Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 323: Bức Thoái Vị (Hạ)




Dưới đài vẫn đang đánh nhau kịch liệt, khuôn mặt Thạch Mãnh cực kỳ căng thẳng. Thạch Mẫn dạo bước đến trước mặt ông ta sau đó chậm rãi ngồi xuống nhẹ nói, “Phụ thân, ngài cũng thấy đó, trước kia ngài giao Cấm Vệ quân cho ta và ta đã dùng rất tốt. Từ nhỏ ngài đã thích ta, và ta cũng là con trai cả của ngài, là đứa con ngài thích nhất, sớm hay muộn ngài cũng sẽ giao giang sơn này cho ta. Vậy cần gì phải kéo tới lui thành thù...”

Thạch Mẫn còn chưa nói xong Thạch Mãnh đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm chặt gạt áo hắn và nhanh chóng bức hắn tới lan can của đài cao. Nửa người Thạch Mẫn treo trên không trung, nửa vẫn vướng bên trong. Trong mắt Thạch Mãnh là lửa giận, ông ta gầm lên, “Lão Tử muốn ngươi đền mạng cho Thạch Khoát!”

Nói xong ông ta lập tức kéo vạt áo Thạch Mẫn định đẩy hắn xuống. Chuyện xảy ra quá đột ngột nên Cấm Vệ quân căn bản không kịp phản ứng. Thạch Mẫn thì chúi đầu xuống, tay chân khua múa giãy giụa. Hắn bị đánh cho không kịp trở tay, nhưng cuối cùng vẫn là hắn trẻ khỏe cường tráng. Trong lúc cấp bách hắn đột ngột đẩy được Thạch Mãnh ra, ông ta mất thăng bằng thì lảo đảo mấy cái và trượt chân ngã trên đất.

Thôi thị vẫn chưa tỉnh hồn, vội cao giọng gọi, “Người đâu, Quân thượng điên rồi, mau khống chế ông ta!”

Ba người vọt lên ấn Thạch Mãnh trên mặt đất khiến ông ta không thể động đậy. Thạch Mãnh hai tay chống đất, mu bàn tay nổi gồ gân xanh, sắc mặt đỏ lên. Thạch Tuyên bị Dữu hoàng hậu ôm vào trong ngực thì gào khóc, Vương thái phu nhân cũng cao giọng kêu khóc, “A Mẫn, đó là cha ngươi! Đó là cha ngươi!”

Thạch Mẫn chống tay lên lan can thở hồng hộc đứng dậy, có lẽ vì giận dữ nên hắn lập tức trở tay tát Cấm Vệ ở bên cạnh mắng, “Mắt mù, tai điếc à?!”

Hắn sửa lại cổ áo và hô to, “Đó là cha ta nhưng ông ta muốn đẩy ta xuống đó!”

Hắn lùi về phía sau một bước và giận dữ quát, “Khống chế ông ta, mau khống chế cho chặt!”

Ba tên Cấm Vệ kéo Thạch Mãnh tới trên ghế, ông ta thì tức đến mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, dù cố sức nhưng vẫn chẳng thể thoát được!

Hận nhất là anh hùng tuổi xế chiều!

Thạch Mãnh xuất thân mãng phu, dựa vào sức một mình đánh được nửa giang sơn này. Ông ta tung hoành trên sa trường nửa đời người, lúc đã già lại phải nhận hết khuất nhục từ đứa con trai ông ta yêu quý nhất!

Trường Đình đột nhiên trào nước mắt, tay nắm chặt chủy thủ, vì nó là lưỡi dao mở nên lòng bàn tay nàng đã sớm bị cắt, máu chảy vào tay áo. Nàng dùng sức hất tên Cấm Vệ giỏi nịnh hót đến buồn nôn kia ra sau đó nhanh chóng nhắm mũi đao vào cổ mình và cấp tốc lui lại. Nàng dựa vào tường cao giọng nói, “Ngươi sẽ không muốn nhìn thấy ta chết đâu vì nếu ta chết thì làm sao ngươi có thể khuyên Mông Thác và ca ca của ta thu binh về doanh chứ!”

Thôi Thị giật mình, “Mau lấy chủy thủ của nàng ta đi!”

Trường Đình lã chã nước mắt, cảnh tượng loạn lạc hôm nay quả giống ngày đó. Dù Thạch Mãnh tâm cơ tính toán nhưng mấy năm nay nàng ở Thạch gia cũng an ổn, người nhà họ Thạch giúp nàng chống đỡ, vì nàng cản gió, ân tình này nàng không dám quên. Nàng nhếch miệng cười và hướng về phía Thạch Mãnh nói, “Trong loạn thế này ta như lục bình, tôn nghiêm của ta là do bá phụ cho, bây giờ ta có qua có lại, quyết không thể để tôn nghiêm của ngài gãy trong tay kẻ tiểu nhân.” Mũi đao tới gần cổ họng, Trường Đình nghiêm giọng nói với Thôi thị, “Ngươi buông Quân thượng ra!”

Không có gì quan trọng hơn tôn nghiêm và tín ngưỡng.

Đây là lời dạy mà con cháu thế gia phải học cả đời.

Thôi thị đã quên, nhưng nàng vẫn nhớ!

Trường Đình từng bước ép sát thế là Thôi thị lập tức tự loạn trận tuyến. Nàng ta cao giọng gọi Cấm Vệ, “Đều là người chết sao?! Một nữ nhân mà các ngươi cũng không làm gì được! Mau khống chế nàng ta cho bản cung!”

Cấm vệ tiến thối lưỡng nan, bọn hắn càng đến gần thì chủy thủ trong tay Trường Đình càng dí sát, mũi dao cắt qua thịt, lòng bàn tay cũng bị rách chảy máu. Từng giọt máu uốn lượn chảy xuống, lưỡi dao lóe hàn quang khiến Cấm Vệ và Thôi thị đều chùn bước.

Con mẹ nó, nếu không có Lục Trường Đình làm át chủ bài thì lúc giao chiến với Mông Thác và Lục Trường Anh bọn họ ắt thua không thể nghi ngờ!

Trường Đình không ngừng rơi lệ, trong lòng như có trăm ngàn suy nghĩ. Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy cha mình bỏ mạng trên nền tuyết lạnh, bây giờ lại chứng kiến Thạch Mãnh bị nhốt như con thú hoang. Hai người cùng chí hướng trong thời thế loạn lạc này đều bị hai chữ “phản bội” tổn thương. Quả thực khiến người ta phải than cảnh còn người mất!

Trường Đình hít sâu một hơi, không muốn cùng Thôi thị nhiều lời nữa thế là nàng dí sát chủy thủ vào cổ mình khiến máu chảy ra nhiều hơn. Thôi thị thấy thế thì lập tức kinh hô, “Thả Quân thượng! Chúng ta thả Quân thượng!”

Cấm Vệ như trút được gánh nặng, lực tay cũng buông lỏng, cả người Thạch Mãnh theo đó trượt xuống. Ông ta vùi đầu khiến người khác không nhìn rõ thần sắc, chỉ nghe ông ta nén hổn hển trầm giọng nói, “Các ngươi dám làm như vậy xem ra lão nhị đúng là đã chết rồi.”

Câu nói của ông ta không phải câu hỏi vì thế không cần đáp án nào.

Thạch Mãnh vẫn còn mang uy nghiêm vì thế sau khi không còn kiềm chế thì Thạch Mẫn không tự chủ được lùi về sau nửa bước. Nhưng rất nhanh hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà cố thẳng lưng dù vẫn giấu đầu lòi đuôi.

Thạch Mãnh chống tay lên đầu gối, hai tay siết lại nổi gân xanh. Lúc ngẩng đầu ông ta đã nước mắt lã chã, vừa khóc vừa cười quả thực bất lực lại suy sụp tinh thần. Dữu hoàng hậu hoảng hốt, Thạch Tuyên vẫn nước mắt tèm lem vừa nhìn thấy thế thì lại rúc vào người mẹ mình khóc to. Trường Đình ngửa cổ thấy Thạch Mẫn đã thả cha mình thì sức trên tay hơi buông lỏng. Ai biết đúng lúc này tên Cấm Vệ nịnh nọt lúc trước lại nhanh nhẹn tiến lên trói tay nàng sau đó túm cả người nàng về phía sau khiến nàng không thể động đậy.

Hắn gỡ thanh chủy thủ xuống và lập tức đẩy nàng đi như tranh công, “Lần này Mông phu nhân cũng không thể động đậy nữa rồi!”

Tình thế đột nhiên biến đổi, càng có thêm nhiều Cấm Vệ nghe tiếng mà tới. Trong đám người đang ngồi ở đây có người trung nghĩa căm giận bất bình, nhưng mắt thấy Cấm Vệ càng ngày càng nhiều thế nên bọn họ cũng không thể không nắm chặt tay nhìn mà không nói. Bo bo giữ mình có khi cũng không phải xấu, cho dù bị Trường Đình kích động sôi trào nhưng vẫn cần xem xét thời thế, cố gắng chờ thời cơ một kích tất trúng.

Thạch Mẫn ngước mắt quét qua rồi nhìn về phía xa, bàn tay vung lên lo lắng nói, “Lục Trường Anh mang ba vạn người đến Kiến Khang...”

Thôi Thị đi qua chỗ hắn cong môi cười và cất giọng châm chọc, “Chẳng cần đắn đo làm gì, dù hắn có ba vạn người thì sao? Dù một quan ải ngoài thành bị phá nhưng hắn cũng đâu còn bao nhiêu người để đấu với chúng ta? Ba vạn người ngoài thành của chúng ta sẽ kéo chết Lục Trường Anh và Mông Thác cũng chưa biết chừng.”

Cổ Trường Đình vẫn đổ máu nhưng nàng lại không thấy đau, hoặc đã chết lặng. Nàng yên tĩnh đứng đó không lên tiếng.

Ba vạn người kia dù không muốn... cũng phải kéo chết Mông Thác và Lục Trường Anh... Còn bọn họ, Thạch Mãnh, Dữu hoàng hậu, nàng, Vương thái phu nhân và những nhân vật trung tâm của vương triều đều ở nơi này chờ đợi Lục Trường Anh và Mông Thác đến. Nếu bọn họ không thể còn sống mà tới được vậy nàng cũng chẳng thể toàn mạng ra khỏi đây. Nếu bọn họ có thể vượt qua trùng vây đưa binh mã tới thì nàng còn có thể sống...

Dù sao nàng cũng coi như đã trộm được mấy năm sống thêm. Cái mạng của nàng là nhặt được vào 8 năm trước. Nay Lục Phân chết rồi, Tiểu Trường Ninh cũng đã dàn xếp thỏa đáng, Vương gia phúc hậu đương nhiên sẽ đối xử tốt với Ngọc Nương. Nàng xứng đáng với mấy trăm mạng người của Lục gia chết trong đêm đông kia, cũng xứng đáng với Phù thị. Nàng nghĩ thế thì nhẹ thở một hơi sau đó nhắm mắt, trong lòng bình thản nhẹ nhõm.

Những thương vong bên dưới đài cao giống như chẳng liên quan gì tới bọn họ. Những gào thét và tuyệt vọng kia chẳng là gì. Sắc trời gần tối, tầng mây màu tro dần trôi về phía tây. Trời càng lúc càng lạnh, nương theo gió lạnh tuyết càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn. Tuyết lông ngỗng vù vù rơi xuống, trong lúc ấy lửa từ phía nam lại như vọt lên tận trời. Thế lửa khá lớn, từ đài cao nhìn lại có thể rõ ràng trông thấy một quả cầu lửa lăn lộn trong tuyết ở nơi đó.

Sắc mặt Thôi thị nhàn nhạt đảo qua sau đó quay đầu yếu ớt cười nói, “Hôm nay đành có lỗi với các vị, cơm trưa cơm tối đều chưa ăn được. Nhưng mọi người đừng hoảng hốt, hai bữa này không ăn được thì về sau còn có rất nhiều bữa cơm chúng ta có thể ăn với nhau, đây cũng là phúc khí của mọi người.”

Thôi thị đang nói chuyện thì đột nhiên trong nội cung có tiếng người ồn ào truyền tới, kèm theo đó là tiếng đánh giết rõ rệt. Nàng ta vẫn tự tại vì trước đó đã tính toán kỹ. Trong những năm này nàng ta ẩn núp, ở Thôi gia thì thận trọng từng bước, đến Thạch gia lại càng không dám đi nhầm bước nào. Đến ngày hôm nay nàng ta được mở mày mở mặt, giống như phun được toàn bộ uất nghẹn ngột ngạt trong mười mấy năm ra. Hiện tại nàng ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm. Nàng ta nhìn Trường Đình mặt ủ mày chau vì bị Cấm Vệ khống chế thì bất giác ưỡn ngực cất giọng nhẹ như mây gió mang theo vui sướng rõ rệt, “Hóa ra đánh trận là như thế này, chỗ này lửa cháy, chỗ kia chết người, đây là lần đầu tiên ta thấy.”

Trường Đình bị Cấm Vệ túm chặt nên chỉ ngước mắt liếc xéo Thôi thị. Nàng nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống và trào phúng phun ra hai chữ, “Ngu xuẩn.”

Thôi Thị nhớ tới cái tát vừa rồi của nàng thì lập tức tiến lên giơ tay định tát trả thù, ai biết được nửa đường lại bị người ta ngăn lại. Nàng ta quay đầu thì thấy là Thạch Mẫn vì thế cực kỳ giận nhưng tên kia lại chẳng thèm để ý, chỉ cứng rắn nói, “Đừng lằng nhằng!”

Thôi thị đang muốn mở miệng lại nghe thấy có Cấm Vệ bò lên đài cao, giọng cực kỳ hoang mang, “Bọn chúng... Bọn chúng đến rồi!”

Ánh mắt Trường Đình lập tức sáng lên, đầu ngẩng phắt dậy!

Dù tốc chiến tốc thắng thì cũng phải đợi tới nửa đêm Mông Thác và Lục Trường Anh mới có thể đánh vào thành Kiến Khang được. Lúc này trời mới chạng vạng, sao bọn họ đã nhanh như thế này?!

Cái này hiển nhiên cũng vượt qua dự đoán của Thôi thị, còn Thạch Mẫn thì nhất thời hoảng hốt, lập tức tiện tay cướp đại đao của Cấm Vệ sau đó bước qua lan can cao giọng quát, “Sao có thể thế được! Ba vạn người ngoài thành chẳng phải đang chặn đánh bọn chúng ư?! Chí ít cũng nên kéo dài được một canh giờ nữa chứ!”

So với Thạch Mẫn thì Thôi thị không quá hiểu việc bày trận cùng hiệu suất và thời gian nhưng trực giác của nàng ta nói rằng kẻ địch tới quá sớm! Cái này chứng tỏ bọn họ dễ dàng đánh bại ba vạn quân kia, hoặc bọn họ có kẻ tiếp ứng trong Kiến Khang! Nguyên nhân trước là không có khả năng, bởi vì trước khi hành động Thôi gia đã thanh lý toàn bộ tai mắt của Lục Trường Anh và Mông Thác. Cuối cùng bọn họ xác định dù Lục Trường Anh có thể còn sống vào trong thành thì cũng chẳng còn bao nhiêu tướng sĩ dưới quyền! Nhưng nguyên nhân thứ hai thì lại càng vô lý! Một tháng trước phụ tá của Thôi gia đặt ở Kiến Khang đã thay máu thế lực trong thành một lần, kẻ nào thu phục được thì thu phục, không được thì chuyển đi Ký Châu. Trong thành Kiến Khang ngoài đám Cấm Vệ dưới trướng Thạch Mẫn thì cũng là những kẻ tuyệt đối thần phục. Dù Trương Lê có tuần thành doanh nhưng cũng đâu thể làm gì?

Rõ ràng bọn họ đã làm rất chắc chắn!

Không có khả năng, không có khả năng!

Làm sao có thể xuất hiện thay đổi đây?!

Dù Thạch Mẫn có ngu dốt thì sau nhiều năm nhuộm máu sa trường hắn vẫn lập tức nhìn tới điểm mấu chốt, “Mông Thác mang bao nhiêu người?!”

“Báo!”

Thạch Mẫn vừa mới nói xong thì đã có binh lính khác bổ nhào tới, thở không ra hơi và cũng không kịp đứng dậy đã kinh hoàng báo, “Bọn chúng... Bọn chúng đã đánh tới nội thành! Bọn chúng đang tới, đang tới rất gần rồi!”

Tên kia nói năng lộn xộn nhưng mọi người trên đài đều nghe ra hướng gió đã chuyển. Thạch Mẫn cất cao giọng cố gắng để bản thân trấn định lại, “Con mẹ nó, đến cùng là bao nhiêu người? 5000 hay một vạn?”

Mặt binh sĩ kia bị dọa trắng bệch, há miệng run rẩy nói, “Không đếm được, không đếm được! Bọn họ đông nghìn nghịt!” Hắn sợ hãi nói tiếp, “Mà những người kia hoàn toàn không mang dấu vết đã giao tranh, trên thân không hề có vết máu, sạch sẽ... giống như...” Hắn đang cố tìm từ chính xác để nói, “Giống như từ trên trời rơi xuống vậy!”

“Đủ rồi!” Thôi thị tức giận không nhịn được, “Đừng có giở lời yêu ngôn mê hoặc mọi người, mau kéo hắn xuống đánh 50 gậy!”

Lúc này có hai Cấm Vệ đi lên kéo tên lính kia xuống, đồng thời tiếng trống trận cũng rền vang ở bên ngoài. Sắc trời dần u ám không thấy rõ cả năm ngón tay. Trường Đình bị Cấm Vệ sau lưng túm chặt hơn, không thể động đậy chút nào. Có điều đến nàng còn không biết chuyện ra sao thì Thạch Mẫn và Thôi thị lại càng bị đánh cho trở tay không kịp.

Trò hay sắp tới rồi, nàng cũng sắp lên sân khấu.

Theo trực giác nàng nhắm mắt lại, quả nhiên thấy Thôi thị hoảng hốt cao giọng quát, “Túm Mông phu nhân đưa tới gần lan can đi!”

Cấm Vệ sau lưng Trường Đình lập tức nghe lệnh và đẩy nàng đi tới cạnh lan can. Đây là nơi vừa nãy Thạch Mãnh định ném Thạch Mẫn xuống. Để thuận tiện cho đám người quyền quý xem kịch nên trong cung dựng đài rất cao, chừng 7 đến 8 mét. Phía dưới là mặt đất cứng rắn, nếu ngã xuống thì dù không chết cũng sẽ chỉ còn nửa mạng.

Trường Đình cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy mọi người ở bên dưới rất nhỏ, lít nha lít nhít trải rộng khiến người ta phát hoảng. Trên đài là thi thể đám con hát cùng thi thể binh sĩ chồng lên nhau, máu bị đông thành băng trong trời giá lạnh. Mỗi khuôn mặt người chết đều tái nhợt, có kẻ chết không nhắm mắt, có người máu thịt be bét. Ánh mắt Trường Đình thì đạm mạc, nàng quay đầu tỉnh táo bình tĩnh nói với Thôi thị, “Ngươi có thể để ta rửa mặt một chút không? Khó coi thế này ca ca và Mông Thác nhìn thấy sẽ không chịu được.”

Trên mặt, cổ và tay nàng đều là máu, chúng bị gió thổi khô lại, tóc bết dính bên hai gò má, cả người nàng cực kỳ chật vật.

Thôi thị nhíu mày nhìn Trường Đình thì thấy nàng cười nói, “Lúc đi gặp người khác phải sạch sẽ, đây là giáo dục ta học được từ nhỏ. Ta tin rằng dù Thôi gia không coi trọng ngươi thì đạo lý này hẳn ngươi cũng biết.”

Thôi Thị giận nhướng lông mày nhưng vẫn nhẹ gật đầu xem như đồng ý. Nha hoàn phía sau lưng nàng ta nhanh nhẹn bưng một chậu nước nóng tới giúp Trường Đình lau mặt sạch sẽ.

Sau đó Trường Đình ngửa cổ lên đón gió bắc và cẩn thận dẫm từng bước tới chỗ lan can. Tên Cấm Vệ kia sợ nàng bỏ trốn nên đi kè kè phía sau.

Nàng đang chờ người của mình tới. Dù không biết ngoài thành đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết biến số lớn nhất hiện tại chính là bản thân nàng.

Mông Thác và Lục Trường Anh có cá tính thế nào nàng hiểu hết.

Nàng đứng trên đài cao, nếu vô ý rơi xuống thì chính là đầu rơi máu chảy, vạn kiếp bất phục.

Bọn họ sẽ không để nàng mạo hiểm như thế, vì vậy mọi yêu cầu của Thôi thị sẽ được đồng ý. Bọn họ sẽ cố gắng thỏa mãn để bảo vệ tính mạng cho nàng.

Đương nhiên là nàng muốn sống tiếp, nhưng nếu Thôi thị hung ác hơn và để Lục Trường Anh ra lệnh cho toàn bộ tướng sĩ của mình tự tử ở nơi này thì sao? Nếu nàng ta bắt Mông Thác tự vẫn thì sao hoặc bắt Lục Trường Anh đơn độc ở lại để đổi lấy bình an của nàng thì sao? Bọn họ có nên làm theo không? Dùng mấy vạn người đổi lấy mình nàng, dùng mệnh của Mông Thác đổi mệnh của nàng hoặc dùng Lục Trường Anh đổi lấy nàng! Là cái nào thì nàng đều không làm được!

Trường Đình mỉm cười nhắm mắt, không chờ bao lâu nàng đã nghe thấy phía dưới truyền tới tiếng móng ngựa lẹt xẹt thế là nàng nhẹ mở mắt, lúc này mắt đã đỏ ửng.

Trong gió tuyết Mông Thác và Lục Trường Anh một trái một phải đứng ở dưới, trên người là khôi giáp. Mông Thác cầm trường thương mới tinh, Trường Đình không thấy thần sắc của hắn chỉ thấy phía dưới truyền tới tiếng nói qua ống truyền, “Buông Mông phu nhân ra thì chúng ta sẽ tha cho cả Thôi gia tội chết!”

Thôi Thị cũng cầm ống truyền cất giọng sắc nhọn, “Bây giờ nên bàn chuyện sống chết của Mông phu nhân trước rồi hẵng bàn về Thôi gia sau. Mông Thác, chỉ cần Cấm Vệ nhẹ buông tay thì phu nhân của ngươi sẽ trực tiếp rơi xuống trước mặt ngươi, là máu chảy đầu rơi đó! Nếu ngươi không tin thì thử nhìn xem!”

“Ngươi có điều kiện gì?”

Lúc này là giọng Mông Thác, Trường Đình rưng rưng cười với người bên dưới. Gió bắc gào lên thổi tà váy của nàng, lại như dao dùng sức cứa lên mặt khiến người ta đau đớn.

Thôi thị cao giọng, “Ta không có điều kiện gì! Ngươi và Lục Trường Anh cùng người đứng phía sau các ngươi đều sẽ bị giam giữ vì tội phản quốc. Mau để lại vũ khí và ngựa, tự chặt tay phải, nếu không tuân theo thì tự vẫn tạ tội! Thành Kiến Khang này vốn được đắp lên từ mạng người, cũng không kém mấy vạn này! Ta cho các ngươi thời gian nửa nén nhang để nghĩ, nếu qua lúc ấy ta sẽ cho phu nhân của ngươi bay một chút! Nếu vận khí tốt nàng ta sẽ gãy chân, nếu không tốt thì coi như toi mạng!”

Quả nhiên!

Đây là cách làm ổn thỏa nhất nên đương nhiên Thôi thị sẽ chọn! Mông Thác chỉ cần đồng ý thì đám lính sau lưng sẽ có khả năng làm phản. Nếu Mông Thác không đồng ý thì số phận Trường Đình trên đài cao sẽ rất bấp bênh. Con ngươi hắn híp lại, tay nắm chặt thương, mặt lộ sát khí. Lục Trường Anh đè tay hắn lại và nhẹ giọng nói, “Thương của ngươi không nhanh bằng tốc độ rơi của A Kiều đâu.”

Thôi Thị vừa dứt lời đã có người thắp một nén nhang, gió thổi qua khiến nhang kia cháy cực nhanh. Trường Đình đứng bên ngoài lan can, dưới chân chỉ có ba tấc mái hiên thò ra, nếu rơi xuống thì sống chết không biết thế nào. Mái tóc nàng bị gió thổi bay lên lại rơi xuống, khóe mắt nàng liếc về phía nén nhang thấy nó chỉ còn một đốt ngón tay và Thôi thị thì cao giọng kêu la, “Sắp hết thời gian rồi! Mông đại nhân nhanh ra quyết định đi!”

Trường Đình hít một hơi thật sâu.

Đời này nàng một mực cố gắng sống sót, để không cô phụ những người lúc trước đã chết vì cứu nàng. Nàng có thể vỗ ngực nói mình không phụ ai, nàng vẫn cố gắng tồn tại. (Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Lúc này thiên hạ chưa an ổn, quốc gia không giống quốc gia, nhà không giống nhà, dân chạy nạn từ phía bắc di chuyển tới phía nam rồi lại từ phía nam di chuyển lên phía bắc. Trên đường bọn họ cầu ăn, trong đêm cầu một chỗ tá túc, xác chết khắp nơi, đổi con để ăn là những cảnh nàng đã tận mắt nhìn thấy. Nàng xuất thân Lục gia và nguyện vọng lớn nhất của cha nàng chính là quốc thái dân an!

Nàng họ Lục!

Sống sót rất quan trọng nhưng chết cũng rất quan trọng!

Bây giờ cương thổ cũng không thiếu một tiểu thư sĩ tộc được nuông chiều như nàng nhưng nó thiếu người bảo vệ, một người bảo vệ chân chính. Thiên hạ thiếu những người thực sự có thể làm việc và thay đổi cục diện bế tắc này. Nàng không thể trở thành những người ấy vì thế sao phải để bọn họ chôn cùng nàng?

Nàng họ Lục đó!

Cái họ này cho nàng vô tận tôn vinh đồng thời cũng mang cho nàng cảm giác sứ mệnh cả đời không thể trốn thoát!

Cha nàng là Lục Xước!

Gió thổi qua, nhang tắt.

Thôi Thị mắt đỏ ngầu nhưng Mông Thác ở phía dưới vẫn không đáp.

Nhưng trong lúc này ai dám mạo hiểm?! Ai dám động trước?!

Trường Đình nắm chặt hai tay, chân đạp lên mái hiên rồi nhắm mắt thả người nhảy xuống dưới!

Dưới đài vang lên một tiếng kinh hô, “A Kiều!”

Là giọng Mông Thác hay giọng anh nàng thì Trường Đình không biết, chỉ có nước mắt nàng rơi xuống.

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc ngàn cân ấy có người túm lấy tay nàng và liều mạng kéo nàng lên trên. Nhưng vì sức quá lớn nên hắn bị văng ra ngoài lan can!

Trường Đình mở mắt thì kịp thấy đó là tên Cấm Vệ nịnh nọt vốn đứng sau lưng nàng!

Trong lúc ấy cây thương của Mông Thác mang theo tua đỏ đột nhiên phóng vút lên, theo sát đó là tiếng một kẻ hét thảm. Trong một khắc sinh tử khi Cấm Vệ kia sượt qua người nàng ngã xuống dưới nàng trợn mắt nghe hắn nhẹ nói một câu, “Ta là người Bình thành, sinh ra làm người của Lục gia, chết làm quỷ của Lục gia.”

Trường Đình lập tức bật khóc!

Đây là một trong 3000 người lúc trước Lục Trường Anh đưa cho Thạch Mãnh! Hắn là Lục gia quân mà lúc trước anh nàng cài vào đây! Tám năm! Người này ở trong Cấm Vệ quân của Thạch gia tám năm! Vậy mà hắn vẫn nhớ kỹ hắn là người Bình thành!

Binh sĩ dưới đài thừa cơ xông lên, Dữu hoàng hậu tranh thủ thời gian đưa tay kéo Trường Đình tới. Nàng thì ôm bà ta gào khóc.

Vì sao Lục gia là Lục gia?

Vì sao Bình thành là Bình thành?

Không phải bởi vì những kẻ mang họ Lục như bọn họ!

Mà vì những người như hắn! Bởi vì có những người như hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.