Thiên Y Tiêu Dao

Chương 52: Anh mua được?




Cũng không nghĩ nhiều nữa, Trần Ngao liền cất tấm danh thiếp đi, bước thẳng đi ra ngoài.

Rời khỏi đường phố khu đồ cổ, Trần Ngao đi thẳng đến cửa hàng 4S gần nhất, lần này anh đã kiếm được rất nhiều tiền ở phố đồ cổ, túi tiền cũng phình ra, việc đầu tiên anh nghĩ đến là mua nhà và xe, trong lòng anh đã tính toán xong, đến lúc đó anh sẽ mua một căn nhà ở Hoa Viên Tĩnh Hải, nhưng mà với số tài sản hiện tại của anh thì có hơi eo hẹp, cho nên anh sẽ mua xe trước, sau đó đợi sau khi kiếm được nhiều tiền hơn sẽ lại tính đến chuyện mua nhà.

Hơn thế nữa, Trần Ngao cảm thấy nhiều khi không có xe cũng rất bất tiện, giống như vừa rồi, nếu như anh có xe, anh sẽ không làm phiền Phương lão, anh có thể tự mình đưa Nam Gia Hi về, có lẽ anh sẽ còn có cơ hội lên ngồi chơi một chút...

Rất nhanh, Trần Ngao đã đến cửa hàng 4S gần nhất, vừa mới đi đến cửa, đã có thể nhìn thấy rất nhiều xe với nhiều mẫu mã khác nhau được trưng bày bên trong, có lẽ bởi vì thời tiết nóng bức, nên trong cửa hàng chỉ có hai ba nhân viên bán hàng, người thì xem phim, người thì sửa móng tay, không có bóng dáng của vị khách hàng nào.

Ngay khi Trần Ngao bước vào, một nữ nhân viên bán hàng bước đến đón anh: “Chào mừng ghé thăm, xin hỏi tôi có thể giúp gì... Tại sao lại là anh?”

Nghe vậy, Trần Ngao liền nhìn về phía đối phương, không tránh khỏi sửng sốt một chút, cô gái này không phải là ai khác, thế mà lại là chị họ Chu Hà của Chu Cầm.

Đối với Chu Hà, Trần Ngao cũng có chút ấn tượng, lúc trước có hẹn cùng nhau đi dạo phố, Chu Hà cũng không ít lần châm chọc anh, khuyên Chu Cầm nên chia tay với anh, không nghĩ đến lại có thể gặp nhau ở đây.

“Tôi đến để mua xe.”

“Mua xe?” Chu Hà nghe xong lập tức cười châm chọc, ánh mắt xem thường nhìn Trần Ngao, “Anh biết chỗ này là chỗ nào không, khu chuyên xe BMW, còn những người bán xe điện thì đi ra ngoài rễ trái, đi nhanh lên, đừng ở đây cản đường tôi buôn bán”

Cả người toàn hàng chợ, xét cả người cộng lại cũng không có lấy hơn hai trăm tệ, cũng muốn mua xe? Năm mơ à?

Nghe nói vậy, sắc mặt Trần Ngao không khỏi trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Đây là thái độ cô tiếp đón khách hàng à?”

“Khách hàng?” Chu Hà khinh thường cười cười, ánh mắt xem thường nhìn lướt qua Trần Ngao “Anh mà cũng được coi là khách hàng, ha ha, anh biết ở đây chuyên bán xe gì không, là xe sang, BMW đó, BMW anh có biết là xe gì không, giá trị chiếc

xe thấp nhất ở chỗ tôi cũng là ba mươi vạn, anh có tiền mua à?”

Điều kiện kinh tế của Trần Ngao cô rất rõ, đừng nói là BMW, cho dù là xe nội địa hàng rẻ nhất, anh cũng không thể mua nổi.

“À, tôi đã biết, bởi vì Cầm Cầm chia tay với anh, cho nên anh mới cố ý đến đây để chụp hình và quay phim đăng lên, muốn khiến cho con bé hối hận đúng không?” Chu Hà giống như đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, vẻ mặt lóe lên vẻ đã hiểu, ánh mắt càng thêm khinh bỉ.

Cô ta đã bán xe ở đây rất lâu, có hạng người nào mà cô ta chưa từng gặp, thường xuyên gặp loại người đến đây để chụp hình sống ảo, nhìn qua liền cảm thấy buồn nôn, không cần nghĩ cũng biết Trần Ngao đang muốn làm cái gì.

“Tôi khuyên anh vẫn nên tỉnh mộng đi, gần đây Câm Cầm đã leo được lên người của một phú nhị đại, anh xách giày cho người ta còn không xứng, đừng có cố níu kéo nữa”

Nghe Chu Hà nói lời châm chọc ngày càng quá đáng, sắc mặt Trần Ngao trong nháy mắt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói “Làm sao cô biết tôi không có khả năng mua chúng?”

“Anh mua được?” Chu Hà cười, ánh mắt càng thêm khinh thường “Nếu anh có thể mua được, bà đây liền nằm xuống để anh lái xe chạy qua được không.”

Một tên khỉ nghèo kiết xác mà nói khoác lác cái gì chứ?

Nói xong, Chu Hà liền quay đầu đi, trực tiếp trở lại quầy thu ngân tiếp tục bấm điện thoại, trong suy nghĩ của cô ta, dây dưa với tên rác rưởi Trần Ngao này chỉ tổn lãng phí thời gian, thà bấm điện thoại còn hơn.

“Cô.”

Tượng đất cũng có ba phần tức giận, huống chỉ là Trần Ngao?

Vừa muốn tiếp tục mở miệng, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên “Tiên sinh, anh muốn mua xe, tôi có thể giới thiệu cho anh xem qua một chút.”

Người nói chuyện chính là một cô gái trẻ tâm hai mươi tuổi, gương mặt đơn thuần và còn hơi chút rụt rè.

“Ngọc Khiết, cô cũng đừng uổng phí sức lực, anh ta là một tên nghèo kiết xác, muốn mua một cái xe đồ chơi còn không đủ tiền, cô giới thiệu xe cho anh ta chính là đang lãng phí thời gian mà thôi, anh ta cùng lắm là muốn chụp mấy bức ảnh lấy tiếng rồi đi thôi.”

Nhìn thấy cô gái trẻ chào hỏi Trần Ngao, Chu Hà lập tức cất cao giọng nói lớn.

“Đúng vậy, đúng vậy, dù sao cô cũng không bán được hàng, còn không bằng đến đây lau giúp tôi cái bàn.”

“Quan tâm cô ta làm gì, nếu cô ta đã tự nguyện lãng phí thời gian, công sức như vậy thì thôi, cô ngốc này không phải lần nào cũng như vậy sao, đến tận bây giờ cũng còn chưa bán được chiếc xe nào.”

Vừa dứt lời, mấy nhân viên nữ bán hàng còn lại đều nhao nhao cười to, trêu tức nhìn về phía Trần Ngao và Vương Ngọc Khiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.