Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

Chương 6: Ngày mai cháu phải xuống núi




Sáng hôm sau. 

 Hai ông cháu dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa. 

 Bận rộn mãi đến trưa, họ mới dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà đã ở tám năm. 

 Đeo hộp kiếm giống như quan tài ấy, thiếu niên mệt đến mức đầm đìa mồ hôi. 

 Buổi trưa, trên bàn có sáu món ăn. 

 Lý Quan Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn, im lặng hồi lâu. 

 “Gia gia… thật sự không thể nấu thêm một món nóng trong sáu món này sao ạ?” 

 Đúng vậy, tất cả món ăn trên bàn đều là món nguội. 

 Nhưng ông lão lại chỉ mỉm cười, phất nhẹ tay, trên bàn liền xuất hiện hai ly rượu bằng ngọc tinh xảo. 

 Lý Quan Kỳ giật mình, cười nói: “Gia gia cho cháu uống rượu sao?” 

 Tô Huyền mỉm cười, khẽ nói: “Ngày mai cháu phải xuống núi, không biết uống rượu thì làm sao được?” 

 Thiếu niên cười toe toét, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, chợt cay xè đến mức phải tìm nước khắp nơi. 

 Độ cồn mạnh giống như một dòng lửa chạy xuống cổ họng. 

 Thấy vậy Tô Huyền không khỏi bật cười, ông vội nói: “Tiểu tử cháu chậm một chút, làm gì có ai uống như cháu chứ.” 

 “Rượu ngon sẽ khiến cháu cảm thấy mình có khí thế giang hồ.” 

 “Khụ khụ… khụ… cháu cũng không ngờ thứ này lại cay như vậy!” 

 Một lúc sau thiếu niên mới trở lại bình thường, vội ăn thêm hai miếng rồi hỏi: “Gia gia, sau khi xuống núi cháu phải làm gì?” 

 Tô Huyền cầm đũa gõ đầu thiếu niên, khẽ cười nói. 

 “Bây giờ tiểu tử cháu đã là đỉnh cao của rèn luyện thân thể.” 

 “Không uổng công đã chịu vất vả trong những năm qua.” 

 “Bước tiếp theo chính là truyền linh khí của trời đất vào trong cơ thể, đạt đến cảnh giới luyện khí.” 

 “Tuổi thọ có thể là một trăm hai mươi năm, đan điền bắt đầu hình thành, nắm vững một số kiến thức cơ bản của thuật pháp linh khí, tập hợp linh đài, bắt đầu hình thành thần thức.” 

 “Đến lúc đó phối hợp với tâm nhãn của cháu, chúng sẽ không giống như những đôi mắt bình thường nữa.” 

 Đôi mắt ảm đạm của thiếu niên xoay tròn, khóe miệng nở nụ cười khao khát. 

 Ông lão tiếp tục nói: “Cháu cũng đã mười bốn tuổi rồi, đang là độ tuổi bái tông, đã đến lúc nên xuống núi.” 

 Khi còn rất nhỏ Lý Quan Kỳ đã khao khát có một ngày mình cũng có thể tu luyện. 

 Trở thành thần tiên lên trời xuống đất, múa kiếm bay lượn. 

 Nhưng tám năm nay hắn và Tô Huyền sống cùng nhau cũng rất vui vẻ, chỉ là không ngờ ly biệt lại đến sớm như vậy. 

 Thiếu niên gắp thức ăn thấp giọng hỏi: “Tông môn thiên hạ nhiều vô kể, không nói toàn bộ Đại Hạ vực mà ngay cả Thanh Vân đại lục này cũng có rất nhiều tông môn hùng mạnh.” 

 “Vậy cháu nên gia nhập vào tông môn nào?” 

 Vốn tưởng ông lão sẽ suy nghĩ rất lâu, nhưng nào ngờ ông lão lại buột miệng nói ra. 

 “Đại Hạ kiếm tông!” 

 Thiếu niên nhíu mày, ở bên cạnh Tô Huyền nhiều năm như vậy hắn cũng nghe nói rất nhiều về bí mật của thế giới này. 

 Nhưng chưa bao giờ nghe nói về Đại Hạ kiếm tông trong Thanh Vân đại lục. 

 Nhìn ra được sự nghi ngờ của thiếu niên, Tô Huyền khẽ nói: “Không cần nghĩ, không phải là thế lực to lớn gì nhưng lại là một tông môn rất chính trực!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.