manh, từ từ mưu tính mới là thượng sách… Không phải sùng bái Ngự Kiếm Môn thôi sao? Gia gia quay đầu liền đi thu thập Ngự Kiếm Môn, từ cao nhân đến chưởng môn lại tới trưởng lão, đánh bọn họ đến khi không thể tự gánh vác sinh hoạt.

o(*////▽////*)p Như vậy tiểu tôn tử thật dễ thương nhất định sẽ khóc ròng ròng nhào vào lòng gia gia hiền từ!

Nói không chừng còn có thể dùng loại ánh mắt long lanh ánh lên sùng bái kia nhìn ông…

“Gia gia?” Tề Thiên Dương hơi lên giọng.

Tề Thần Hiên từ trong ảo tưởng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: “Dương Nhi, làm sao vậy?”

Tề Thiên Dương trầm mặc, dầu gì cũng không thể nói là thấy sắc mặt gia gia người âm tình bất định rõ ràng hồn ở trên mây muốn nhắc nhở người một câu đi? Cậu đổi đề tài: “Chúng ta… đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên đến nơi này? Gia gia người nói thu đồ đệ là có ý gì?”

“Cái này thì…”

Tiên duyên của người đều có định số, tiên duyên càng cao càng dễ phi thăng, ngược lại càng khó tiến cảnh, Ngũ Thành Minh có một mặt Khuy Thiên kính, có thể soi ra một người có bao nhiêu tiên duyên, trong Ngũ Thành Minh đều là đại năng, có hi vọng phi thăng, Khuy Thiên kính đối với bọn họ mà nói không có tác dụng gì, dùng để chọn lựa đồ đệ trái lại không tồi.

Tề Thần Hiên từ trước một lòng phi thăng, chưa từng có dự định thu đồ đệ, bây giờ chuyển sang tu tán tiên, vì ông tích lũy cường đại, đã có tu vi tán tiên lục kiếp, tán tiên mỗi năm ngàn năm một lôi kiếp, cộng chín lần, nếu chín lần đều có thể bình yên vượt qua, thì có thể phi thăng. Tề Thần Hiên có tu vi tán tiên lục kiếp, nói cách khác sáu lôi kiếp xếp hàng đầu tiên đối với ông mà nói như gãi ngứa thôi.

Ba vạn năm thanh nhàn, không thu mấy đồ tử đồ tôn giết thời gian, người muốn nổi mốc luôn.

Tề Thần Hiên vận dụng Khuy Thiên kính, trực tiếp bắt giữ năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng tiên duyên, dưới sáu trăm tuổi chưa bái sư ở tu chân giới, chuẩn bị chọn ra trong số đó một đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giỏi chịu đòn (?), để dạy dỗ.

Tề Thiên Dương trong lòng hồi hộp, vội hỏi: “Vậy… Gia gia định chọn người làm sao?”

Tề Thần Hiên còn muốn cùng tôn tử của mình hảo hảo thân cận thêm, tùy tiện chỉ tay giữa sân, “Ai đến điểm kết thúc trước người đó chính là đồ đệ của ta…” Cửa ải gì gì đó coi như phù vân đi.

Tề Thiên Dương bỗng có một loại linh cảm không lành, nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tề Thần Hiên vừa dứt lời, Sở Hàn Phi đến điểm cuối, thân thể lung la lung lay, bị thương nặng ngã xuống đất.

Mẹ kiếp nhà ngươi quả nhiên là nam chính! Đây là vận chó ngáp phải ruồi gì chứ a a a a a a!

“Ồ? Ba trăm tuổi Phân Thần trung kỳ? Không ngờ là một nhân tài.” Tề Thần Hiên khá kinh ngạc, tốc độ lên cấp này so với con cháu Tề gia ông cũng không kém.

Tề Thần Hiên không biết Sở Hàn Phi chính là sau khi kim đan vỡ vụn trùng tu, bằng không sẽ kinh ngạc hơn nhiều.

Nguyên lai Sở ngựa giống hắn đã Phân Thần trung kỳ sao! Tề Thiên Dương bi phẫn.

Thân là nam phụ giá trị vũ lực tăng mạnh, giá trị vũ lực tăng mạnh! Giời ạ còn ở kỳ Kim Đan! Đã nói vĩnh viễn so với nam chính lớn hơn một cấp mà? Đã nói vừa là thầy vừa là bạn tùy thời chỉnh sửa cho nam chính mà?

QAQ!

Tề Thần Hiên thân là tán tiên, tự nhiên nhận ra cõi lòng Tề Thiên Dương gợn sóng, nhưng ông không hiểu lắm, cháu ngoan nhà chúng ta là một đứa bé chừng hai mươi tuổi, sao phải ghen tỵ với một tu sĩ ba trăm tuổi? Không ai có thể một hơi ăn thành người béo không phải sao? Trước mặt mọi người ông cũng không tiện ra mặt nhắc nhở Tề Thiên Dương, chập tay một đạo ánh sáng mỏng màu vàng nhạt nâng Sở Hàn Phi lên, lập tức mang theo hai người rời khỏi nơi này.

Một đám đại năng ngươi nhìn ngươi, ta nhìn ta, đều thấy trong mắt đối phương nét vô lực quen thuộc. Có hậu bối đồng tộc trong ảo cảnh lại bóp cổ tay than thở: Đệ tử Thần Hiên kiếm tiên, còn là đệ tử đầu tiên, lại bỏ lỡ như vậy!

Vị luyện đan sư Cố gia kia gần như thổ huyết, vì ngay khi Tề Thần Hiên đi, Cố Thiên Hàn chậm rãi ra khỏi ảo cảnh.

Chỉ kém một bước!

Chỉ kém một bước!

Bên này, Tề Thiên Dương cũng nghĩ như vậy, thật sự chỉ kém một bước a! Cố Thiên Hàn bên cạnh Sở Hàn Phi đã chậm hơn hắn một bước!

Thực sự là... Khoan đã! Sao mình lại hy vọng Cố Thiên Hàn thắng? Hắn thắng trở thành đệ tử gia gia, chẳng phải là thịt dâng lên miệng người ta sao? Cố Thiên Hàn là tên đoạn tụ chết tiệt a a a a a!

Cũng may, Sở ngựa giống là nam nhân bình thường, chỉ yêu em gái, Tề Thiên Dương tìm vui trong khổ mà nghĩ, vậy không cần lo vấn đề trinh tiết của mình.

Được rồi, đối với cái người tên Sở Hàn Phi này, kỳ thực cậu cũng không ghét đến thế, chỉ là thấy hắn trong lòng sẽ không thoải mái, có lẽ bởi vì mặt người nọ quá tuấn tú…

Ai có thể hiểu nỗi khổ của một đàn ông đích thực mỗi ngày bị một đám con gái đuổi theo sau gọi: “A a a a a! Tú gia* sống a!”? (*Tú gia ở đây là nhân vật Tôn Phi Lượng trong game Kiếm Tam, =]]] chắc vậy, ai không biết có thể xem link, rất đẹp chai, rất dễ thương a)

Mẹ nó ai là Tú gia chứ! Loại sinh vật ẻo lả kia đến cùng có gì tốt “A a a a a”!

Lúc trước thời điểm miêu tả Sở Hàn Phi căn bản không có đẹp trai như vậy được không!

Tề Thiên Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy nguyên nhân mình ghét Sở Hàn Phi trừ việc hắn lớn lên quá tuấn tú, quá uy hiếp ra còn có vầng sáng nam chính chướng mắt kia? Cũng đúng, đối với một người không sợ trời không sợ đất mà nói, một người mạng đã định là vai chính, tuyệt đối là tồn tại không thể trêu, lập tức kéo đầy giá trị cừu hận.

Mấy cái khác chính là chuyện lặt vặt, tỷ như giở thủ đoạn, ngựa giống gì gì đó, tuy rằng cậu phản cảm, nhưng cũng không đến nỗi hận thù, dù sao là cậu viết ra, thân là tác giả, chính cậu cũng không thể nói hết được.

Làm rõ ngọn nguồn, Tề Thiên Dương quyết định sau này phải từ từ khắc phục những vấn đề này, dù sao gia gia thu Sở Hàn Phi làm đồ đệ rồi, sau này sẽ là sư thúc của cậu, mọi người cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy… Mẹ nó! Ngẫm lại đã thấy buồn nôn làm sao giờ?

Thiếu niên tuấn tú đứng bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên trọng thương hôn mê trên giường, một hồi nhu hòa, một chốc lại thống hận, mà bất kể nhu hòa hay là thống hận, đều chăm chú như nhau, ngay cả gia gia của cậu vào cũng không biết.

Tề Thần Hiên đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu điều gì đó.

Thì ra cõi lòng cháu ngoan gợn sóng không phải đố kị tu sĩ kia mà là yêu hắn sao? Thất thố lúc trước là đang lo lắng cho thương thế của hắn?

Sấm sét giữa trời quang!

Cháu ngoan của bản tôn còn chưa cưng đủ đã bị người ta câu mất!

Tề Thần Hiên cảm thấy mình có chút đứng không vững, miễn cưỡng ổn định chính mình, giống như lơ đãng nói: “Dương Nhi, con quen hắn?”

Tề Thiên Dương ngẩn ra, lấy lại tinh thần: “Ân, a! Gia gia, đây là Sở Hàn Phi, vốn là hộ vệ của tôn nhi, chúng con mới tách ra không tới hai ngày, cũng không biết hắn làm sao lại bị thương thành như vậy.”

Xong, xong, Tề Thần Hiên thật sự tuyệt vọng rồi, Tề gia tuy rằng thiên tài lớp lớp, cũng chẳng lụn bại đến mức để một tu sĩ ba trăm tuổi Phân Thần làm hộ vệ cho thiếu gia, chuyện này tất nhiên là cháu ngoan của mình mời chào a! Người ta là tu sĩ thiên tài đi đến đâu được nâng đến đó cớ sao muốn đến làm hộ vệ cho cháu ngoan mình chứ? Đáp án đã rất rõ ràng, đây chính là chân ái a!

Tề Thần Hiên nhớ tới vẻ mặt thống khổ xoắn xuýt của cháu ngoan, hiển nhiên cũng có tình với tu sĩ kia, vậy tại sao lại xoắn xuýt?

Nhất định là tên tiểu tử thúi Tề Viễn Hàng kia bổng đả uyên ương! Tề Thần Hiên cắn răng, tuy rằng ông cũng đau lòng vì đứa cháu thật dễ thương của mình bị một nam nhân bắt cóc, nhưng chỉ cần nó sống vui vẻ là tốt rồi!

Gia gia quả là hiền từ, gia gia quả là tiến bộ, gia gia phải thành toàn… Nhưng vẫn rất tức giận làm sao bây giờ?

Gia gia hiền từ tiến bộ quyết định ngày mai sẽ đi Ngự Kiếm Môn, đánh cho trên dưới cả nhà bọn họ không thể tự gánh vác sinh hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.