Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 32: 32: Vội Vàng Thu Hoạch




Thấy Bạch Kiều Kiều đang mỉm cười, Lưu Dĩnh nhịn không được nói: "Để người khác giúp ngươi làm việc, thật không biết xấu hổ.

Bạch Kiều Kiều giống như bị cóc ghẻ bò lên chân, tâm tình tốt lập tức biến mất.

“Nam nhân của ta giúp ta làm việc thì có làm sao? Ngươi hâm mộ hả? Vậy gọi Vu Văn Lễ tới giúp ngươi đi.

Bạch Kiều Kiều trả lời lại một cách mỉa mai, Lưu Dĩnh vừa vội vừa giận nhưng lại nói không nên lời.

Vu Văn Lễ ngay cả công việc của mình cũng chưa chắc có thể làm xong, càng không có khả năng sẽ đến giúp nàng.

Hơn nữa làm cho Lưu Dĩnh hoảng hốt chính là, buổi trưa hôm nay ở viện thanh niên trí thức, nàng nói chuyện với Vu Văn Lễ nhưng Vu Văn Lễ lại không thèm để ý đến nàng.

Lưu Dĩnh có một dự cảm không tốt.

Bạch Kiều Kiều cũng không muốn nói thêm một câu nào với Lưu Dĩnh nữa, nàng nhẹ nhàng làm xong phần việc của mình rồi trở về nấu cơm tối cho Thẩm Hành.

Nhiệm vụ của nàng chính là nuôi cho Thẩm Hành mập mạp, khụ, không phải, là cường tráng.

Thẩm Hành buổi tối trở về, nhìn thấy cơm nước nóng hầm hập còn có người đang ngóng trông hắn về nhà, đột nhiên hiểu được vì sao mọi người đều muốn lập gia đình.

"Toàn thể xã viên công xã Hổ Sơn chú ý, dự báo thời tiết nói năm ngày sau sẽ nghênh đón cơn mưa chuyển mùa rất lớn, các đại đội vui lòng nhanh chóng tổ chức cho xã viên tranh thủ thu hoạch lúa mạch! Toàn thể xã viên công xã Hổ Sơn chú ý…”

Trời còn chưa sáng, mọi người đã bị loa lớn đánh thức.

"Năm nay lại trúng mưa lớn ngay lúc thu hoạch lúa mạch.

Lúc này Thẩm Hành vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cảm thấy lần thu hoạch này thật sự là quá vội vàng, bèn nói với Bạch Kiều Kiều:

"Không sao đâu, ngươi ngủ tiếp đi, không cần lo lắng.

"

Bây giờ mới ba giờ sáng, chó còn chưa kịp đi ngủ mà nhà nhà đều đã thắp đèn thức dậy.

Bạch Kiều Kiều ngáp một cái, nhắm mắt ngồi dậy.

Thẩm Hành bẹo mặt Bạch Kiều Kiều một cái: "Chưa tỉnh ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.

“Không được, không nghe mọi người nói là phải tranh thủ gặt lúa sao, chúng ta đi thôi.

” Bạch Kiều Kiều vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại rồi xuống giường.

“Ngươi chịu khổ như vậy làm gì?” Thẩm Hành thấy Bạch Kiều Kiều không nghe lời, tức giận đến chống nạnh.

Bạch Kiều Kiều vừa cột bím tóc vừa hỏi: "Hành ca, tay cầm lưỡi liềm bằng gỗ ngươi đã làm xong chưa?”

“Làm xong rồi, ngươi bảo ta làm, sao ta dám không làm.

Thẩm Hành nói móc nàng một câu, Bạch Kiều Kiều cũng không tức giận, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Xong cả hai cái rồi?”

Thẩm Hành đi tới phòng chất củi lấy ra hai cái tay cầm, Bạch Kiều Kiều cầm thử một chút, rất nặng, quả nhiên chất lượng không tệ.

“Như vậy được chưa?”

Thẩm Hành dựa lưng vào cửa, chờ Bạch Kiều Kiều kiểm tra.

“Cực kỳ tốt, Hành ca thật lợi hại! Còn thiếu lưỡi dao của tam ca nữa thôi!”

Bạch Kiều Kiều rất là kích động, có thứ này thì không chừng Thẩm Hành và đại ca của nàng còn được nhận khen thưởng tấm gương lao động của thôn nha!

Thẩm Hành thấy hai mắt Bạch Kiều Kiều sáng lấp lánh, khoé môi không hiểu sao cũng cong lên:

"Đồ ngốc.

Lần này nhớ đem theo mũ, nếu không đến khi trời sáng ngươi tha hồ mà hứng nắng.

Bạch Kiều Kiều biết hôm nay không kịp ăn điểm tâm nên đêm qua cố ý hâm nóng hai cái bánh bao để trong nồi.

Nàng và Thẩm Hành mỗi người mang theo một cái bánh bao đến nơi tập hợp.

Cả thôn chen chúc đứng cùng một chỗ, vào thời điểm phải gặt lúa gấp sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, trừ lúc ngủ, tất cả mọi người hầu như đều phải ở dưới ruộng.

Để phân công cho thuận tiện, người một nhà sẽ được phân cho một mảnh đất, như vậy đến giờ cơm chỉ cần mỗi nhà có một người đi nấu cơm là được, những người khác tiếp tục ở lại trong ruộng làm việc, sắp xếp như vậy là tiện lợi nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.