Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 70: Đại Hoang huyết lộ hành




Núi lớn nơi đây nối nhau liên tiếp, nguy nga bàng bạc, toàn thân núi đều phủ một lớp tro nâu, không biết vì nguyên nhân gì mà không hề có thảm thực vật, khắp nơi đều là núi trọc.

Có rất nhiều nham thạch to lớn nằm lỏm chỏm giữa đường, chúng nó có khi nặng từ mấy vạn cân đến mười mấy vạn cân.

Nhóc tỳ phát hiện bộ lông màu vàng kim của Bóng Lông dựng đứng tua tủa liền bất ngờ, rồi đột nhiên tới nó cũng lạnh cả người, cảm thấy một hồi sợ hãi, đây là bản năng của nó chứ không phải đã thấy cái gì.

Lông tơ trên người nó dựng đứng, mắt to quét xung quanh cố gắng phát hiện nguy hiểm nhưng cái gì cũng không thấy.

"Bóng Lông, mày phát hiện gì thế?" Nhóc tỳ hỏi nó.

Bóng Lông màu vàng kim to bằng nắm tay chỉ gào lên, mắt tròn vo nhìn trừng trừng, nó cũng bị kín miệng không nói được, bản năng cho biết nó đang gặp nguy hiểm, cảm giác buồn bực bất an.

Cuối cùng thì bốn vó của Độc Giác Thú cũng bồn chồn đạp đạp, cũng bắt đầu bất an, nó cảm ứng được một khí tức kinh khủng và không muốn chạy giữa vùng dãy núi này nữa.

"Chít chít.." Đột nhiên Bóng Lông như hóa thành một tia kim quang nhảy ra ngoài, nó phi thân giữa các núi đá chạy vào nơi sâu trong dãy núi.

"Bóng Lông, đừng làm bậy!" Nhóc tỳ kêu to thúc ngựa đuổi theo.

Độc Giác Thú cực kỳ không muốn nhưng cũng không thể chống đối nhóc tỳ, cái sừng lấp lóe ra ngân quang phát ra âm thanh nổ lách cách, có Phù Văn hội tụ trong đó.

Chạy cấp tốc mấy chục dặm thì đội nhiên Bóng Lông ngừng lại, mắt của nó bỗng nhiên ngơ ngác vì mất đi cảm ứng, cũng không cảm giác bồn chồn nữa rồi.

Vùng núi phía trước xanh um tươi tốt, cổ mộc che trời khác xa vùng núi trọc này, nơi đó sinh cơ bừng bừng, cây cỏ phong phú, có cả điểu tước và mãnh thú qua lại.

Nhìn lại vùng núi đá to lớn này thì núi tảng phủ tro nâu nặng nề tử khí, cây cỏ không mọc nổi thật hoang vu, lại không biết sương mù ở đâu lượn lờ che phủ như là có ma quật đã phủ bụi vô tận năm tháng sắp mở ra.

"A, chúng ta tới đâu thế này?" Nhóc tỳ kinh ngạc, nó tưởng rằng có nguy hiểm phía trước chứ không ngờ rằng nơi đây cả cỏ cũng không mọc.

"Rắc rắc!"

Nơi sâu trong dãy núi vọng ra âm thanh kỳ quái, cứ như là địa tầng đang nứt toạc, đá tảng đang di động mà tạo ra âm thanh như xích sắt ma sát cộng âm.

Ở nơi nặng nề tử khí này thế mà đột nhiên xuất hiện âm thanh cứ như đến từ địa ngục, sương mù phun trào, một cỗ khí tức thảm liệt phun trào.

Một tiếng "Ầm" vang lên, đột nhiên vài ngọn núi lớn đổ nát mà không dấu hiệu báo trước, tung lên vùng sương mù màu tro nâu thật dọa người.

"Đó là.." Nhóc tỳ mở to mắt, mà Độc Giác Thú thì run rẩy gần như sắp quỵ xuống.

Bóng Lông gào rú chít chít nhảy lên vai nho tỳ, nó nhe răng múa vuốt nhìn về nơi xa kia rất nôn nóng cùng bất an.

Vài ngọn núi lớn sụp đổ, đại địa nứt toạc, khe nứt kia sâu hoắm dọa người đến mức có thể nuốt gọn một ngọn núi lớn, đem ngòm không thấy đấy. Thế mà ngay lúc này, một cái móng vuốt màu xanh bỗng dưng thò ra, nó bị trói bởi một cọng xích kim.

"Trời đất, sinh linh gì thế này" Nhóc tỳ khiếp đảm.

Chỉ là một cái móng vuốt mà đã lớn hơn rất nhiều ngọn núi gộp cùng một chỗ, bởi vì nó moi móc lên mặt đất nên mới khiến rất nhiều núi lớn đổ sập, đại địa nứt ra.

Sương mù như biển, bụi bặm mịt mù, móng vuốt khổng lồ vươn lên trời cao giãy giụa kịch liệt như muốn thoát khỏi trói buộc.

Ở giữa miếng thịt đệm to lớn và móng vuốt không sắc bén lăm có đông kết một tầng vỏ nham thạch, tầng nham thạch này thậm chí ngăn nó rút móng vuốt ra vào, có thể thấy nó bị trói ở đây đã từ rất nhiều năm tháng.

Móng vuốt giãy giụa kịch liệt, âm thanh đá tảng ma sát càng to vang vọng cả đất trời, sợi xích màu xích kim cũng căng dài ra, âm thanh rầm rầm phát ra cứ như một bản Kinh Hồn Khúc đến từ Địa Ngục.

"Đùng!"

Cuối cùng, móng vuốt to màu xanh kia vô lực mà buông tha, bụi mù cuồn cuộn, nó biến mất khỏi mặt đất rồi. Sau đó thì các âm thanh cũng im bặt, sương mù dần tiêu tán hiện ra một mảnh tàn tích đáng sợ.

Rất lâu sau cũng chả có động tĩnh gì nữa, cứ như là chưa từng có gì xảy ra.

Nhóc tỳ kinh hồn, một lúc lâu vẫn còn á khẩu cứng mồm, quả nhiên thật nhiều hung cầm mãnh thú trong Đại Hoang, lúc này mới đi xa có mấy ngàn dặm mà đã gặp một sinh linh khổng lồ như thế. Hơn nữa, sinh linh này khiến Bóng Lông bất an thì chắc chắn là một con Chí Cường Giả không cách nào tưởng nổi.

Chu Yếm màu vàng kim căm giận không thôi, nó nhiều lần hươ tay múa chân nhe răng nhếch mồm về phía vùng loạn địa kia, ý tứ là có ngon thì đến chiến một trận. Nhóc tỳ tóm ngay cái đuôi vàng kim của nó xách ngược lên, không thèm để ý kháng nghị của nó mà thúc Độc Giác Thú chạy như điên, không dám dừng lại một phút nào.

Tại một buổi sáng sớm sau đó mấy ngày, nhóc tỳ mở mắt tỉnh ngủ, nó lại bờ hồ rửa mặt, ăn chút thịt khô, uống chút nước suối rồi khởi hành lên đường.

"Đi tiếp về phía mặt trời mọc thôi, biên cương cổ quốc! Ta đến rồi đây" Nhóc tỳ nắm chặt tay tự cổ vũ bản thân.

Mấy ngày qua bọn nó đi được mấy vạn dặm, có Độc Giác Thú nên di chuyển rất là nhanh, cố gắng trèo đèo lội suối tránh khỏi không ít hung thú.

Đương nhiên không thể tránh mãi được, cũng chiến đấu mấy hồi kịch liệt, cho tới bây giờ bọn nó vẫn chưa thoát khỏi truy kích, một con đại trùng ngũ sắc sặc sỡ đã theo sát bọn nó tận hai ngày.

Con dị chủng kia cực kỳ kiên nhẫn, chỉ cần nơi nào có dấu vết của đám nhóc tỳ thì sẽ bị nó đánh hơi đuổi theo, dây dưa dai dẳng như dòi.

Nó là một Ban Lan Đại Trùng dài đến mấy chục mét, thực lực rất kinh khủng, da dày thịt béo, miệng nó há phun một bãi chất nhầy khiến cả một tòa núi đá bị nung chảy thủng loét lỗ chỗ.

Theo suy đoán của nhóc tỳ, con trùng này còn lợi hại hơn con Thần Bái của Bái Thôn rất nhiều, nó có nắm Phù Văn bí lực cường đại khiến cả thân phát quang, thiệt may nhất là nó không thể đuổi kịp Độc Giác Thú.

"Đi thôi, không thì con trùng trời đánh kia lại tới khạc nhổ bừa bãi đấy." Nhóc tỳ leo lên ngựa, nó tin rằng cứ liên tục mấy ngày như thế thì con trùng kia truy đuổi không thèm ăn ngủ cũng sẽ mệt chết mà bỏ cuộc.

Độc Giác Thú ngửa cổ hí vang, ngân quang cả người óng ánh.

Đột nhiên nhóc tỳ hoảng hốt: "Nhanh, nó lại tới nữa kìa."

"Phụt"

Bọn nó vừa mới lao ra vừa kịp thì liền có một bãi chất dịch như biển lớn ập tới rớt vãi xuống vùng rừng núi này, không khí mịt mù, ngay lập tức có vang lên tiếng xèo xèo. Cổ mộc, núi đá đều bị nung chảy ăn mòn hóa thành khói trắng.

Vù một tiếng, sau đó liền có một luồng Phù Văn lấp lóe chụp xuống như thiên la địa võng muốn bắt lại chúng nó.

"Chạy mau!" Nhóc tỳ kêu to.

"Đùng" Vùng rừng núi này như nứt thành bốn khối, bụi bặm tung mù trời. Bọn nó may mắn tránh một pha hiểm hóc mà trốn về nơi xa.

Một con Ngũ Sắc Đại Trùng xuất hiện, thân to bằng cái vại nước, cả người lấp lóe Phù Văn xán lạn, nó không phải mãng xà nhưng lại càng dữ tợn hơn chứ không thua. Nó kêu gào phẫn nộ vì để xổng con mồi trong phút chốc, thân thể khổng lồ uốn éo san cả vùng núi rừng này thành bình địa.

Đột nhiên, một tiếng chim rít vang vọng, bóng chim vụt qua bầu trời như mây đen kéo tới, một con cự cầm khổng lồ lao từ tầng mây hơn trăm mét tấn công xuống dưới đây.

Đại trùng kinh hoảng, vội vàng ngửa đầu phun Phù Văn bộc phát hào quang đối kháng.

"Phụt!"

Hung cầm che kín trời xanh, nó há mồm phun ra một chùm sáng chói lọi như dãi ngân hà vắt giữa không gian, sức mạnh này quét tới khiến toàn bộ vùng núi rừng bị tiêu tán, loạn thạch vung vẩy lên không, con đại trùng này cũng bị đứt thành vài đoạn.

Cự cầm hạ cánh bắt đầu chén một bữa no nê!

Đây chính là Đại Hoang, khắp nơi đều có hung hiểm, khắp nơi đều có sinh linh đáng sợ, trước một khắc chúng nó còn oai phong lẫm liệt, sau một khắc có lẽ đã thành đồ ăn của sinh linh khác.

Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé tàn nhẫn, khắp nơi đều là máu tanh tàn khốc, không có nói bất cứ đạo lý nào.

Nhóc tỳ thế mà lại dám đi xuyên qua vùng man hoang ba mươi vạn dặm này, có thể nói là dọc đường có vô tận gian nan hiểm trở, lúc nào cũng có thể toi mạng.

Lại tiếp tục đi tiếp, nhóc tỳ huyết chiến nhiều trận, trải qua thật nhiều hung hiểm, chém giết rất nhiều mãnh thú, nó không có cách khác, nếu nương tay thì sẽ thành đồ ăn cho sinh linh khác.

Qua mới có tám chín ngày mà quần áo nó đã rách rưới, mấy bộ quần áo đều bị máu tươi ướt đỏ thẫm, rách bươm. Rốt cuộc nó đành phải tìm một lớp da thú để che thân.

Những nơi không người thường có những sinh linh không thể tưởng, khi đụng phải chỉ đành né qua mà trốn ra xa, may mắn là những sinh linh quá cường đại thì trong mắt chúng nó chỉ có những sinh vật bá chủ, không thèm quan tâm đến bọn nhóc chúng nó.

Ban Lan Đại Trùng cũng rất mạnh, nhưng nó cũng không phải là sinh linh có uy hiếp lớn nhất đối với chúng nó. Dọc đường bọn chúng gặp một con Quái Viên, Phù Văn vừa ra liền nổ tung một hòn núi lớn thật kinh thiên động địa, đuổi theo chúng nó sát rạt đến ba ngày ba đêm mới buông tha.

Nó huyết chiến dọc đường vô số, đánh không lại thì bảy chọ. Chưa đến mười ngày mà nó đã thành một tiểu dã nhân, khắp người dính đầy máu hung cầm mãnh thú, nó không có thời gian để mà đi tắm rửa.

Nó một đường rong đuổi phiêu bạt, chỉ dừng một chút để ăn nhẹ rồi nghỉ ngơi. Rừng rậm hoang dã quá nguy hiểm, không có thời gian để lãng phí xa xỉ, chỉ dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lần nọ nhóc tỳ bị trọng thương, lúc đi tìm nước uống đột nhiên nó bị một con Ngạc Giao lao ra khỏi hàn đàm bắn ra một luồng Phù Văn như trấn áp tứ phương, muốn chụp chết nó.

Đây là thương tích nặng nhất trong đời nhóc tỳ, thân thể rắn chắc mà vẫn bị thịt rách lộ xương, nó thiếu chút nữa bị áp chế đến chết dưới Phù Văn bí lực của Ngạc Giao.

Cuối cùng, con Ngạc Giao này muốn nuốt trọn nhóc tỳ, nó liền nắm cơ hội này mà nhân lúc Ngạc Giao tới gần liền vận lên mười vạn tám ngàn cân thần lực xé nát một cái chân của Ngạc Giao, máu tươi đổ ra đầm đìa nhiễm đỏ cả hàn đàm.

Nó nhân ưu thế này mà nhảy lên đạp vào xương sọ Ngạc Giao, thiếu chút nữa đã đạp nát.

Con Ngạc Giao đau đớn giãy giụa kịch liệt lao vào trong hàn đàm, mà nhóc tỳ thì thuận thế bỏ chạy về phương xa.

Độc Giác Thú ở đằng xa nghe có động liền chạy tới mang nó trốn thoát một hồi sát kiếp.

Con Ngạc Giao kia cực kỳ hung tàn, cơn đau dần tan thì nó liền lao ra khỏi mặt nước, mồm phun ra một luồng hào quang bắn nát cả một ngọn núi. Nếu không phải có một con cự cầm ngang trời bay qua khiến nó kiêng kỵ rút vào trong hồ thì chắc chắn sẽ truy sát đến cùng.

Sau đó mấy ngày, Bóng Lông vặt tới mấy quả trái cây kỳ quái, lại còn hào phóng hiếm thấy tự cắn da mình nhỏ ra ba giọt máu vàng kim để nhóc tỳ ăn, lúc này thương thế mới dần tốt lên.

Không thể không nói máu của Chu Yếm vàng kim thật thần hiệu, thương tích của nhóc tỳ lành hẳn thì không có cả một vết sẹo..

Nửa tháng sau, nhóc tỳ đã đi xa khỏi Thạch Thôn được hai mươi vạn dặm, con Độc Giác Thú này chạy nhanh hơn đồng loại không ít, trước mắt chúng nó cách cổ quốc chỉ khoảng mười vạn dặm.

Nhóc tỳ thật sự đã biến thành một dã hài tử, từ đầu đến chân đen kịt máu đặc, máu đặc nứt nẻ dính đầy trên mặt, tóc tai dính bện lại thành một cục.

"Chít chít.."

Sáng sớm, khi nhóc tỳ vẫn còn ngủ say đột nhiên Bóng Lông chạy ra từ sâu trong dãy núi, nó ôm một cái trứng to như cối đá tỏa ra hào quang kinh người.

Tiểu Thạch Hạo nghe động liền lập tức ngồi dậy kịp thấy một màn này. Bóng Lông nháy mắt làm một giọng đắc ý vô cùng, nó ôm một quả trứng to hơn bản thân gấp mấy lần nhìn thật buồn cười, thế mà đang dương oai kêu gào rất thích chí.

Quả trứng óng ánh này có lốm đốm vằn ngũ sắc, màu sắc cực kỳ rực rỡ, tỏa ra từng đợt hào quang, vừa nhìn đã biết là thứ ghê gớm, mặc dù còn là trứng mà đã tỏa ra khí tức kinh khủng.

Không cần nhìn cũng biết đây không phải là vật phàm, nhóc tỳ hoài nghi đây có phải là huyết mạch của một con thần cầm không, nếu không thì sao sẽ dị thường như vậy?

"Mày.. trộm được hả?"

"Chít chít.." Bóng Lông phản đối, mặt nhỏ hếch lên làm một bộ Chu Yếm nghiêm túc, vỗ vỗ ngực ý bảo ta mà là thèm làm loại việc đó sao?

Đột nhiên, từ sâu trong dãy núi vang ra một tiếng chim rít gào khủng bố chấn động cả quần sơn rung động, sát khí kinh người bạo phát như sóng dữ lan tràn.

Một tiếng bịch vang lên, Bóng Lông quăng trứng cho nhóc tỳ rồi nhảy lên lưng Độc Giác Thú muốn chạy trốn trước, thật là không có nghĩa khí. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nhóc tỳ nhìn mà không rõ sao? Nó ôm quả trứng ngũ quang thập sắc nhảy lên lưng Độc Giác Thú, bọn nó chạy trốn điên cuồng.

"Bóng Lông, mày lại gây họa rồi!" Nhóc tỳ quở mắng nó.

Bóng Lông ngửa xéo lên trời làm bộ không để ý. Thế nhưng nó vẫn lét lút nhìn về sâu trong dãy núi thấy được một cỗ khí tức hung sát phô thiên cái địa lao đến. Lần này nó lại không giữ nổi bình tĩnh nhảy xuống đất cầm một cục đá cứng rồi nhảy về đập trứng.

"A, quả trứng thần dị thế này mà định đập ra sao?" Nhóc tỳ do dự.

Bóng Lông khua tay múa chân ý bảo để nhóc tỳ tẩm bổ thân thể. Thực tế thì nước miếng nó đã tràn ra ào ào rơi vãi cả lên lưng Độc Giác Thú.

Mấy chục dặm đằng xa, một đoàn người đang ở trong một khu vực khác, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp có phong thái xuất trần, mặt vui tươi trắng trẻo, mắt to linh động, vóc người thướt tha, người mặc áo trắng tung bay phần phật theo gió cứ như nàng ta đang lướt gió mà đi. Bên cạnh có một bà lão cùng mười mấy gã cường giả, ai cũng phi phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.