Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

Chương 8: Khí lực như thế này




Khi Lý Quan Kỳ bắt đầu bước lên bậc thềm đầu tiên đã lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. 

 Thiếu niên đeo một chiếc hộp khổng lồ phía sau, lại bước lên bậc thang không chút do dự. 

 Dải vải màu đen che đôi mắt của thiếu niên lại khiến cho tất cả mọi người không khỏi liếc nhìn. 

 Người quản sự luôn cúi mặt không nói đột nhiên mở mắt ra nhìn bóng người trên bậc thềm. 

 Theo ông ta, hộp đá phía sau thiếu niên cũng nặng ít nhất hơn hai trăm cân! 

 Nhưng hơi thở của thiếu niên này từ đầu đến cuối đều vô cùng đều đặn, không hề tỏ ra tốn sức. 

 Trong mắt quản sự bỗng lóe lên một tia sáng, miệng lẩm bẩm. 

 “Khí lực như thế này... e là đã bước vào cảnh giới rèn luyện thân thể.” 

 Vút! 

 Bên tai thiếu niên vang lên âm thanh xé gió khe khẽ, cậu lập tức dồn lực dưới chân, cơ thể bỗng dịch chuyển sang một bên. 

 “Ơ?” 

 Lý Quan Kỳ đứng trên bậc thềm khom mình hành lễ với quản gia: “Ừm... Vừa rồi vị tiền bối này muốn làm gì?” 

 Nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của thiếu niên nụ cười trên mặt quản sự càng sâu hơn. 

 “Chàng trai trẻ, đừng sợ, đó chỉ là một bùa chú tính giờ mà thôi.” 

 Lý Quan Kỳ xấu hổ gãi đầu, hóa ra là bùa chú tính giờ. 

 Quản sự xoay ngón tay, bùa chú màu vàng vòng quanh người Lý Quan Kỳ, cuối cùng dán vào ngực hắn. 

 Quản sự cười nói: “Đi đi, nhanh lên, lên càng sớm càng tốt.” 

 Khóe miệng Lý Quan Kỳ bỗng hơi nhếch lên, vội vàng chắp tay hành lễ rồi đáp lời. 

 “Cảm ơn quản sự, tiểu tử đi lên trước.” 

 Quản sự há miệng vừa định nói gì đó, lại thấy thiếu niên hít sâu một hơi, dồn lực dưới chân lập tức bay nhanh lên phía trên như một con báo. 

 “Chà... Khí lực này! Ta còn muốn bảo hắn tháo đồ phía sau xuống cơ đấy.” 

 Trên đường đi, liên tục có bóng người lướt qua bên cạnh Lý Quan Kỳ nhưng đều bị hắn bỏ rơi ở phía sau. 

 Lý Quan Kỳ cúi đầu nhìn bùa chú dần tiêu tan trước ngực, trong lòng ước tính thời gian bùa chú biến mất. 

 “Hai giờ...” 

 “Nhìn thang trời cao vô tận này nói ít cũng phải mấy ngàn bậc, đây không phải là một chuyện đơn giản.” 

 Vừa rồi hắn đi từ chân núi lên đến lưng chừng núi đã đi gần ba giờ. 

 Người đến bái tông quả thực quá nhiều, tính sơ qua thì dưới chân núi của Đại Hạ kiếm tông này ít nhất cũng có gần ba bốn vạn người. 

 Trong đó có gần một vạn thanh thiếu niên ở độ tuổi từ mười hai đến mười bốn tuổi. 

 Số còn lại đều là người nhà và tôi tớ. 

 “Xem ra gia nhập vào tông môn cũng không đơn giản như mình nghĩ...” 

 “Nghe nói năm ngoái Đại Hạ kiếm tông có hơn mười tám ngàn người bái tông, cuối cùng chỉ có gần trăm người được nhận làm đệ tử.” 

 “Bài kiểm tra linh căn này có thể nói là làm khó rất nhiều người...” 

 “Nhân tiện... Ta là linh căn nào nhỉ?” 

 Tuy nhiên, trong khi Lý Quan Kỳ vừa bay nhanh lên phía trên vừa ngẩn người, thì bên cạnh lại có một thiếu niên gày gò đang đi song song cùng hắn. 

 Người đó mặc bộ đồ màu trắng, thắt lưng treo một viên ngọc, tốc độ cực kỳ nhanh. 

 Lúc đi ngang qua cậu còn không quên nở nụ cười mỉa mai. 

 Lý Quan Kỳ khẽ nhíu mày, cậu thấy đối phương cũng không giống là người ở cảnh giới rèn luyện thân thể, nhưng tại sao tốc độ lại nhanh như vậy? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.