Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 35: 35: Bới Móc Gây Sự




Mặt trời xế trưa treo trên đỉnh đầu như muốn nướng chín người ta.

Thẩm Hành nói: "Ngươi về nhà, ra giếng múc hai bình nước lạnh đưa tới đây.

Nước giếng mát lạnh nhưng đào giếng phải tốn tiền, trong thôn không phải nhà nào cũng có giếng, Bạch gia thì không có.

Nghe Thẩm Hành nói thế, Bạch Thế Tình nuốt nước miếng thúc giục: "Tiểu muội, đi nhanh đi.

Nói một câu không dễ nghe, những người ở đây đều không hề trông cậy vào Bạch Kiều Kiều có thể làm ruộng được, còn không bằng để nàng hỗ trợ chạy tới chạy lui.

Bạch Kiều Kiều mím môi, phát hiện môi nàng đã tróc da, giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ.

Nàng cũng sắp chịu không nổi, bèn đồng ý nói: "Vậy ta đi múc nước rồi trở lại ngay!"

Bạch Kiều Kiều vừa đứng lên đã ai da một tiếng, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mà Thẩm Hành đưa tay đỡ lấy nàng.

“Cẩn thận một chút," Thẩm Hành nhìn thấy Bạch Kiều Kiều chịu khổ, trong lòng khó chịu vô cùng.

“Đã bảo ngươi đừng làm rồi.

Bạch Kiều Kiều đỡ eo đi xuống núi.

Haiz, nàng thật sự không làm nổi công việc này.

Bạch Kiều Kiều mới vừa xuống núi đã thấy Bạch Thế Ba đi về hướng này, vội vàng hưng phấn vẫy tay với hắn:

"Tam ca!"

"Ta tới đưa cho các ngươi cái này.

” Bạch Thế Ba đưa lưỡi liềm đã rèn xong cho Bạch Kiều Kiều, thuận miệng hỏi: "Hôm nay trong thôn bắt đầu thu hoạch lúa mạch rồi sao?"

“Vâng, may nhờ có tam ca!”

Hai lưỡi liềm này không nhẹ, Bạch Kiều Kiều phải cầm bằng cả hai tay.

Nghe Bạch Kiều Kiều gọi một tiếng tam ca, Bạch Thế Ba vẫn không được tự nhiên.

"Có cần ta ở lại giúp không?”

“Không cần, tam ca yên tâm đi, có thứ này là đủ rồi!”

Bạch Kiều Kiều biết Bạch Thế Ba ở bên ngoài học nghề cũng không dễ dàng, sư phụ của hắn không phải người dễ đối phó, nếu là Bạch Thế Ba xin nghỉ để trở về thu hoạch lúa mạch thì e là sẽ bị phạt.

Bạch Thế Ba quả nhiên cũng không khách sáo nữa: "Ta về đây, trong cửa tiệm còn có việc.

Bạch Kiều Kiều mang theo hai lưỡi liềm trở về nhà.

Nàng uống nước đã đời rồi rót vào bốn bình thuỷ tinh, dùng dây thừng treo bên người rồi đi lên núi.

Tiểu đội trưởng Lý Hồng Đào tới giám sát, phát hiện Bạch Kiều Kiều không có ở dưới ruộng, lập tức không vui gằn giọng:

"Bạch Kiều Kiều bình thường lười biếng thì thôi đi, nhưng bây giờ là lúc nào chứ, vậy mà cũng không chịu làm việc vì tập thể?"

“Nàng trở về lấy nước cho chúng ta uống, lát nữa sẽ quay lại.

” Bạch Thế Hải ôn tồn giải thích với hắn.

“Nhà người khác đều không cần uống nước, chỉ có các ngươi muốn uống thôi sao? Ngươi nhìn thử xem, bây giờ có ai không cắm mặt dưới ruộng làm việc chứ, nhiệm vụ này gian khổ như vậy các ngươi cũng không chịu nghiêm túc hơn sao? Nếu ai cũng có thái độ như các ngươi thì quốc gia làm sao mà phát triển được?”

“Lý lão tam, ngươi đừng có ra vẻ trước mặt lão tử!”

Thẩm Hành đột nhiên lên tiếng khiến Lý Hồng Đào bị doạ sợ nhảy dựng, Lý Hồng Đào theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

“Em rể đừng nóng giận, có gì từ từ nói chuyện.

” Đặng Mẫn khuyên nhủ.

Có câu diêm vương dễ xử tiểu quỷ khó chơi, tiểu đội trưởng Lý Hồng Đào tuy chức vị không lớn nhưng thích nhất là làm ra vẻ mình là người ở trên.

Nếu đắc tội với hắn, về sau hắn sẽ liên tục làm khó dễ ngươi.

Thấy Đặng Mẫn khuyên nhủ Thẩm Hành, Lý Hồng Đào lại cương lên: "Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, cả nhà các ngươi đều phải bị phê bình!"

Bạch Thế Tình nghe không nổi nữa, đứng thẳng người lên lý luận:

"Nhiều việc như vậy, trong thôn này có mấy nhà có thể hoàn thành? Lý Hồng Đào ngươi đừng có quá đáng, cố ý nhìn chằm chằm làm khó nhà chúng ta có phải không?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.