Thiên Kim Thật Hay Là Trà Xanh

Chương 5




16

Khương Trạch Thành: "Khương Tiếu, mày cho rằng nếu mày không có Khương Gia thì mày sẽ là cái thá gì chứ? Mày chẳng là cái gì cả?”

Tôi: "Vâng, vâng, cha nói phải."

Khổng Như Thu: “Con thật to gan, nhanh lăn về đây nhận sai với cha con đi.”

Tôi: “To gan cái gì chứ? Mẹ đang nằm mơ đấy à?”

Dư Vãn: "Khương Tiếu, việc chị làm ở công ty là cố ý ư?"

Tôi: "Ừ, em bị Khương Trạch Thành đ.ánh à?"

Quản gia: "Tiểu thư, ông chủ vừa về liền tức giận, nếu là lỗi sai của cô, cô mau về nhận lỗi đi."

Tôi: “Tôi không làm sai gì cả, là Khương Trạch Thành làm sai, tôi mới là người đợi ông ta chịu nhận lỗi.”

Cuối cùng, vì sợ họ lại làm phiền tôi, tôi đành phải kéo một vài người vào một nhóm trong wechat, sau đó đem bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ mà Khương Trạch Thành đã ký gửi vào nhóm.

Quản gia:???

Tôi gửi một câu: "Chúc cả nhà 886.”

Cuối cùng, tôi kéo tất cả bọn họ vào danh sách đen.

Thế giới của tôi lúc này mới yên tĩnh làm sao…

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường như bình thường.

Không khí trong khuôn viên vẫn như mọi khi, dù sao học sinh đến học ở đây đều là con nhà danh giá, Khương Trạch Thành cũng không dám làm lớn chuyện.

Buổi sáng Dư Vãn không đến trường, buổi chiều mới đến, khóe miệng có chút sưng lên.

Hình như Khương Trạch Thành đã ‘làm gì’ cô ta rồi.

Vừa nhìn thấy tôi ở hành lang, cô ta tức giận bước tới: “Chị rốt cuộc đã làm gì cha vậy, lại khiến cả Khương Gia đều không được yên ổn vậy?”

Tôi bày tỏ sự khó hiểu của mình: “Khiến cả Khương Gia không được yên ổn chẳng phải ông ta sao? Sao lại là lỗi của chị rồi?”

Dư Vãn chỉ vào tôi: “Chị…! Không thể nào, cha vẫn luôn tốt với tôi, ngày hôm qua đều tại chị mà ông ấy mới tức giận.”

Tôi thấy hạn hán lời luôn á.

Không phải do tôi thấy đuối lý, mà là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy một người ng.u d.ốt như thế này, thật là quá hiếm hoi mà.”

“Em chưa từng nghe câu, bạo lực chỉ có một lần và vô số lần hay sao?”

Thân mình Dư Vãn bắt đầu run lên, nhưng lại trầm mặc không nói gì.

Tôi cười, ghé vào tai cô ta nói: “Chị chưa bao giờ coi em là kẻ thù, nhưng hình như em rất có ác cảm với chị. Từ trước đến nay em đều như vậy. Tại sao thế?"

Dư Vãn theo bản năng phản bác: "Em... em không có."

Nghệ thuật trà xanh nhỏ của cô ta ở trước mặt tôi, thật sự quá nhạt nhẽo mà.

Tôi tự mình nói tiếp: "Em cho rằng chị đoạt lấy đồ của em sao? Nhưng em có từng nghĩ tới, đồ vật của chị không phải đều là thân phận đại tiểu thư Khương Gia cho chị, mà là chính chị dựa vào sức lực của bản thân mà tự kiếm hay không?”

Dư Vãn hai mắt đỏ hoe, lúc này rốt cục ngẩng đầu lên nói: "Không có Khương gia, chị nghĩ chị có được ngày hôm nay sao? Chị chưa bao giờ làm người nghèo... Chị sẽ không hiểu nổi..."

Tôi nghĩ nghĩ: “Cũng đúng, nhưng chẳng phải chị đã rời khỏi Khương gia rồi hay sao? Em có bao giờ nghĩ chị cũng giống em, không hề muốn bị hoán đổi như này không?”

Ngay tối hôm qua, tôi nhận được tin nhắn thẻ ngân hàng của tôi đã bị đóng băng.

Khương Trạch Thành tưởng như vậy có thể khống chế tôi sao?”

Chắc ông ta không nghĩ tới, trong tay tôi còn có mấy trăm vạn, phòng làm việc hiện tại của tôi mỗi tháng đều thu về mấy chục vạn lợi nhuận.

Hơn nữa, lần trước tôi và Lãng Thiển cũng đã hợp tác thành công.

Lãng Thiển dự định thời gian tới sẽ tự mình mở một hãng phim, hiện tại số tiền trong tay cô ấy có thể dùng để đầu tư vào một bộ phim truyền hình và điện ảnh, bộ phim truyền hình trong tay tôi cũng là được bán cho cô ấy. Tiếp theo, tôi sẽ giúp cô ấy điều chỉnh kịch bản để chuyển mình.

Mấy ngày yên bình như vậy trôi qua, cuối cùng quản gia của Khương gia cũng đi đến trường tìm tôi.

Ông ấy thật ra cũng không trực tiếp liên lạc với tôi, mà đến văn phòng thầy hiệu trưởng trước. Chờ đến khi hiệu trưởng gọi tôi đến, tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng quản gia nói: "Khương Tiếu...thôi học..."

Trước khi đi vào, tôi đã nhanh tay bật nút ghi âm trên điện thoại lên.

17

Quản gia vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt già nua, vẩn đục hiện lên vẻ châm chọc: “Khương tiểu thư, dạo này cô sống tốt chứ?”

Tôi không trả lời câu hỏi của ông ta, mà trực tiếp đi đến chỗ hiệu trưởng hỏi: "Hiệu trưởng, tôi vừa ở ngoài cửa nghe được cái gì mà thôi học?”

Quản gia nói: "Không sai, đây là ý của Khương tiên sinh.”

Tôi nhìn thẳng vào hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng vỗ vai tôi, nói với quản gia: “Điểm số của Khương Tiếu rất tốt, nếu tiếp tục duy trì học lực như này, em ấy có thể thi vào trường danh tiếng TOP 2 hàng đầu cả nước, không hiểu sao Khương tiên sinh lại muốn cho Khương Tiếu thôi học vậy?"

Quản gia lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của Khương Gia."

Thầy hiệu trưởng có chút nghẹn ngào.

Tôi cười khẩy: “Em không muốn nghỉ học, em không tin, người khác có thể thay em quyết định cuộc sống của em?”

Quản gia hừ lạnh một tiếng: "Đã như vậy, tôi muốn xin nhà trường hoàn trả học phí của Khương Tiếu."

Thầy hiệu trưởng cả người đều choáng váng.

Hay thật, Khương gia cũng cũng coi như là kẻ có tiền, như thế nào lại còn muốn mang mười mấy vạn đòi lại?

Thực sự mặt cũng không cần, chỉ để trả t.hù tôi.

Tôi không nhịn được cười ra tiếng: "Sao vậy, người ngoài không biết còn tưởng Khương gia phá sản đó."

Thầy hiệu trưởng vốn cho rằng tôi và gia đình có chút mâu thuẫn, nhưng khi nghe tôi nói lúc này, ông ấy càng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bất cứ nơi nào có mâu thuẫn giữa con cái và cha mẹ, cha mẹ sẽ buộc con cái phải thôi học!

“Được rồi,” tôi vẫy tay với quản gia: “Ông đừng làm khó trường học nữa, nhà họ Khương đáng thương như vậy, tôi sẽ đem tiền học phí trả lại cho các người, coi như là tiền mua quan tài cho Khương Trạch Thành vậy.”

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra và muốn chuyển tiền học phí năm nay của mình cho quản gia.

Quản gia không chút do dự nói: "Khương Tiếu, cô nói cái gì vậy! Cô thật là ngang ngạnh! Nếu cô muốn trả lại, vậy thì đồ vật mà cô dùng bao năm qua ở Khương Gia đều trả về đi.”

Chỉ đòi học phí thôi chưa đủ phải không?

Lại còn muốn tiền khác à?

Có cái nịt ấy, tôi cũng không có cao thượng như thế đâu.

Hơn nữa, nếu ông ta đã nói như vậy, một xu tôi cũng không trả lại nữa.

“Tôi ở Khương Gia đã sống uổng phí nhiều năm như vậy, tiền này cứ coi như phí tổn thất cho thanh xuân đó đi.”

Quản gia hình như còn muốn nói thêm điều gì, tôi lại gần trầm giọng nói: " Ông cứ tiếp tục ở chỗ này làm loạn đi, tôi không khách khí với ông nữa. Khương Trạch Thành còn có nhược điểm trong tay tôi, nếu không tin, ông về hỏi hắn ta một chút xem.”

Nhược điểm mà tôi nói đến, tất nhiên là ảnh trước tôi chụp Khương Trạch Thành ở văn phòng hôm đó.

Quản gia rất trung thành với Khương Trạch Thành.

Nghe vậy, ông ta hơi hơi rũ mi mắt xuống, giống như đang thử phán đoán lời tôi nói là thật hay giả, cuối cùng, ông ta cũng miễn cưỡng rời đi.

Sau khi quản gia rời đi, tôi nói với hiệu trưởng: “Khương Gia thật là làm loạn, thầy nhỉ?”

Hiệu trưởng: “...”

“Làm như em không phải người nhà họ Khương ấy?”

Ngày hôm sau, hiệu trưởng liền đã hiểu tại sao tôi lại nói như thế.

Bởi vì Khương Gia đã gửi thiệp mời đến - đó là yến tiệc nhận người thân của Dư Vãn.

Trên thiệp mời đã giải thích rõ chuyện thiên kim thật - thiên kim giả. Lại còn ghi, bởi vì tôi không chấp nhận được sự thật, cho nên trong cơn tức giận, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ. Khương Gia không giữ được tôi lại, nên đành chiều theo ý tôi.

Ok, được rồi, thích nói sao thì nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.