Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 11: 11: Vậy Thì Xin Lỗi Đi




Lý Lập Đức thấy quần chúng đều không có dị nghị, liền dịu giọng nói với Bạch Kiều Kiều:

"Bạch Kiều Kiều, vừa rồi là ta không biết tình huống, Thẩm Hành đánh đúng lắm, Vu Văn Lễ đáng bị đánh!”

Thái độ của Lý Lập Đức chuyển biến cực nhanh, nước mắt bên mắt Bạch Kiều Kiều còn chưa lau khô, nàng nhìn Lý Lập Đức, miệng nở nụ cười nhưng ý cười không hề tồn tại trong đáy mắt.

Lý Lập Đức thấy Bạch Kiều Kiều không nói lời nào, tiếp tục nói:

"Đứa nhỏ này, ngươi nghĩ đi, ngươi và Thẩm Hành đều là xã viên của đại đội chúng ta, nhất định phải suy nghĩ cho vinh dự của đại đội chứ? Việc này ngàn vạn lần không được đến tai cục công an, bà con trong thôn chúng ta có chuyện gì mà không thể tự xử lý với nhau có phải không?”

Bạch Kiều Kiều lập tức đồng ý: "Không đi cũng được, vậy trưởng thôn nói nên xử lý ra sao?”

Bạch Kiều Kiều vốn cũng không có ý định đến cục công an.

Một là không có chứng cứ, chuyện đã qua nửa tháng, nếu Vu Văn Lễ một mực không thừa nhận thì nàng cũng không có cách nào định tội hắn.

Hai là một khi đi cục công an, chuyện hôm nay Thẩm Hành đánh người cũng sẽ bị ghi vào lý lịch tư pháp, ở thời này nếu ẩu đả đánh nhau sẽ bị vào tù mấy ngày.

Nàng vốn cũng chỉ muốn hù dọa Vu Văn Lễ một chút, hiện giờ vừa vặn có thể mượn thế của Lý Lập Đức.

“Thẩm Hành không phải đã thay ngươi đánh hắn trút giận rồi sao? Không thì bảo hắn đưa tiền thuốc men cho ngươi.

” Lý Lập Đức chỉ muốn xóa chuyện này đi.

"Trưởng thôn, ta phải nói rõ ràng, một quyền vừa rồi của Hành ca là bởi vì Vu Văn Lễ giở trò lưu manh với ta nên mới đánh hắn.

Ta đang đạp xe đi trên đường thì hắn nhảy ra cản đường ta, nói những lời bất nhã, còn muốn động tay động chân với ta, chẳng lẽ không nên đánh?"

Bạch Kiều Kiều chỉ vào đám người vây xem: "Mọi người đều đã nhìn thấy hết.

Bạch Kiều Kiều dễ nói chuyện như vậy, trưởng thôn khuyên nhủ một câu nàng đã đồng ý vì vinh dự tập thể mà lui lại một bước, mọi người xem náo nhiệt cũng rất vui lòng giúp nàng làm chứng:

"Trưởng thôn, đúng là như vậy!”

"Trưởng thôn, cũng không thể trách Thẩm Hành nha.

Vợ mình bị người ta giở trò lưu manh trước mặt mọi người, nếu chuyện này mà cũng nhịn được thì còn là đàn ông sao?"

“Vu Văn Lễ, ngươi đúng là đồ hèn nhát.

Dám làm ra loại chuyện này mà không dám bị đánh?”

Lời này vừa nói ra, mấy nam nhân đều nở nụ cười.

Vu Văn Lễ thấy mọi người đều đứng về phía Bạch Kiều Kiều, lập tức nóng nảy cãi lại: "Ta là tới xin lỗi!”

“Xin lỗi? Đã qua nửa tháng rồi, bây giờ ngươi mới nhớ tới việc phải xin lỗi sao?” Bạch Kiều Kiều cười lạnh.

Người ăn dưa ồn ào nói: "Người ta đã thành vợ người khác rồi ngươi mới nghĩ tới chuyện xin lỗi?”

Hôn lễ của Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hành vô cùng vội vàng, ngay cả bàn tiệc đãi khách cũng không có.

Chỉ nhờ Lý Lập Đức làm giấy tờ chứng minh đã kết hôn, sau đó đại ca Bạch gia là Bạch Thế Hải cõng Bạch Kiều Kiều vào trong căn nhà tranh của Thẩm Hành, vậy là coi như xong.

Nửa tháng để chuẩn bị kết hôn là quá ngắn, nhưng để nói lời xin lỗi thì lại quá dài.

Lý Lập Đức thấy bộ dạng ấp úng né tránh của Văn Lễ, trong lòng đã hiểu đầu đuôi, đầu óc không khỏi ong ong lên, bèn hỏi Bạch Kiều Kiều:

"Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Nếu hắn nói muốn xin lỗi, vậy thì xin lỗi đi.

Lý Lập Đức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Bạch Kiều Kiều rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, không nghĩ ra chiêu thức gì quá xảo quyệt, lập tức quay sang Vu Văn Lễ:

"Có nghe thấy không? Mau ở trước mặt mọi người xin lỗi người ta cho đàng hoàng! Lát nữa trở về viết bản kiểm điểm, đến lúc tổ chức đại hội thì đọc to lên trước mặt mọi người, thái độ nhất định phải thành khẩn sâu sắc! Đây không phải là chuyện nhỏ đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.