Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 56: Thủ Trưởng Xin Mời 4




Bởi vì cuống cuồng, cô cũng không đội nón che nắng, nắng độc nướng da đầu cô, cô lại không muốn lãng phí thời gian trở về lấy, rất sợ chậm một chút thì hắc tuấn mã không theo kịp đường đi của Hoắc Thanh Sơn.Cưỡi ngựa một lúc lâu, cô liền choáng váng đầu hoa mắt từng trận, làn da phơi ra còn rất ngứa, thậm chí khát, lòng cũng hoảng hốt vô cùng.Cũng may Hoắc Thanh Sơn có thói quen ra cửa mang bình nước, cầm bình nước trong tay, cô mở đinh ốc uống miếng nước, phía trên có hơi thở của anh, khiến cho cô an tâm và thoải mái hơn đôi chút.Cô chịu không nổi liền nằm ở trên lưng ngựa, ôm cổ ngựa thúc giục nó nhanh lên một chút.Một lát sau, Lâm Doanh Doanh đói bụng đến hoảng, cô lần mò trong tay nải của Hoắc Thanh Sơn lại tìm ra ba kẹo sữa bò, không biết là cố ý để dành cho cô hay không.

Cô lột ra một viên nhét vào trong miệng, cảm thấy thoải mái một chút, uống nửa ngụm nước của anh, liền thoải mái hơn một chút.Rốt cuộc phải đi nơi nào, có còn xa lắm không, cô hoàn toàn không có khái niệm, chỉ có thể dựa vào hắc tuấn mã dẫn đường.Chờ ba viên kẹo và nửa bình nước đều uống sạch, đoạn đường này cô cũng không thấy bóng dáng của xe Jeep nhưng thấy không ít nông dân đánh xe kéo lúa mì."Hắc tử, có phải mày đi nhầm đường hay không?"Hắc tuấn mã nâng cổ lên, tiếng vó ngựa lóc cóc tự tin, tiếp tục đi về phía trước.Lâm Doanh Doanh cảm giác mình sắp biến thành người khô rồi, cô chỉ có thể cắn răng kiên trì.Trên đường Liên trưởng Đinh để cho quẹo vào trong một thôn nhỏ làm một số chuyện cá nhân rồi ăn cơm trưa, sau khi trở lại đường chính lại bảo tài xế tăng thêm tốc độ.Xe Jeep tăng tốc độ, khiếu bầu trời đầy cát bụi.Liên trưởng Đinh tựa như đã quen, dọc theo đường đi nói với Hoắc Thanh Sơn không ít chuyện, đáng giận là Hoắc Thanh Sơn là một hũ nút, hỏi ba câu chỉ ừ một tiếng.Liên trưởng Đinh không nhịn được than phiền: "Công xã của các người thật là xa xôi."Anh ta oán thầm trong lòng, Thủ trưởng cũng thật là, con gái như vậy lại vứt xuống nơi chim không thèm ỉa, dù là đưa đến trong huyện thành, dầu gì đưa đến quan đại đội của tỉnh thành thành cũng được.Lần này thì hay rồi, đưa đến địa phương vắng vẻ như vậy, con gái lại chạy theo người ta.

Ha ha.Hoắc Thanh Sơn nhìn nụ cười gian của anh ta, nhắc nhở, "Liên trưởng Đinh, thu liễm một chút."Liên trưởng Đinh vỗ vỗ bả vai của anh, "Anh em, tôi bội phục cậu, có can đảm."Chiến sĩ ngồi kế bên anh ta đột nhiên nói: "Đại đội trưởng, trước mặt có một con ngựa."Liên trưởng Đinh tinh thần tỉnh táo, "Tôi nhìn một chút." Anh ta nhận lấy ống dòm nhìn một chút, chỉ thấy xa xa quả nhiên có một con ngựa đen rất đẹp.Bên cạnh Hoắc Thanh Sơn giật mình trong lòng, đoạt lấy ống dòm, nhìn một cái trầm giọng nói: "Đồng chí, phiền chạy với tốc độ nhanh nhất!"Liên trưởng Đinh cảm giác được, ai yêu a,.

.

.

Má ơi, Lâm đại tiểu thư cưỡi ngựa đuổi tới à, thật là có quyết đoán, hổ phụ không sinh khuyển nữ!Anh ta theo bản năng liền muốn bỏ chạy.Xe Jeep chạy như bay giống như thuyền nhỏ lướt sóng, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp bên cạnh, tài xế lập tức lái chậm lại.

Mấy người liền thấy thiếu nữ nhu nhược nằm ở trên lưng ngựa lảo đảo muốn ngã, nhìn có vẻ hơi thở thoi thóp?Liên trưởng Đinh sợ hết hồn, cưỡi ngựa không đến nổi hơi thở thoi thóp đó chứ, đây là bị bệnh?Hoắc Thanh Sơn đã thò đầu ra ngoài huýt sáo, tiếng huýt sáo truyền đi, hắc tuấn mã trức mặt lập tức ngưng bước chân lại, sau đó quay đầu lộc cộc chạy về phía bọn họ.Liên trưởng Đinh vừa muốn khen ngựa tốt, Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh đã đạp mở cửa xe nhảy ra ngoài, cửa xe nhanh chóng đập trở về phanh một tiếng khiến lỗ tai anh ta thiếu chút nữa bị điếc.Hoắc Thanh Sơn chạy về phía trước, "Lâm Doanh Doanh!"Lâm Doanh Doanh sắp bất tỉnh nghe thấy âm thanh của Hoắc Thanh Sơn còn tưởng rằng nằm mơ, nhỏm dậy quay đầu nhìn lại, ai nha, Hoắc Thanh Sơn!Hắc tuấn mã cũng vui mừng đứng lên, vui sướng nâng vó trước lên, kêu hí hí.Hoắc Thanh Sơn mặt liền biến sắc, bén nhạy phóng qua, vừa vặn tiếp lấy Lâm Doanh Doanh bị rơi xuống."Hoắc Thanh Sơn." Cánh tay mảnh khảnh của Lâm đại tiểu thư vòng lấy cổ anh, trong con ngươi rưng rưng, thanh âm mềm nhũn, "Hu hu, em cho là sẽ không còn được gặp lại anh.

.

."Chạy một đường dài, gió cát đầy trời, mặt trời cay độc, cô sắp phơi khô!Cô ôm chặt lấy anh, giống như tiểu yêu tinh vớ được cọng rơm cứu mạng, liều mạng hít thở hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh.

Huyết dịch vốn khô khốc muốn bốc cháy đột nhiên liền lành lạnh, thoải mái khiến cho cô không nhịn được nói nhỏ, cọ cọ trên người anh.Hoắc Thanh Sơn ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, hận không thể hãm cô vào thân thể mình, một khắc cũng không muốn buông tay..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.