Thê Tử Kiều Diễm Của Ta

Chương 25:




Bị Thẩm Ngọc Liên vừa nói như vậy, Thẩm Lan Chi càng muốn nghe, một đôi mắt trừng đến lớn như chuông đồng, buộc Trình Hoài Nhân thế nào cũng phải đem lời nói rõ ràng.

Trình Hoài Nhân cảm thấy não phát đau, nói: “Mẫu thân chưa nói bậy về nương, chỉ nói ngươi đối đãi với ta quá tốt, ảnh hưởng cử nghiệp của ta, kêu ta khắc chế một chút, đặt nhiều tâm tư ở việc học.”

Hắn vẫn là cố ý hướng tốt mà nói, Thẩm Lan Chi nếu là nghe thấy lời nói nguyên lai, sớm đã tức giận đến nhảy dựng lên.

Bất quá lời này cũng đủ khiến Thẩm Lan Chi tức giận, chỉ cần là từ trong miệng Hạ Vân Chiêu nói ra, nàng đều có biện pháp chọn ra cái sai, gân cổ lên lớn tiếng nói: “Nhân ca nhi, lời này của nàng ta còn không phải nói bậy về ta sao? Dưới bầu trời này, nào có mẫu thân nào không đau hài tử, nàng không để ta thương ngươi, sau này ngươi tự nhiên liền xa cách ta, này không phải châm ngòi thì là cái gì?!”

Thẩm Ngọc Liên thêm mắm thêm muối nói: “Phu nhân chính mình không sinh dưỡng qua, tự nhiên không hiểu được tâm tư cô cô làm mẫu thân, vừa mở miệng, treo đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, khiến cho biểu ca cùng cô cô ly tâm, nếu thật muốn nói nàng hảo tâm, ta là không tin! Lời này ta cũng không sợ nói cho phu nhân nghe, cho dù Ngọc Liên bị phu nhân đuổi ra ngoài, nhưng vì cô cô lộ diện, ta cũng tình nguyện!”

Trình Hoài Nhân lập tức tỉnh thần, Hạ Vân Chiêu đối hắn không khỏi quá quan tâm đi, nàng ta dựa vào cái gì đối tốt với hắn như vậy, có lẽ…… Thật giống di nương cùng biểu muội nói, chỉ là vì ly gián bọn họ, lung lạc con vợ lẽ để đứng vững gót chân?

Mày thình thịch mà nhíu lại, Trình Hoài Nhân chỉ cảm thấy đau đầu, có chút phán đoán không chuẩn ai đúng ai sai, đành phải thuận theo Thẩm Lan Chi nói, hảo hảo an ủi nàng, chờ đến khi di nương bình tĩnh trở lại, mới rời đi.

Thẩm Ngọc Liên cùng Trình Hoài Nhân cùng nhau ra khỏi Nghênh Xuân cư, nắm khăn cắn môi nói: “Biểu ca có phải hay không trách Ngọc Liên nhiều chuyện?”

“Không có.”

“Ngọc Liên chỉ là sợ hãi…… Ta cùng cô cô rốt cuộc chỉ là người nữ lưu, huống hồ ta còn là ăn nhờ ở đậu, nếu là biểu ca cũng vô pháp làm để chúng ta dựa vào, tương lai ta còn như thế nào sống sót……”

Thân thế Thẩm Ngọc Liên cũng đáng thương, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại cưới vợ mới, sau đó phụ thân lại đi, mẹ kế cũng không phải người lương thiện. Năm đó thời điểm mới vừa được tiếp vào phủ, một người nho nhỏ liền cười đều không biết, chỉ dám ôm Thẩm Lan Chi, vừa rời khỏi cô cô liền phải sợ tới mức oa oa khóc lớn. Sau lại dần dần ở lại lâu rồi, cũng chỉ cùng Trình Hoài Nhân thân cận, giống một gốc tiểu bạch liên hoa dựa vào hắn mà sống.

Trình Hoài Nhân ở trong lòng sớm đem Thẩm Ngọc Liên trở thành người của chính mình mà đối đãi, hắn thích nhìn bộ dáng nàng ôn nhu thuận theo chờ hắn bảo hộ.

Trình Hoài Nhân nhéo nhéo tay Thẩm Ngọc Liên, nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không để ai khi dễ ngươi.”

Thẩm Ngọc Liên rút tay về, lộ ra mỉm cười, lau nước mắt đưa tiễn Trình Hoài Nhân ra khỏi nhị môn.

Trở lại tiểu viện tử của chính mình, sắc mặt Thẩm Ngọc Liên lạnh băng, nha hoàn hầu hạ cũng không dám gần người, nàng cũng không tin một người mẹ cả không có huyết thống, có thể đem biểu ca của nàng đoạt đi. Nàng tuyệt đối sẽ không để Trình Hoài Nhân tùy ý cho mẹ cả bài bố, tương lai biểu ca ngồi trên vị trí Bá gia, vị trí chính thất phu nhân nhất định sẽ là của nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.