Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 42




“Đi gặp phó đoàn trưởng Hàn.”

“Nhưng lúc này, anh ấy vẫn đang huấn luyện!” Tiểu Vương hét lên.

Đương nhiên đoàn trưởng Trương biết Hàn Liệt đang huấn luyện, nhưng ông ấy không có tìm anh, ngẫm lại cũng biết, Hàn Liệt ở trong quân khu đã lâu như vậy, anh cũng chưa từng muốn trồng trọt. Hiện tại anh nhận ruộng về ngay sau khi lập gia đình, chắc chắn là người nhà của anh lo liệu.

Nghĩ về mảnh ruộng ngô đó khiến đoàn trưởng Trương ngứa ngáy, muốn đi hỏi rõ ràng xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy cũng không ngu, nếu phương pháp chôn ống trúc này thực sự có hiệu quả như vậy, ông ấy sẽ phải nhanh chóng tuyển người nhà của Hàn Liệt vào văn phòng của họ, rồi cùng nhau truyền bá phương pháp này ra toàn quân khu.

Theo cách này không chừng lương thực của quân khu năm nay sẽ tăng lên rất nhiều!

Nghĩ đến điều này, tốc độ của đoàn trưởng Trương càng nhanh hơn.

Cùng lúc đó, cuối cùng thì sĩ quan hậu cần cũng hoàn thành công việc trở về nhà ăn, vừa bước vào cửa đã hỏi: “Tiểu Phương, cá hôm nay đã tới chưa?”

Quân khu ở xa sông, cá ở con sông cách hơn hai dặm kia đều rất nhỏ, khó đánh bắt, muốn ăn cá chỉ có thể mua ở hợp tác xã mua bán, cá ở nhà ăn cũng là cùng một chỗ với hợp tác xã mua bán, được vận chuyển từ huyện lị, cũng không có nhiều, một tuần ăn nhiều nhất khoảng hai lần.

Tiểu Phương gật đầu: “Tới rồi, vừa mới chuẩn bị giết đó.”

“Trước tiên đừng giết, tìm cho tôi hai con còn sống, tôi có việc.”

Tiểu Phương chọn cho ông ta hai con cá nặng khoảng nửa cân: “Có việc gì thế?”

“Còn nhớ trước đây tôi nói với cậu về đồng chí có tay nghề rất tốt kia không?"

Đương nhiên Tiểu Phương nhớ, khi sư đoàn trưởng Chung tới đây, cậu ta cũng ở đó, nghe thấy sư đoàn trưởng khen ngợi hết lời đồng chí Liễu, cậu ta với sĩ quan hậu cần đều không tin lắm. Nhưng kết quả ngày hôm sau, sĩ quan hậu cần từ lúc ở chợ trở về, trở nên giống hệt như sư đoàn trưởng Chung luôn rồi.

Điều này khiến Tiểu Phương băn khoăn lại mong chờ, đồng chí Liễu đến cùng là người như thế nào.

“Vậy sĩ quan hậu cần nhanh đi đi, tôi không thể đợi được nữa!”

“Ha ha yên tâm đi, nói không chừng ngày mai Tiểu Liễu sẽ đến làm việc trong nhà ăn của chúng ta, chúng ta sẽ có lộc ăn rồi.”

Bọn họ cũng là công nhân viên của nhà ăn, còn là đầu bếp nấu ăn, làm sao có thể không ai đến thử hương vị được? Làm sĩ quan hậu cần, đương nhiên ông ta phải thể hiện sự ủng hộ đối với công việc của đàn em, vì vậy việc ông ta đáng làm thì phải làm!

Nghĩ đến cảnh đó, sĩ quan hậu cần không nhịn được bật cười, mang theo hai con cá, nhanh nhẹn thoải mái tới nhà của Hàn Liệt.

Đang đứng ngoài sân tính gọi ai đó, thì chợt thấy một bóng người khác cũng bước tới. 

Hai người nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.

“Đoàn trưởng Trương?”

“Sĩ quan hậu cần, tại sao ông lại ở đây?”

Hai người biết nhau vì đều làm việc trong quân đội, có điều một người làm trong văn phòng, người kia thì bận rộn trong bếp, cho nên cũng không giao lưu mấy. Bình thường cũng chỉ chạm mặt nhau qua hai ba lần mà thôi, thế mà hôm nay lại đụng nhau tại nhà Liễu Tố Tố.

Mặc dù không biết người kia đến đây làm cái gì, nhưng mạch não hai người đột nhiên chạy cùng đường, cả hai trợn tròn mắt, lúc phản ứng lại thì lật đật chạy vào trong sân, chỉ sợ người kia sẽ đuổi kịp mình mà vừa đi vừa hét lớn: “Đồng chí Liễu, có nhà không thế?”

Liễu Tố Tố vừa hay có ở nhà, cô đang học cách may quần áo với chị Lữ.

Dạo trước cô làm ruộng xong thì muốn đi tìm Trần Nam, cùng cô ấy đi tìm chị Lữ, nhưng không ngờ tới tối hôm đó lại có một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở trong sân nhà cô.

Lúc đó Liễu Tố Tố đang nấu cơm, Hàn Tiền dẫn chị Lữ vào, khi vào liền cười nói: “Tiểu Liễu đó hả? Chị là Lữ Linh Chi, ở ngay đối diện nhà em, trước đó chị định qua chào hỏi em rồi, mà tại con chị đột nhiên bị ốm, nên lu bu không có rảnh.”

Lúc trước sau khi Trần Nam nói cho cô biết về chị Lữ, Liễu Tố Tố cũng nghe Hàn Tiền nói qua là chồng chị Lữ là đoàn trưởng Lưu của trung đoàn hai. Hai người cũng không quen biết nhau lắm, nhưng đoàn trưởng cũng là một người vô cùng thành thật, hai vợ chồng nhà này tính cách cũng khá tốt.

Liễu Tố Tố lập tức buông việc trong tay, cười nói: “Chào chị Lữ, chị ngồi đây đã.”

Cô đưa qua một ly nước, rồi hỏi: “Con chị đã khỏe chưa?”

Lữ Linh Chi vẫy tay: “Nó sức khỏe không tốt, nên bị cảm sốt, tiêm hai ngày thì khỏe rồi, chỉ là không ăn nổi.”

Cô ấy dừng chút lại nói: “Tiểu Liễu này, chị cũng là có chuyện muốn nhờ em, Đại Cường nói em làm bánh ruốc thịt rất ngon, em có thể chỉ cho chị cách làm không, không chừng con chị nó ăn lại vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.