Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 40: 40: Nàng Như Một Đứa Trẻ




Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Bạch Thế Tình vào nhà đưa cơm cho cha là Bạch Chí Mãn.

Bạch Chí Mãn nhìn bánh làm từ bột mì, trừng mắt nói: "Sao hả, tính ăn hết cơm hết gạo luôn à?”

“Hôm nay trên loa đã nói rồi mà, phải thu hoạch gấp! Đại ca mệt muốn chết rồi, không ăn đồ ngon một chút thì làm gì có sức lực làm việc!”

Bạch Chí Mãn từ khi bị thương ở chân, tính tình trở nên kỳ cục hơn trước rất nhiều, nhưng Bạch Thế Tình cũng không thèm chiều theo hắn mà vẫn luôn nói chuyện đầy mùi thuốc súng.

Bạch Chí Mãn "hừ" một tiếng, đặt đĩa bánh lên mép giường: "Ta không tốn sức gì cả, ăn thứ này chỉ uổng phí.

“Cha của ta, mau ăn đi! Lát nữa con trai cha mà trở về sẽ mắng ta mất, nói ta ngược đãi cha!”

Bạch Thế Tình không rảnh dỗ dành Bạch Chí Mãn, nàng cũng muốn làm con gái có hiếu lại hiểu chuyện nhưng thật sự không có điều kiện để thực hiện.

Bây giờ tất cả mọi người đều bận rộn không chịu nổi, dưới ruộng còn có hai người bụng lép kẹp chờ đồ ăn, nàng làm gì có thời gian rảnh rỗi để nhỏ giọng nhẹ nhàng làm công tác tư tưởng cho cha.

Bạch Chí Mãn nhìn Bạch Thế Tình vội vàng rời đi, cửa phòng bị đóng lại, ánh mắt hắn tối sầm.

Hắn thở ra một hơi thật dài, thì thào: "Ai nói con gái đều là áo bông tri kỷ? Con gái nhà ta toàn mồm như đại bác.

"Mãn Chi, lại đây, ngươi bưng đồ ăn đi chia cho em trai ngươi ăn cùng!" Đặng Mẫn gọi con gái tới, đưa cho hai đứa nhỏ nửa cái bánh bắp cải, đủ cho chúng ăn no bụng.

Bạch Mãn Chi năm nay sáu tuổi, ở nhà còn phải chăm sóc em trai nhỏ hai tuổi Bạch Mãn Lâm.

Bạch Mãn Chi vào phòng bếp, nghiêng đầu len lén nhìn Bạch Kiều Kiều giống như sợ nàng không cho mình ăn đồ ngon.

Trước đây trong nhà có cái gì ăn ngon dùng tốt, Bạch Kiều Kiều đều muốn tranh đoạt, bọn nhỏ nếu dám tranh giành với Bạch Kiều Kiều thì nhất định sẽ bị nàng ta thu thập.

Trẻ con nông thôn vừa gầy vừa nhỏ, hơn nữa trường kỳ ở bên ngoài chơi nên đứa nào đứa nấy đều phơi nắng tới đen sì, cho dù có ở sạch thì trông cũng dơ dơ bẩn bẩn.

Bạch Kiều Kiều rất ghét bỏ hai đứa nhỏ nên Bạch Mãn Chi cũng rất rụt rè trước mặt Bạch Kiều Kiều.

Bạch Mãn Chi nhìn bánh bột mì nhân bắp cải, nuốt nước miếng.

Lần trước được ăn bột mì là ngày 2 tháng 2, mẹ đã nướng một cái bánh hoa mai cho nó ăn.

“Chị dâu, chúng ta nhanh chóng ra ruộng đi.

Thẩm Hành làm việc cả ngày trời chắc chắn là đã đói rã ruột.

Bạch Thế Tình và Đặng Mẫn vốn còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút, bởi vì nhìn tình thế bây giờ, Bạch Thế Hải và Thẩm Hành hẳn là có thể thu hoạch hết ba mươi mẫu đất, các nàng có lười biếng một chút cũng sẽ không làm lỡ việc.

Nhưng thấy Bạch Kiều Kiều tích cực như vậy, các nàng cũng không tiện ở nhà: "Đi thôi.

Ba người mang theo nước và thức ăn đi lên núi thì phát hiện hai nam nhân đã đổi vị trí thu hoạch.

“Hành ca!”

Khi Bạch Kiều Kiều đi về phía Thẩm Hành, bước chân nàng rất vội vàng.

Thẩm Hành buông công cụ trong tay xuống, lo lắng đi đón nàng: "Ngươi cẩn thận một chút!”

Không biết tại sao, Thẩm Hành nhìn Bạch Kiều Kiều luôn cảm thấy nàng giống như một đứa trẻ, ngay cả đi đường cũng lo lắng nàng đi không xong.

“Hành ca, mau tới ăn cơm!”

Thẩm Hành lấy khăn lau tay, bọn họ tìm một chỗ bóng cây mát mẻ rồi ngồi bệt xuống đất ăn vội ăn vàng.

Bánh bột mì nhân bắp cải mềm mại lại nóng hầm hập, Thẩm Hành trước kia chỉ có thể nhìn người khác ăn đồ ngon bằng ánh mắt thèm thuồng.

Hắn ăn từng ngụm từng ngụm, những cảm giác chua xót trong lòng trước kia hiện tại đều hoá thành ngọt ngào như mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.