Thiên Y Tiêu Dao

Chương 54: Cái này không làm phiền cô




“Ngọc Khiết, tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, lúc quẹt thẻ phải cẩn thận một chút, đừng ấn ít số đi” Chu Hà lạnh mặt quở trách nói, nhưng cô ta vừa nói xong, con số không liên tiếp trên màn hình đập vào mi mắt.

“Một, mười, trăn, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn...”

Trước mắt Chu Hà hoa lên, thiếu chút nữa cô ta trực tiếp ngất đi, còn kém hai trăm đồng nữa liền đủ hai trăm vạn, lại thật sự quẹt được.

Sao có thể thế được?

Đúng lúc đó, một người đàn ông đeo thẻ quản lý trước ngực từ trên lầu hấp tấp chạy xuống, đi thẳng đến chỗ Trần Ngao:. truyện tiên hiệp hay

“Anh chính là Trần Ngao tiên sinh phải không ạ, tôi là Tiểu Dương quản lý tiêu thụ ở đây, anh vừa thanh toán hết một lần để mua chiếc X7 của cửa hàng chúng tôi, đây là hoá đơn xin anh cất kỹ, làm phiền anh điền một chút thông tin bên này là có thể lái xe đi...”

Lời nói của quản lý khiến đám người Chu Hà lúc này mới phục hồi tinh thần lại, Chu Hà lập tức chạy ra, trực tiếp khoát lấy cánh tay Trần Ngao, không ngừng cọ xát, thậm chí còn cố ý đè thấp cổ áo, lộ ra một mảnh trắng nõn.

“Trần Ngao, nhìn không ra mấy ngày không thấy thì anh có tiền đồ như vậy, ở đâu phát tài.” Nhìn Chu Hà hận không thể lột sạch mình, Trần Ngao trong lòng vô cùng chán ghét, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cô?”

Chu Hà lại không quan tâm, tươi cười nói: “Trần Ngao, tôi nói thế nào cũng là chị họ của Chu Cầm, lại nói chúng ta cũng từng là người một nhà.”

“Cô cũng nói là đã từng, bây giờ thì có liên quan gì đến cô chứ?” Trần Ngao cười lạnh.

“Đừng nói như vậy chứ, bây giờ anh có tiền, cũng không phải không có khả năng với Cầm Cầm, tôi có thể giúp cậu tác hợp hai người.” Chu Hà vô sỉ nói.

“Chậc chậc, vừa rồi cô còn nói Chu Cầm tìm được một phú nhị đại, tôi xách giày cho người ta cũng không xứng, sao bây giờ lại đổi giọng rồi?” Vẻ mặt Trân Ngao nghiền ngẫm, không hổ là chị họ của Chu Cầm, ngay cả không biết xấu hổ cũng giống nhau như vậy.

“Cái đó...” Sắc mặt Chu Hà cứng đờ, lúc này cô ta mới nhớ tới lời mình vừa nói, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nếu không anh xem tôi thế nào, muốn thân hình có thân hình muốn mặt có mặt, buổi tối chắc chắn sẽ hầu hạ tốt cho anh”

Vừa nghĩ tới bây giờ Trần Ngao phát đạt, tâm tư Chu Hà nhất thời linh hoạt lên, nếu có thể bám vào người giàu có như vậy, vậy thì nửa đời sau cũng không phải lo chuyện ăn uống.

Vừa nói, cô ta còn lấy chân đeo tất đen cọ cọ Trần Ngao, làm nũng nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Chu Hà, trong lòng Trần Ngao vô cùng ghê tởm, thật đúng là ứng với câu nói kia, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hai chị em này thật sự là người này so với người kia lại càng thấp hèn hơn.

“Lát nữa tôi không rảnh, tôi còn phải đi đưa xe cho ông chủ nữa” Trần Ngao cố ý nói, nói xong, sắc mặt Chu Hà đột nhiên thay đổi: “Xe này không phải của cậu sao?”

“Đương nhiên rồi, tôi làm gì có tiền mua xe tốt như vậy, tôi chỉ là người làm công thôi.” Trần Ngao ra vẻ bất đắc dĩ nói, lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Hà lập tức trâm xuống.

“Mẹ nó, thì ra anh vẫn là một thăng nghèo.” Chu Hà khinh thường bĩu môi, cô ta còn tưởng rằng Trần Ngao phát đạt, làm nửa ngày cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, cô ta còn thiếu chút nữa bị lừa.

Nhưng tuy rằng kế hoạch bám lấy người có giàu có thất bại, nhưng trích phần trăm mấy vạn trước mắt cô ta cũng không có ý định buông tha, kéo cánh tay Trần Ngao làm nững nói: “Nào, Trần Ngao, tôi giúp anh đi ký hợp đồng...

“Cái này không làm phiền cô.” Trân Ngao hất tay đối phương ra, chán ghét nói.

“Trân Ngao, anh là đang có ý gì, tôi là...”

“Cút!”

Trần Ngao lạnh lùng quát lớn một câu, anh đoạt lấy bảng tư liệu trong tay Chu Hà, nhìn lướt qua Vương Ngọc Khiết vẫn còn đang sững sờ tại chỗ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không muốn trích phần trăm sao?”

“Hả?” Vương Ngọc Khiết lúc này mới phản ứng lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc vui mừng, vừa rồi nhìn dáng vẻ Chu Hà đoạt thành tích, cô còn tưởng rằng đơn trích phần trăm này vô duyên với cô rồi. Dù sao ai điền tên mình lên trên hợp đồng, thì đơn này mới tính là của người đó, nhưng bây giờ Trần Ngao lại cư nhiên điểm danh muốn cô đến điền, đây không phải rõ ràng muốn giúp cô sao.

“Trân Ngao, anh...” Chu Hà tức giận sắc mặt xanh mét, không cam lòng trừng mắt nhìn Trần Ngao, ruột đều đã hối hận đến xanh mét, vốn dĩ cô ta cũng coi như là người quen của Trần Ngao, nếu như vừa rồi không chế nhạo anh, thì đơn hàng này thế nào cũng rơi vào trong tay cô ta, thế nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.

Đây chính là trích phần trăm mấy vạn đấy, nhưng lại cứ như vậy mà chắp tay nhường cho người khác.

“Mẹ nó, một thằng nghèo còn lên mặt cái gì chứ? Không phải cũng làm chó của kẻ có tiền sao, chúng ta cứ chờ xem” Nhìn bóng lưng Trần Ngao rời đi, Chu Hà nghiến răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.