Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 39




Sau đó khi Hàn Cẩm không để ý, cô đã gọi ba đứa nhỏ còn lại đến, nói với chúng nó về chuyện này: “Mẹ biết các con đều thích gà con, nhưng gần đây tâm trạng của anh trai không được tốt, vì thế mẹ đưa cho anh các con nuôi. Nhưng những chú gà con này đều thuộc về cả gia đình chúng ta, cho nên các con cũng có thể đi giúp anh trai, cùng nhau nuôi dạy các chú gà con lớn lên, có được không nào?”

Lần đầu tiên Liễu Tố Tố làm mẹ, nhưng cô biết cần phải đối xử công bằng với con cái, không thể không quan tâm đến cảm xúc của Hàn Tiền bởi vì tính cách hoạt bát hướng ngoại, đó chính là hại chúng nó, mà không phải giúp mấy đứa nhỏ hòa thuận với nhau.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, tuy rằng ban đầu không hiểu tại sao toàn bộ gà con đều giao cho anh cả, nhưng nghe xong lập tức gật đầu: “Mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ giúp anh cả!”

Hàn Tú Tú kích động nhất: “Dì à, cháu có thể cùng anh cả nhặt rơm rạ, xây ổ cho gà không?”

“Đương nhiên rồi, các con có thể tự mình thảo luận, miễn là không cho gà con chạm vào nước là được.” 

Liễu Tố Tố dặn dò thêm vài câu, sau khi thấy bốn đứa nhỏ ở chung rất hợp nhau, cô mới yên tâm bắt đầu trồng rau.

Đất trồng rau ở sân trong rộng gần ba phần, muốn trồng hết cũng khá tốn công, may mà hôm nay Hàn Liệt về sớm, vừa về đến nhà liền cởi áo khoác đi tới: “Anh làm cho, em đi nghỉ đi.”

Điều mà Liễu Tố Tố thích nhất ở anh là tính tự giác, không giống những người đàn ông khác, thấy việc nhà thì không tính là việc, cơ bản là không hỏi vợ xem có cần giúp hay không, không khác gì các cụ ông chỉ biết ngồi chờ cơm.

Cô cười nói: “Cảm ơn phó đoàn trưởng Hàn, vậy em đi nấu ăn đây!”

Hôm nay đi họp chợ mua hơn chục quả trứng gà về, tình cờ thấy người cùng quê bán gà cho một đống lá hẹ, Liễu Tố Tố lại định làm bánh nhân hẹ.

Bột mì Phú Cường* ở nhà còn nhiều, đổ ra hơn một nửa, nhào bột rồi để yên sang một bên. Sau đó khuấy đều trứng và lá hẹ xanh với nhau, là có thể bắt đầu gói.

*Bột mì Phú Cường: Trắng, mịn, ít tạp chất, giàu gluten, ra đời sau khoảng năm 1950

Hôm nay Liễu Tố Tố cố ý làm nhiều hơn một chút, đưa năm cái vào đĩa của Hàn Liệt, khi đưa tới, Hàn Liệt sững sờ: “Đều là của anh? Nhiều như vậy?”

Mặc dù sức ăn lớn nhưng anh thường ăn lửng dạ dày rồi không ăn nữa, đồ ăn thì đắt tiền, phanh bụng ra ăn cũng không chịu nỗi.

Liễu Tố Tố cười nói: “Hôm nay vất vả rồi, nhất định phải ăn nhiều hơn.”

Thường ngày tập luyện cũng đủ mệt, hôm nay trở về còn trồng rau, Hàn Liệt cũng không phải làm từ sắt, không ăn nhiều sao chịu nổi.

Mẻ bánh nhân hẹ mới ra lò vừa thơm vừa ngon, nhưng không thể sánh được với sự ấm áp trong lòng Hàn Liệt.

Trước ở trong bộ đội, khi những người lính nói về cuộc sống mà họ muốn sống, chính là hy vọng sớm lập gia đình, sống một đời với vợ con bên bếp lửa. Khi đó Hàn Mặc cảm thấy những người này không có chút tinh thần chiến đấu nào, kết hôn hay không không phải đều là sống, có gì khác nhau?

Nhưng bây giờ anh biết là không phải thế rồi.

Trước đây khi sống một mình, không ai cố tình nấu cho anh một bữa ăn ngon, bồi bổ cho anh vì anh quá mệt, không ai để ý lần nào anh cũng không dám ăn no, nên đã đặc biệt chuẩn bị nhiều hơn một ít cho anh.

Hàn Liệt cắn một miếng bánh nhân hẹ ngoài giòn trong mềm, nhìn vợ con ngồi bên cạnh mình, ý cười không giấu được trong đáy mắt.

Sức lực Hàn Liệt nhiều, làm việc nhanh nhẹn, tối hôm đó anh đã trồng ngay ngắn cả mảnh đất trồng rau.

Tối nay trời vừa hay mưa nhỏ, ruộng được tưới ướt nên có thể trồng được ngô, Liễu Tố Tố và Hàn Liệt cùng nhau làm việc, khi rảnh rỗi thì Phương Nam và Hình Tiểu Quân cũng đến góp một tay, ruộng tuy lớn, nhưng gieo giống không tính là phức tạp, nên chỉ mất hai hoặc ba ngày, là gieo trồng xong xuôi.

Hàn Liệt biết mấy ngày nay Liễu Tố Tố mệt mỏi quá rồi, nên để cô ngủ nướng, sáng mai anh sẽ đến nhà ăn mua đồ ăn sáng là được.

Liễu Tố Tố thật sự rất mệt nên không cố cậy mạnh, ngủ đến bảy giờ mới dậy, nhưng sau khi ăn sáng xong, cô dặn mấy đứa nhỏ ở nhà đừng chạy lung tung, sau đó cầm con dao rựa ra ngoài.

Lần này không phải xuống ruộng mà lên núi.

Lần trước Trần Nam đưa cô đến đây, cô vẫn nhớ ở đây có một khu rừng trúc.

Nhìn cây trúc rậm rạp trước mặt, Liễu Tố Tố vung dao rựa, trong lòng hơi phấn khích.

Bởi chỉ cần cô thực hiện được kế hoạch, không những ngô sẽ lớn lên chắc chắn mà cô cũng rất nhanh có thể có “công việc” rồi.

Vẫn nên làm việc cùng chuyên ngành với cô thì hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.