Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 6: 6: Nam Nhân Cực Phẩm




Từ ngày đầu tiên Bạch Kiều Kiều vào thôn, hắn đã chú ý đến nàng, đối với thân ảnh của nàng hắn không thể quen thuộc hơn.

Nàng muốn ra khỏi thôn?

Thẩm Hành cho rằng đêm qua Bạch Kiều Kiều đã chấp nhận số phận, về sau sẽ đồng ý ở lại bên cạnh hắn.

Sáng sớm hôm nay nàng còn mềm nhũn nhào vào lòng mình, trông cực kỳ vô hại.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là để làm mình mất cảnh giác?

Tay Thẩm Hành bóp chặt cái cuốc, suy nghĩ rối loạn, "rắc" một cái hắn chặt gãy một củ khoai tây.

Chạy?

Chạy đi đâu?

Thẩm Hành biết số mệnh mình không tốt, không cha không mẹ, cô độc một mình.

Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Kiều Kiều, hắn đã tìm được thứ mình muốn có được nhất trên đời này.

Nếu hắn đã có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn, lợi dụng thời điểm thanh danh nàng hỏng bét nhất ở trong thôn để cưới nàng về nhà thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả nàng đi.

Thẩm Hành ném cuốc đi về phía bờ ruộng.

Mọi người đều rất hứng thú đi theo Thẩm Hành, muốn xem một màn kịch hay.

Bạch Kiều Kiều đạp xe đạp băng băng trên bờ ruộng thôn quê, bốn phía là ruộng lúa mạch sắp chín, bông lúa vàng rực rỡ bay phất phới theo gió, hương lúa mạch thoang thoảng trong không gian, đó cũng là hơi thở tự do và thanh xuân đã lâu không thấy của Bạch Kiều Kiều.

“Kiều Kiều!”

Trước mặt đột nhiên có một người nhảy ra khiến Bạch Kiều Kiều kinh hoảng, lập tức dùng chân thắng xe.

Nàng giật mình nhìn kỹ, thì ra là Vu Văn Lễ.

Cách nhiều năm gặp lại hắn, trong mắt Bạch Kiều Kiều cảm thấy buồn nôn nhiều hơn là căm hận.

Cũng không biết Vu Văn Lễ lấy đâu ra mặt mũi, vậy mà dám ngăn cản cô ở giữa đường.

“Tránh ra!”

Bạch Kiều Kiều đang vội nên không muốn nhiều lời với hắn.

Vu Văn Lễ lại chắn trước xe, không chịu từ bỏ: "Kiều Kiều, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Ngũ quan Vu Văn Lễ tinh xảo nhu hòa, không giống với mấy hán tử mặt chữ điền thô kệch trong thôn, thân hình hắn thon gầy lại cao ngất, cả ngày mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ lại lưu loát, rất giống một gốc cây bạch dương.

Hắn không chỉ đẹp trai mà còn là thanh niên trí thức sống tốt nhất trong thôn Thập Lý, khi tất cả mọi người vì miếng ăn mà rầu rĩ thì hắn thậm chí còn có cả bánh bích quy để ăn.

Trên quần áo không có miếng vá, còn có hai chiếc áo sơ mi để thay đổi, trên người lúc nào cũng sạch sẽ khác hẳn với các nông dân trong thôn.

Theo như lời hắn nói, người nhà hắn hiện đang nghĩ biện pháp giúp hắn trở về thành phố.

Nhưng sau này Bạch Kiều Kiều mới biết được, cha và mẹ của Vu Văn Lễ đều là công nhân bình thường, cha là người của xưởng bánh bích quy, mẹ thì làm việc ở xưởng may, đồ ăn đồ dùng của hắn căn bản đều là đồ trộm vặt từ trong nhà xưởng!

Về phần hắn sắp trở về thành phố cũng là một lời nói dối.

Vu Văn Lễ tô điểm cho thân phận của mình để hấp dẫn sự chú ý, ngay cả nàng cũng bị lừa.

Nhớ tới mình từng dây dưa với loại người này, Bạch Kiều Kiều buồn nôn không thôi:

"Nếu không muốn bị đánh thì mau cút sang một bên!”

"Kiều Kiều, ngươi đừng đối xử với ta như vậy.

" Vu Văn Lễ đánh bạo, đưa tay bắt lấy ghi đông xe đạp:

"Đều tại ta, nếu không phải do ta đi kêu người tới cứu chậm một bước thì ngươi đã không bị cái tên chân đất bẩn thỉu kia làm bẩn.

Nhưng hãy tin ta, ta đối với ngươi là thật lòng thật dạ!"

Thật lòng?

Bạch Kiều Kiều nở nụ cười.

Nửa tháng trước, nàng đụng phải Vu Văn Lễ và Lưu Dĩnh đang gặp riêng ở bãi đá ngầm bên bờ biển, sau đó cãi nhau một trận với Vu Văn Lễ.

Vu Văn Lễ lỡ tay đẩy nàng xuống biển, lập tức cuống quít chạy trốn, bây giờ còn có thể chường mặt ra nói hắn thật lòng với nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.