Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 13: 13: Quỳ Xuống Xin Lỗi




Thẩm Hành cất bước, Vu Văn Lễ thấy hắn tới gần lập tức hoảng loạn nói: "Ngươi làm gì vậy? A ——”

Thẩm Hành đá vào chân Vu Văn Lễ một cước, đầu gối Vu Văn Lễ mềm nhũn bị ép quỳ xuống.

“Thẩm Hành, ngươi súc sinh!”

Hắn muốn giãy dụa lại bị Thẩm Hành nắm cổ, đè mặt hắn xuống đất: "Con mẹ nó lề mề cái gì, xin lỗi nhanh lên!"

Vu Văn Lễ không hề có sức phản kháng, bị Thẩm Hành đè cổ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, chỉ có thể đối mặt với bùn đất.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Đám đông vây xem hô to.

Vu Văn Lễ đầu váng mắt hoa, chỉ có thể cắn răng nói ra hai chữ: "Xin lỗi!”

Lời xin lỗi của hắn cũng không chân thành, trong ánh mắt tràn đầy không phục và âm u.

Bạch Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng.

"Vậy hai mươi đồng tiền phí thuốc men ngươi gom đủ trong ngày hôm nay cho ta, đưa cho Hành ca là được.

Muộn một ngày ta lại bắt ngươi quỳ một lần!”

Bạch Kiều Kiều nói móc mỉa, "Hai mươi đồng tiền ở trong tay chúng ta là con số không nhỏ nhưng đối với thanh niên trí thức Vu Văn Lễ ngươi thì chắc không thành vấn đề đâu nhỉ? Nghe nói điều kiện kinh tế nhà ngươi rất tốt nha.

Vu Văn Lễ còn bị Thẩm Hành áp giải, một giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống mắt hắn.

“Tiền thì sau hai ngày ta sẽ đưa cho ngươi.

Bạch Kiều Kiều biết Vu Văn Lễ căn bản không phải là người có tiền, nhếch khoé môi nói:

"Ngươi thích đưa lúc nào cũng không sao, nhớ mỗi ngày tới tìm ta xin lỗi là được.

“Ngươi!” Vu Văn Lễ ngẩng đầu, ánh mắt kia chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Kiều Kiều.

Nhưng ở trong mắt Bạch Kiều Kiều, hắn chỉ là một kẻ vô năng thích nổi giận mà thôi.

Lý Lập Đức cau mày, cảm thấy nháo thành như vậy thực sự quá khó coi, "Hai mươi đồng không phải tiền lẻ, ngươi lấy đi rồi hắn làm sao mà sống.

Ta thấy nên cho hắn thời gian hai ngày, đợi thu hoạch lúa mạch xong rồi đưa cho ngươi.

Bạch Kiều Kiều nhìn Lý Lập Đức, biết lúc này nên nể mặt trưởng thôn, bèn nhìn Vu Văn Lễ:

"Nể mặt trưởng thôn, tạm thời tha cho ngươi.

Hành ca, chúng ta đi thôi.

Bạch Kiều Kiều vội vàng lái xe đạp đi ra khỏi đám người, nàng biết hiện tại Vu Văn Lễ đang hận chết nàng.

Với thái độ làm người của Vu Văn Lễ, ngày sau tuyệt đối sẽ trả thù.

Đến lúc đó chờ xem nàng tặng lại cho hắn kinh hỉ cỡ nào.

Người xem náo nhiệt vẫn nghị luận sôi nổi như trước, Lý Lập Đức nhìn theo bóng lưng Bạch Kiều Kiều rời đi, trong ngực dâng lên một ngọn lửa bực bội.

“Tan rồi tan rồi, mau đi làm việc đi!”

Đi ra khỏi đám người mấy chục bước, Thẩm Hành cầm ghi đông xe đạp, ép Bạch Kiều Kiều dừng lại.

Bạch Kiều Kiều ngẩng mặt hỏi: "Sao vậy Hành ca?”

Nàng giương mắt nhìn Thẩm Hành, đường nét tuấn lãng dưới ánh mặt trời rạng rỡ tươi đẹp, khoé môi Bạch Kiều Kiều không khỏi cong lên thành một nụ cười.

Thẩm Hành muốn hỏi rất nhiều, nhưng bị ánh mắt cong cong của Bạch Kiều Kiều nhìn chằm chằm, hắn nhíu mày một hồi, chỉ hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?”

“Nhà chúng ta chẳng có gì ăn, ta muốn đi bến tàu mua chút tôm về hầm củ cải để ăn trưa.

Bạch Kiều Kiều nói "nhà chúng ta", đối với Thẩm Hành mà nói đây là một cụm từ xa lạ.

Thẩm Hành đã quên bắt đầu từ khi nào mình không có nhà, hắn thậm chí đã tiếp nhận số mệnh khắc người thân của mình dưới lời đồn đãi ác liệt của thôn dân.

Nhìn người trước mắt thuần khiết như đinh hương, Thẩm Hành bị ánh sáng trên người đâm vào mắt.

“Bến tàu đâu có thứ gì tốt, ta dẫn ngươi đến cung tiêu xã.

" Thẩm Hành nhìn ghế sau, "Ngươi dời xuống yên sau đi.

"Cung tiêu xã ở thôn Hướng Dương, đi qua đó sẽ làm chậm trễ công việc của ngươi.

" Bạch Kiều Kiều tuy nói như vậy nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi lên yên sau xe đạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.