Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 23: 23: Tam Ca Bạch Thế Ba




“Ngươi tìm ai thế? Không có việc gì thì đừng ở chỗ này cản đường.

Có người đi ra ngoài cửa hít thở không khí, thấy Bạch Kiều Kiều xinh đẹp động lòng người bèn chủ động lên tiếng.

Thời buổi này thợ có tay nghề rất được ưa chuộng nên người trong tiệm thợ rèn nói chuyện có chút kiêu ngạo.

“Xin chào, ta tìm Bạch Thế Ba, ta là em gái hắn, có thể giúp ta gọi hắn ra đây một chút không?”

Bạch Kiều Kiều không để ý tới giọng điệu của thợ rèn, ngược lại còn lễ phép nhờ vả.

Thợ rèn đứng ở cửa nhìn nàng một cái, thái độ của nàng làm cho người ta không tiện cự tuyệt: "Chờ một chút.

” Sau đó hắn liền quay trở vào tìm người.

Trong chốc lát, một hán tử cao gầy đi ra.

Quanh năm ở bên lò lửa nên làn da Bạch Thế Ba bị hun đến ngăm đen, hắn vừa lau mồ hôi vừa nhìn người đứng bên ngoài, không ngờ người tới tìm mình lại là Bạch Kiều Kiều.

"Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn ở trên thị trấn học nghề, không thường xuyên về nhà, ngay cả ngày hôm qua Bạch Kiều Kiều lập gia đình hắn cũng không trở về.

Thật sự là Bạch Thế Ba không thân thiết gì với Bạch Kiều Kiều.

Từ hai năm trước khi Bạch Kiều Kiều trở về Bạch gia đến bây giờ hắn còn chưa nói chuyện với nàng quá mười câu.

Bạch Kiều Kiều vốn là người thành phố, chướng mắt người Bạch gia bọn họ, hắn cũng không có nhu cầu đeo bám làm thân với người ta.

Cho nên Bạch Kiều Kiều tới tìm mình, Bạch Thế Ba không hiểu ra sao.

“Trong nhà không có việc gì.

Tam ca, ta tới là vì muốn nhờ ngươi một chuyện.

Bạch Kiều Kiều lấy bản vẽ ra, Bạch Thế Ba sững sờ nhận lấy.

Tam ca.

Trời ạ!

Ánh mắt Bạch Thế Ba nhìn về phía Bạch Kiều Kiều tựa như đang nhìn chuyện lạ từ trên trời rớt xuống.

Có phải Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành nên bị doạ sợ tới phát điên rồi không?

Trong trí nhớ của Bạch Thế Ba, Bạch Kiều Kiều lúc trước đều gọi bọn họ bằng cả họ tên, còn kèm theo giọng điệu ghét bỏ.

"Tam ca," Bạch Kiều Kiều lại kêu một tiếng, gọi hồn Bạch Thế Ba trở về, "Có thể giúp ta rèn hai công cụ này không?"

Hai công cụ này, một cái cho Thẩm Hành, một cái cho đại ca Bạch Thế Hải.

Kiếp trước ca ca tỷ tỷ Bạch gia tuy nói là mặc kệ nàng nhưng khi Đinh Thế Phương trong thành phố chèn ép nàng đến mức sống không nổi, nàng cùng đường nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của anh chị em trong nhà, bọn họ vừa quở trách nàng lại vừa cắn răng nai lưng ra kiếm tiền rồi gửi cho nàng.

Nếu không nhờ bọn họ, Bạch Kiều Kiều căn bản không sống nổi đến khi Thẩm Hành tìm tới.

Chỉ là Bạch Kiều Kiều còn chưa kịp báo đáp bọn họ.

Cho nên Bạch Kiều Kiều dự định đời này mình phải đối xử thật tốt với các anh các chị.

Bạch Thế Ba mở bản vẽ ra, nhíu mày nói:

"Đây là cái gì? Lưỡi liềm sao? Kích thước của lưỡi liềm này có phải quá lớn rồi không? Ta thấy người vẽ ghi không đúng kích thước, ai đưa cho ngươi bản vẽ này?”

Bạch Thế Ba dù gì cũng là thợ rèn sắp ra nghề, vừa nhìn bản vẽ này một cái đã có thể mường tượng ra thành phẩm trong đầu.

“Không sai đâu, Tam ca có thể làm được không? Mài lưỡi dao sắc một chút, ta sẽ trả tiền cho ngươi.

Sắt bây giờ không rẻ, lưỡi hái của đại đội trong thôn đã bị mòn đến cắt cỏ không đứt nhưng còn không nỡ đổi cái mới, hai cái lưỡi liềm lớn cỡ này chắc chắn sẽ rất tiêu hao nguyên liệu.

“Không cần ngươi trả tiền," Bạch Thế Ba nhìn bản vẽ nhíu mày thật chặt, "Ngươi định khi nào lấy?”

“Càng nhanh càng tốt.

” Bạch Kiều Kiều móc từ trong túi ra năm đồng, nhét vào trong tay Bạch Thế Ba, "Tam ca, tài liệu là của nhà nước, ta không thể để ngươi tự bỏ tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.