Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 35




Tiểu Phương nói: "Phần diễn hôm nay của cậu là phần cuối cùng, ngày mai sẽ không cần đến đoàn phim nữa."

"Thù lao đóng phim không phải đã giao cho tôi rồi sao?" Đồng Thành Quân không rõ, "Tại sao còn cho tôi thêm một phần."

"Đây là lì xì mừng đóng mày," Tiểu Phương nói: "Mỗi người quay xong đều sẽ có."

Đồng Thành Quân nhìn lướt qua xấp tiền giấy một trăm đồng, từ này độ dày tính toán ít nhất có một ngàn khối, hắn nói: "Cũng quá nhiều rồi."

"Nào có người sẽ chê tiền nhiều?" Dương đạo cười nói: "Cậu có thể đến đoàn phim chúng tôi quay phim, đã để chúng tôi bớt đi rất nhiều thời gian cùng tiền bạc, cái lì xì đóng mày này cậu xứng đáng được."

Đồng Thành Quân cũng không chối từ nữa, đem tiền cất đi, bà xã mang thai, đứa bé lại muốn đi học, hắn cần tiền.

Đạo diễn cơm nước xong, đứng dậy cáo từ, "Đoàn phim còn có việc, liền không ở lâu, chúng ta -- liền từ biệt tại đây!"

"Đạo diễn, ngài đi thong thả!" Đồng Thành Quân một đường đưa Dương đạo bọn họ đến lối quành.

Cùng nhau quay chụp lâu như vậy, đến lúc cáo biệt, Đồng Thành Quân trong lòng cũng có chút khó chịu, giữa hắn cùng bọn họ cách nhau một trời một vực, lần này từ biệt, rất có thể sẽ không còn được gặp lại.

Dương đạo nhìn Đồng Thành Quân lần cuối, khoát tay áo một cái, "Trở về đi." Chờ đi xa, Dương đạo đột nhiên cười một tiếng nói: "Đến cùng là tuổi trẻ chưa ăn qua đòn hiểm, ngây thơ cực kì."

Tiểu Phương tán thành gật gù, "Hắn từ chối Dương đạo anh, đó là sự tổn thất của hắn."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi qua lối quành, hướng phía đường nhỏ trong núi đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu yều ớt, hai người quay đầu lại theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy đứa con gái năm tuổi của Đồng Thành Quân bước chân ngắn theo ở phía sau, một đường chạy chậm lại đây, vẫy vẫy tay nhỏ gọi bọn họ, "Dương thúc thúc, thúc chờ một chút."

Đồng Hân chạy đến trước mặt, há miệng thở dốc, căn bản phân không ra sức lực nói chuyện.

Dương đạo cười nói: "Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Nếu như Đồng Thành Quân còn có chuyện gì, không đạo lý để con gái năm tuổi của hắn đuổi theo bọn họ.

"Dương -- thúc thúc," Đồng Hân tay nhỏ vỗ lồng ngực thuận khí, nói: "Thúc có thể lưu cho con dãy số điện thoại được không?"

"Số điện thoại? Con lưu cái này làm gì?"

"Lưu cho ba con."

"Ồ?" Dương đạo cảm thấy thú vị, ông hỏi tiếp: "Ba con bảo con tới?"

"Không," Đồng Hân lắc đầu một cái, "Là tự com muốn tới."

"Tại sao con lại muốn tới?"

"Bởi vì con cảm thấy Dương thúc thúc nói đúng, ba ba rất thích hợp làm diễn viên."

Đồng Hân nói: "Con thích ba ba như thế, vì thế con muốn lưu số điện thoại của Dương thúc thúc. Vạn nhất ngày nào đó ba con nghĩ rõ ràng, ba còn có thể diễn phim của thúc sao?"

Dương Xương cười cười, cảm thấy cô bé này rất hiểu chuyện, thông suốt hơn ba cô bé rất nhiều, còn tuổi nhỏ đã biết để lại đường lui, phàm là Đồng Thành Quân không từ chối thẳng thắn như vậy, để lại số điện thoại chậm rãi cân nhắc, ông cũng sẽ không từ chối.

Dương Xương từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đồng Hân, nói: "Đây là danh thiếp của thúc, mặt trên có địa chỉ công ty cùng số điện thoại, nếu như ba con nghĩ rõ ràng, có thể tới Bắc Kinh tìm thúc. Chẳng qua có được diễn hay không còn phải xem thúc đang quay cái gì."

"Cảm ơn thúc thúc," Đồng Hân vui vẻ như nhặt được chí bảo, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong túi tiền, "Con sẽ cất thật cẩn thận."

"Mau trở về đi thôi," Dương Xương cười nói: "Ba mẹ con tìm không thấy con, lại cuống lên."

"Dương thúc thúc tạm biệt!" Đồng Hân phất phất tay nhỏ, xoay người rời đi.

Về đến nhà, Đồng Hân trực tiếp đem danh thiếp giao cho Đồng Thành Quân, nói: "Ba ba, đây là đạo diễn để con đưa cho ba, nói nếu ngày nào đó ba suy nghĩ rõ ràng, có thể liên lạc thúc ấy."

Mặt Đồng Thành Quân lộ vẻ kinh ngạc tiếp nhận danh thiếp, nhìn địa chỉ cùng số điện thoại trên danh thiếp, "Ừm."

Đồng Hân đánh giá ba ba, nói: "Ba ba, ba nhất định phải cất cẩn thận nga, làm mất, sẽ không có nữa đâu."

"Biết rồi!" Đồng Thành Quân cười xoa xoa đầu nhỏ của con gái, "Ba sẽ cất cẩn thận."

"Ba ba, con cảm thấy ba nên đi làm diễn viên, con thích ba ba như thế cơ."

"Vậy con không thích ba ba bây giờ sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Đồng Hân hơi nhíu, "Cũng thích, nhưng mà rõ ràng ba ba có thể càng xinh đẹp."

"Ba ba cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt, có mẹ con, có con, còn có ông nội bà nội mọi người."

Đồng Hân cúi đầu ủ rũ, cô vẫn chỉ là đứa bé, bất luận nói cái gì, ba ba nghe vào đều là lời của trẻ con, không có chút trọng lượng nào.

Liên quan với việc ba ba đi làm diễn viên, chỉ có thể từ từ tính toán.

* * *

Ngày hè chói chang, đang lúc ngủ trưa, Chu Tuyết nằm ở trên giường trở mình, bên tai là tiếng kẽo kẹt của quạt máy khi chuyển động, gió rất lớn, thổi vào người có chút lạnh, cô ta đắp cái chăn mỏng ở trên bụng.

Mơ hồ, cô ta nghe thấy tiếng TV đang phát, cô ta có chút buồn bực này trời vẫn còn sáng cái TV đen trắng cùi bắp trong nhà chính Đồng gia lý nên không bắt được tiết mục, lại nghe tiếng TV này giống như không phải từ nhà chính truyền đến, mà là từ bên cạnh truyền đến, âm thanh đến từ gian phòng nhà lão tam.

Cô ta gả tới ngày thứ ba, còn chưa có chính thức bái phỏng qua tam phòng, suy cho cùng gian phòng hiện giờ cô ta đang ở, lúc ban đầu là của bọn họ.

Lần này nghe thấy âm thanh, cảm thấy kỳ quái, liền đứng dậy đến tam phòng tìm hiểu ngọn ngành.

Cửa phòng nhà lão tam khép hờ, nhẹ nhàng đẩy một cái, liền thấy rõ tình huống bên trong, giấy dán tường họa tiết hoa nhí màu xanh lá đậm, sô pha kiểu Âu màu đỏ sậm, bên cạnh là một cái bàn tròn chân thấp, trên bàn bày một bình hoa dại, rèm cửa sổ màu trắng càng làm căn phòng thêm một tia lãng mạn.

Ở đối diện sô pha đặt một cái tủ bát, trên tủ bát đặt một đài TV màu, lúc này chính đang chiếu phim truyền hình cổ trang, mà Diệp Tiểu Vân cùng con gái cô Đồng Hân đang xem phim truyền hình.

Gian nhà với cái nóc cao ngất đã không thấy, thay vào đó chính là tầng hai làm bằng ván gỗ, cầu thang lên lầu được quấn quanh đầy bóng đèn nhỏ.

Này nơi nào còn giống gian nhà cô ta nhìn lần trước, rõ ràng so với gian nhà cô ta đang ở càng thực dụng một ít.

Diệp Tiểu Vân thấy được Chu Tuyết đến, liền vội vàng đứng lên nói: "Đại tẩu, mau vào ngồi."

"Tôi tới xem một chút," Chu Tuyết mỉm cười đi tới, nhìn quanh tứ phía, nói: "Gian phòng này biến hóa thật lớn!"

Diệp Tiểu Vân ngoài cười nhưng trong không cười, vốn là nghĩ muốn ở dưới một mái hiên làm qua loa mặt ngoài vẫn là có thể, không nghĩ tới Chu Tuyết vừa mở miệng liền nói tới chuyện đổi gian phòng, nhìn cô ta mặt không đổi sắc, hiển nhiên là ở đáy lòng cảm thấy gian phòng này bọn họ muốn đổi thì bọn cô đây cũng nên nhường cho bọn họ.

"Đúng vậy," Diệp Tiểu Vân cũng không ưa gì Chu Tuyết, nói thẳng: "Ban đầu nó tồi tàn như vậy, không tu sửa làm sao mà ở. May mà Thành Quân nhà chúng tôi đem gian phòng này sửa còn đẹp hơn gian phòng trước, cũng coi như là nhân họa được phúc!"

Chu Tuyết bị âm dương quái khí một trận, trên mặt có chút không chống đỡ nổi, biện hộ nói: "Vốn dĩ chỉ muốn để mẹ đem phòng trống bên cạnh đả thông, ở được rộng rãi chút, tôi thực sự không nghĩ tới mẹ lại để các cô đổi gian phòng, cô yên tâm, tôi cũng ở không được bao lâu, chờ biệt thự trong thành phố sửa xong chúng tôi liền chuyển đi."

Hai người một trận lẫn nhau cà khịa như thế, còn một chút tình chị em dâu cũng lập tức biến mất không còn gì, tình cảnh nhất thời cứng đờ, lẫn nhau đều không muốn lý đối phương.

Chu Tuyết tính tình cao ngạo, qua loa mặt ngoài cũng không muốn làm, muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên mẹ chồng Quách Xuân Hoa đẩy cửa đi vào, cười ha hả nói: "Tiểu Tuyết, sao con lại ở đây?"

Chu Tuyết đầy mặt nghi hoặc, "Mẹ, mẹ tìm con có việc?"

"Ai, chính là tìm con mượn kim chỉ, muốn khâu quần áo, cũng không biết mẹ vất nó ở đâu rồi."

Diệp Tiểu Vân nghe xong, thuận tay cầm hộp kim chỉ ở bên tủ bát lên, đưa qua nói: "Chỗ con có này."

Quách Xuân Hoa không tiếp, cười nói: "Hộp kim chỉ của Tiểu Tuyết vừa mới mua, màu chỉ đầy đủ hơn, đi thôi, Tiểu Tuyết, về phòng con đi."

Chu Tuyết vốn là muốn đi, lần này có cớ, lập tức đứng dậy, theo mẹ chồng Quách Xuân Hoa cùng rời đi.

Diệp Tiểu Vân thu lại tay, hai tay đem hộp kim chỉ mở ra, số chỉ màu bên trong được xếp chỉnh tề, cô nói: "Hộp kim chỉ của mình cũng mua không bao lâu, màu sắc cũng đầy đủ hết mà, lúc trước đại tẩu còn chưa gả qua, không phải vẫn qua mượn kim chỉ sao?"

"Quên đi, tính toán những thứ này làm gì, dù sao bọn họ vẫn luôn bất công đại ca."

Cô đem hộp kim chỉ thả lại chỗ cũ, cầm lấy điều khiển ti vi chuyển kênh, "Lại là quảng cáo, chúng ta chuyển kênh khác xem."

Cửa phòng mở rộng, gió nhẹ theo cửa bay vào, mang theo hương canh gà nồng nàn.

Đồng Hân hít hít mũi, nói: "Thơm quá."

Diệp Tiểu Vân cũng ngửi được, trong nháy mắt nghĩ tới cái gì sắc mặt cũng biến đổi theo, hừ lạnh nói: "Có cần phải lén lút vậy sao? Mình cũng không tham một chút ấy."

Hóa ra là bà nội len lén ninh canh gà cho đại bá mẫu, chỉ là sợ mẹ cô cũng đi uống mới lấy cớ mượn kim chỉ gọi đại bá mẫu về phòng đóng cửa lại len lén uống, chẳng qua canh gà quá thơm, mùi vị không giấu được.

Diệp Tiểu Vân da mặt mỏng, bị ủy khuất, cũng chỉ có thể kìm nén, không dám nói gì.

Nhưng thai phụ bị tức giận, kìm nén dễ dàng khiến thân thể không tốt, Đồng Hân cũng không chịu nổi mẹ mình chịu ấm ức như vậy, ai còn không mang thai?

Thế là cô đứng dậy, làm bộ vui mừng nói: "Thơm quá nha! Là bà nội ninh canh gà, khẳng định là ninh cho mẹ rồi."

"Mẹ, mẹ có em bé, ở chỗ này chờ trước, con đi bưng canh gà cho mẹ." Cô nhanh chân chạy ra gian nhà.

"Này!" Diệp Tiểu Vân không kịp gọi lại con gái, "Hân Hân, con quay lại!" Chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau.

Đồng Hân chạy đến ngoài phòng đại bá mẫu, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, nhưng cũng không ngăn được mùi hương nồng nàn của canh gà.

"Bà nội, đại bá mẫu," Đồng Hân giơ tay gõ cửa, la lớn: "Có phải bà minh canh gà cho mẹ không? Con đến bưng canh gà cho mẹ, mẹ có em bé, uống canh gà là nhất bổ."

Trong phòng không có bất kỳ động tĩnh.

Diệp Tiểu Vân đuổi lại đây, kéo con gái, thấp giọng nói: "Mẹ không uống canh gà, mau trở về thôi."

"Tại sao không uống? Đó là tấm lòng của bà nội mà," Đồng Hân phóng to giọng, sau giờ ngọ, phụ nữ nhàn rỗi trong thôn ở nhà bên cạnh chơi mạt chược, chính đang chơi mạt chược, nghe được trong Đồng gia có âm thanh, từng người từng người thả nhẹ âm thanh chơi mạt chược, đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

"Bà nội thật tốt, biết mẹ cùng đại bá mẫu có bảo bảo, cố ý ninh canh gà cho mẹ với đại bá mẫu." Đồng Hân tránh thoát khỏi tay mẹ, dùng sức gõ cửa, "Bà nội, sao bà không phản ứng con? Tại sao bà lại trốn trong phòng đại bá mẫu không ra? Là cùng con chơi trốn tìm sao?"

"Hân Hân, mau trở về." Diệp Tiểu Vân lập tức kéo lại con gái, làm sao cũng ngăn không được cái miệng nhỏ của con gái.

"Mặc dù canh gà thật sự rất thơm, nhưng mà con lớn rồi, nhất định một hớp cũng không uống, đều đưa hết cho mẹ uống, để bảo bảo trong bụng mẹ uống!"

Cửa phòng đại bá mẫu theo tiếng mở ra, Quách Xuân Hoa trầm một gương mặt, nhét qua một bát canh gà, "Cầm đi."

"Mẹ, không cần," hai gò má của Diệp Tiểu Vân nóng lên, mẹ sẽ không cho rằng là cô khuyến khích con bé nói những câu nói này chứ?

"Hừ, để cô bưng liền bưng, đừng để người nghe thấy còn tưởng rằng tôi bất công cô."

"Bà nội mới không bất công," Đồng Hân giơ tay bưng đi canh gà, hướng trong bát liếc mắt một cái, vui vẻ nói: "Oa! Đều là móng gà cùng ruột gà luôn, bà nội cũng quá tốt rồi, đem phần ngon nhất đều cho mẹ."

Diệp Tiểu Vân á khẩu không trả lời được, đứa nhỏ này -- nói chuyện làm sao nghe có chút âm dương quái khí đâu?

"Cái gì chân gà, ruột gà? Không phải có thịt gà sao?" Quách Xuân Hoa tức chết rồi, bưng nồi tới, múc vào cái bát Đồng Hân đang bưng một muỗng thịt gà, kết quả động tác múc quá dùng sức, ngay cả đùi gà cũng bị múc vào, bà ta thấy thế còn muốn gắp lại.

Đồng Hân thấy thế hô to, "Oa, đùi gà lớn. Mẹ ơi, bảo bảo trong bụng nhất định rất thích ăn."

Cô nói xong cầm chén nhét vào trong tay mẹ, dù sao tuổi còn nhỏ, vạn nhất bưng không được sánh ra ngoài liền hỏng bét.

"Này," Diệp Tiểu Vân lúng túng nói: "Cảm, cảm ơn mẹ."

Quách Xuân Hoa tức giận đến mặt đều tái rồi, vốn định lén lút hầm con gà bồi hổ thân thể cho vợ con trai cả, đâu nghĩ tới đứa cháu gái này ngửi được mùi hương chạy tới cửa, còn kêu lớn tiếng như vậy, chỉ sợ người khác không nghe thấy chắc.

Vợ con trai cả mới vừa gả vào, bà hầm con gà cho thì đã làm sao?

Lúc trước, bà cũng không phải chưa hầm cho vợ lão tam.

Đồng Hân nếu là nghe được ý nghĩ trong lòng Quách Xuân Hoa, tuyệt đối sẽ không chút do dự trợn trắng mắt. Đó là hầm cho mẹ uống sao? Không phải là hầm canh gà cho cả nhà bồi bổ à? Đâu giống như bây giờ, toàn hộ con gà đều hầm cho Chu Tuyết, lén lén lút lút, chỉ sợ mẹ con cô đến phân một hớp.

Chu Tuyết nghiêng người xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lạnh lẽo nói: "Cô cháu gái này rất ma ranh!"

"Đúng đấy!" Quách Xuân Hoa nghe xong, không ngừng gật đầu, nói: "Cũng kỳ quái, ba mẹ nó đều là thành thật bổn phận, cũng không biết con nhóc đấy theo ai, đặc biệt biết nói, mẹ có lúc cũng bị nó nghẹn đến không nói nên lời. Người nhỏ mà lanh, nói chuyện một bộ một bộ."

"Hừ," Chu Tuyết khẽ hừ một tiếng, cầm cái thìa múc canh gà, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống.

Quách Xuân Hoa nói: "Lần tới, mẹ nhân lúc mẹ con nó không ở nhà ninh canh gà cho con, con còn muốn ăn cái gì khác cứ nói với mẹ. Thành Hoành ở trên trấn dạy học không tiện mỗi ngày trở về, bàn giao mẹ chăm sóc con thật tốt."

"TV," Chu Tuyết đột nhiên nói: "Con đang mang thai, đi nơi nào đều không tiện, ở trong phòng mãi cũng rất tẻ nhạt. Mẹ, nếu không mẹ cũng mua cho con một đài TV màu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.