Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Chương 3: Ba mình quả nhiên là ba mình




Ánh mắt Lưu Phương lập lòe, "Sao lại...sao lại chăm sóc...không tốt? Có ăn có uống, còn... còn..."

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Kiến Văn, giọng của Lưu Phương càng ngày càng nhỏ, ánh mắt bà ta thường liếc cửa phòng bếp, ông già và con trai nhỏ sao còn chưa tới? Đây là ngủ chết luôn rồi à?

Giang Kiến Văn nhìn ánh mắt trốn tránh của Lưu Phương, mím môi, hỏi lại một lần, "Không phải mẹ đã nói, con và Phân Nhi cố gắng làm việc bên ngoài, mẹ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ rất tốt sao?"

Lưu Phương mở miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, bà ta mắt sắc thấy được Giang Lão Tam đang đi về hướng này, đột nhiên giống như tìm được chỗ dựa, bước một bước xa, vòng qua Giang Kiến Văn, nhảy tới phía sau Giang Lão Tam, ấm ức la lên: "Giang Lão Tam, tôi không sống được nữa. Cả đời tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà họ Giang các người, kết quả, tên Giang Kiến Văn không có lương tâm này còn nói tôi bạc đãi con của nó."

"Tôi không sống nổi nữa, sống không nổi nữa rồi, con trai ruột của tôi muốn ra tay đánh tôi đó a ~~~"

"Số tôi khổ quá mà, sinh đứa con trai tưởng sẽ được hưởng phúc, kết quả nuôi lớn con trai rồi bây giờ nó lại muốn đánh bà đây."

"Lão đại." Giang Lão Tam bất mãn nhìn về phía Giang Kiến Văn.

Giang Kiến Văn nhìn Giang Lão Tam, ánh mắt hờ hững, "Ba, con vừa thấy mẹ đang đánh Tiểu Hoa nên hỏi hai câu, kết quả mẹ liền nói con sắp ra tay đánh bà ấy."

"Thật không?"

Giang Kiến Văn "Vâng" một tiếng, "Không tin thì ba hỏi mẹ đi."

Lưu Phương liếc Giang Kiến Văn một cái, lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Lão Tam, lập tức không biết nghĩ đến cái gì, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là "Ừ" một tiếng.

Giang Lão Tam thấy Lưu Phương như vậy, thái độ bất mãn trên gương mặt càng lộ rõ hơn, "hừ" nhẹ một tiếng, "Đã mấy giờ rồi? Nấu bữa sáng xong chưa?"

Lưu Phương ở trước mặt Giang Lão Tam giống như một con chim cút, vội vàng nói: "Chưa, bây giờ tôi đi kêu Tiểu Hoa qua đây nấu cơm." Nói xong, lập tức xoay người đi đến phòng Tiểu Hoa.

"Mẹ," Giang Kiến Văn lên tiếng, "mẹ mới đánh Tiểu Hoa rồi, hôm nay để Tú Tú nấu bữa sáng giúp mẹ đi."

"Tú Tú vẫn còn nhỏ, sao lại..."

Lời còn chưa nói xong, Lưu Phương đối mặt với ánh mắt âm trầm của Giang Kiến Văn, đột nhiên dừng lại, "Tôi tự làm một mình."

Giang Kiến Văn nhìn Lưu Phương đi vào nhà bếp, nói với Giang Lão Tam: "Ba, con đi xem Tiểu Hoa có bị thương không."

Giang Lão Tam "Ừ" một tiếng, không ngăn cản.

Trong phòng, Trương Tuyết Phân giúp Giang Sơ Nguyệt kéo quần áo lại, "Vẫn ổn, chỉ là trên người hơi đỏ một chút. Trên đầu cũng không bị sưng lên, còn đau không? Nếu đau lắm thì mẹ đưa con đến trạm xá xem thử?"

Giang Sơ Nguyệt lắc đầu, đang định nói chuyện thì Giang Kiến Văn đẩy cửa bước vào.

Cô nhìn Giang Kiến Văn đôi mắt hồng hồng, khẽ kêu một tiếng "Ba".

Giang Kiến Văn gật gật đầu, nhìn về phía Trương Tuyết Phân, thấy Trương Tuyết Phân lắc đầu thì đã biết không có chuyện gì lớn.

Nhất thời, trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng rửa bát thỉnh thoảng vang lên, làm nhạc đệm cho buổi sáng đã định sẵn không yên bình này.

"Mẹ con nói tối hôm qua con gặp ác mộng?" Giang Kiến Văn hỏi.

Giang Sơ Nguyệt đan tay vào nhau, cắn cắn môi, "Dạ" một tiếng, nói xong lại ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Văn, hốc mắt đo đỏ, đôi mắt ngấn nước, "Ba, ba và mẹ đừng đi đào đê được không? Lỡ như hai người xảy ra chuyện gì, con và em nhất định sống không nổi trong nhà này nữa."

Trương Tuyết Phân nghe thấy lời nói của Giang Sơ Nguyệt, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi.

Giang Kiến Văn trầm mặc nhìn hai mẹ con khóc một hồi, khi ông mở miệng lần nữa, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Phân Nhi, chúng ta tách nhà đi, đưa hai đứa nhỏ ra ngoài sống một mình."

Nghe thấy lời của Giang Kiến Văn, Giang Sơ Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía ông, đôi mắt đầy kinh ngạc.

Trương Tuyết Phân cũng kinh ngạc hệt cô, "Kiến Văn, anh..."

Ánh mắt Giang Kiến Văn nhìn Giang Sơ Nguyệt, "Tiểu Hoa, trước kia ba thật sự không biết bà nội con ở nhà là như thế này... Em trai con cũng sẽ không... Là ba có lỗi với chị em các con."

"Ba, không có đâu." Giang Sơ Nguyệt khóc lóc lắc đầu.

Cô biết ba hiểu lầm cô không muốn bọn họ đi đào đê là vì chịu ấm ức ở nhà, chỉ là, cô cũng không giải thích, nếu ba đã nghĩ vậy, cứ để cho ông ấy nghĩ vậy đi, có thể tách ra là tốt rồi.

Hơn nữa, bà nội đối xử với cô và em trai không tốt, ngoại trừ việc ba mẹ không thường xuyên ở nhà, thật ra bản thân cô cũng có vấn đề.

Cô trước kia, không biết nói ngọt lấy lòng người khác như Tú Tú, cả ngày giống như một quả bầu không có miệng,chỉ biết hành động theo mệnh lệnh, cho dù biết bản thân bị oan uổng thì cũng không biết phản bác lại. Hơn nữa em trai không biết nói, lại còn phản ứng chậm chạp.

Hai chị em như vậy so sánh với hai chị em Tú Tú trước mặt, hơn nữa chú cũng biết nói chuyện hơn ba nhiều, ông bà nội đương nhiên sẽ thích nhà chú hơn.

Giang Kiến Văn đau lòng cười cười, "Con là một đứa trẻ ngoan, ba biết. Chính vì con là đứa trẻ ngoan, ba mới càng phải bảo vệ con và Chó Con."

"Xem ra là thật sự tức giận, ngày thường thấy người ba này cũng không dám nói tiếng nói, hôm này vậy mà dám nói với bà nội con như vậy, Tiểu Hoa à," Giang Kiến Văn vuốt ve mái tóc Giang Sơ Nguyệt, thở dài, "tóm lại, là do người ba này làm không tốt, mới khiến con và em trai phải chịu nhiều ấm ức vậy!"

Giang Sơ Nguyệt nghe vậy, liều mạng lắc đầu, cô muốn nói, ba, không phải, ba không sai. Ba chỉ là một người ba có thể làm rất nhiều việc.

Ba nỗ lực kiếm công điểm, chính là để ông nội đối xử tốt với con và em trai hơn một chút, để bọn họ cũng có thể có ít thành kiến với mẹ hơn.

Là do bọn họ, là bọn họ muốn quá nhiều. Cho dù cả nhà chúng ta làm thế nào, bọn họ cũng sẽ không thấy đủ.

Nhưng mà, Giang Sơ Nguyệt không nói ra những lời này, chỉ là nước mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn.

Giang Kiến Văn nhìn hai mẹ con ôm nhau không ngừng khóc, nhớ đến con trai đã tám tuổi vẫn chưa biết nói, ông cảm thấy rất khó chịu, trong ngực giống như có thứ gì đó chặn lại, ngay cả thở dốc cũng khó khăn.

Ông lấy ngón cái ấn xuống khóe mắt, cố gắng cười lên, khi mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn, "Tiểu Hoa..."

Giang Kiến Văn vừa mới mở miệng, giọng nói của Lưu Phương truyền vào trong, "Ăn cơm thôi, cái tụi này, mới sáng sớm, không ai tới phụ nấu cơm thì thôi đi, còn lười biếng trốn trong phòng, chết tôi rồi, không sống nổi cuộc sống này nữa."

Nụ cười bên miệng của Giang Kiến Văn ngẩn ra, vài giây sau, ông cười cười với Giang Sơ Nguyệt, "Đi kêu em trai con thức dậy, ăn sáng đi."

Giang Sơ Nguyệt "Dạ" một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân.

"Kiến Văn..."

Giang Kiến Văn cười trấn an Trương Tuyết Phân, "Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, ăn sáng thôi."

Trương Tuyết Phân nhớ đến Lưu Phương, cắn cắn môi dưới, đứng dậy đi ra ngoài cùng Giang Kiến Văn.

Đến khi Giang Sơ Nguyệt dẫn Chó Con ra nhà bếp, ông nội và nhà chú út đã ngồi trên bàn ăn cơm rồi.

Lúc bấy giờ vật tư thiếu thốn, cho dù tay nghề tốt đến đâu cũng khó ở chỗ không có cơm.

Cho nên, bữa sáng nhà họ Giang chính là một nồi cháo to không thấy hạt gạo đâu, màn thầu ngũ cốc(*) được chia theo đầu người, và củ cải muối nhà làm.

(*)杂粮馒头 - màn thầu ngũ cốc: bột làm ra loại màn thầu này là hỗn hợp của nhiều loại bột khác nhau (bột mì, bột gạo, bột ngô, bột đậu......)

Giang Sơ Nguyệt ấn Chó Con ngồi xuống ghế, Lưu Phương đưa qua một chén cháo, Giang Sơ Nguyệt định duỗi tay nhận lấy, kết quả Giang Kiến Văn lại nhanh tay cầm lấy chén trong tay Lưu Phương.

Ông nhìn canh gạo trong chén, ánh mắt lại dời sang chén của Đại Phúc ngồi bên trái, khuấy đũa một cái, gạo được nấu nở ra trôi nổi không ngừng trong chén, ông giật giật khóe miệng, cầm chén đặt trước mặt Chó Con, trở tay trực tiếp cầm hai cái màn thầu trên bàn đưa cho Chó Con, "Ăn."

Lưu Phương "Này" một tiếng, lập tức giơ tay cướp lại một cái.

"Mẹ?"

Dù sao Lưu Phương cũng hơi sợ con trai lớn, bàn tay vươn ra của bà ta dừng lại một chút, "Màn thầu này là hấp theo đầu người, nếu Chó Con ăn hai cái, vậy không phải người khác phải ăn ít đi?"

Giang Kiến Văn cười một tiếng "A", "Cháo trong chén của Đại Phúc đặc như vậy, không ăn màn thầu cũng no."

"Không được, dựa vào cái gì mà cháu không được ăn màn thầu." Giang Đại Phúc lập tức buông tay không ăn, vứt đũa trên bàn, đặt mông xuống đất bắt đầu ăn vạ, "Dựa vào cái gì mà tên ngốc có thể ăn hai cái màn thầu, cháu lại không ăn được một cái?

Nó gào khóc như vậy, thím của Giang Sơ Nguyệt, Lý Cầm cũng không ăn nữa, chẳng qua bà ta không đứng dậy kéo con trai mình lên mà lại nói móc: "Bác cả, con ai người đó thương, nhưng bác lấy màn thầu của con trai tôi cho con trai bác ăn, chuyện này hơi quá đáng đúng không?

"Haha... Lại nói, nếu bác thật sự thương con trai mình thì tại sao không đưa màn thầu của bác cho con trai? Cướp màn thầu của cháu trai ruột mình thì tính cái gì?

Chú út của Giang Sơ Nguyệt, Giang Kiến Võ cũng nói theo, "Đúng vậy đó anh cả. Chó Con đã 8 tuổi rồi mà cũng không nói được một câu, sau này có thể tự nuôi sống mình hay không cũng khó mà nói, Đại Phúc chính là độc đinh duy nhật của nhà họ Giang đó, anh không rõ ràng chuyện này sao?"

Chó Con không biết nói, đầu óc cũng chậm chạp, nhưng chỉ là phản ứng chậm chạp mà thôi.

Nhà bếp quanh quẩn tiếng khóc la của Đại Phúc và những lời trào phúng của chú thím, gương mặt âm trầm của ông nội, dáng vẻ ấm ức khi muốn nói chuyện lại không dám của bà nội, Trương Tuyết Phân tức đến cả người run lên, biểu cảm của Giang Kiến Văn cũng càng ngày càng lạnh lùng.

Đúng lúc này, Đại Phúc không biết đã bò dậy từ lúc nào, nó bò qua nửa cái bàn ăn, xông tới đẩy Chó Con một cái, may mà Giang Sơ Nguyệt luôn đứng bên cạnh thằng bé mới đỡ được, nhưng cho dù vậy, hai người cũng chỉ là ngã xuống chậm hơn một chút thôi.

Giang Đại Phúc cướp lấy bánh bao trên tay Chó Con, còn tiến lên đá Chó Con một cái, hung ác nói: "Thằng ngu còn xứng được ăn sao? Nên vứt mày vào núi cho sói ăn mới đúng."

Giang Đại Phúc vừa vừa dứt lời đã bị Giang Kiến Văn xách sang một bên.

Lần này ngược lại dọa đến nó, nó ngơ ngác một lát, lập tức khóc rống lên.

"Anh cả, anh muốn làm gì?" Giang Kiến Võ la lên.

Lý Cầm càng ghê hơn, ngồi bệt xuống đất bắt đầu than khóc, "Cái nhà này không chứa nổi mẹ con chúng tôi mà."

"Không cho ăn cơm thì thôi, bác cả lại còn ra tay đánh cháu trai."

"Số tôi khổ quá đi, sinh con trai con gái cho ông Giang, cuối cùng còn phải chịu bác trai khi dễ."

"Không có lẽ trời mà..."

Trương Tuyết Phân giận run cả người, há miệng thở dốc, định nói chuyện, nhưng bình thường bà ăn nói vụng về, đến những thời điểm thế này, càng không biết nói chuyện thế nào.

Khóe miệng Giang Kiến Văn kéo lên, cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Giang Lão Tam, giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Ba, tách nhà đi."

Lời này vừa phát ra, "sân khấu" đang nhộn nhịp lập tức giống như bị người ta cho uống thuốc câm, yên tĩnh cực kỳ, nếu có cây kim rơi xuống đất có khi cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Giang Kiến Văn nói xong lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lão Tam, mở miệng lần nữa, "Tiểu Hoa, đi kêu trưởng thôn tới đây, nói là nhà chúng ta muốn tách ra, nhờ ông ấy đến làm chứng."

Không đợi những người khác phản ứng, Giang Sơ Nguyệt phản ứng cực nhanh, kéo theo Chó Con, hai người lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Vừa chạy, gió lạnh mùa thu thổi qua gương mặt, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng không ngừng giương lên.

Ba mình quả nhiên là ba mình, nếu kiếp trước cô có thể giống hôm nay, to gan hơn một chút, lại dũng cảm hơn một chút, bi kịch kiếp trước nhất định đã không xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.