Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 26




Liễu Tố Tố chỉnh lại quần áo ngoài xiêu vẹo của cậu bé: “Chú Hàn đâu?”

“Chú Hàn đi lấy nước rồi ạ.” Hàn Tiền nói: “Mẹ, chúng ta phải chờ chú Hàn cùng ăn cơm sao?”

Cậu bé thực sự đói.

“Không đợi, chúng ta ăn trước.” Liễu Tố Tố còn chưa đói, nhưng biết đứa nhỏ đang ở tuổi lớn, bữa sáng không thể chậm trễ, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Cũng may đêm qua vất vả là có hồi đáp, thịt bò cùng canh đều đã hầm xong, ngay cả mì, ngày hôm qua cô cũng cố ý làm thêm một chút, dùng đũa chống lên chậu, hiện tại chỉ cần nấu chín, lại hâm canh nóng một chút là có thể ăn.

Hàn Liệt ăn cơm nhiều nhất, Liễu Tố Tố sợ trong chốc lát anh không thể trở về, mì bị vón cục nên đặt phần của anh sang một bên trước, chỉ nấu cho năm người bọn họ.

Hàn Trình vụng trộm từ trong nhà chính lẻn qua: “Mẹ, con cảm thấy bên ngoài thật nhàm chán, con quyết định đến giúp mẹ!”

“Mẹ thấy là con muốn ăn vụng mớu đúng?” Liễu Tố Tố không chút lưu tình chọc thủng cậu bé: “Được rồi, đã nấu chín, gọi anh trai chị gái đến ăn cơm.”

“Oa! Cuối cùng cũng có thể ăn!” Hàn Trình lập tức gọi mọi người tới, sau đó khẩn cấp ngồi ở trước bàn, đang chuẩn bị cho một bữa ăn ngon, lại trợn tròn mắt: “Mẹ, mì này sao chỉ có canh không có thịt chứ?”

Hàn Tiền cũng phát hiện, trong bát mì trước mặt sạch sẽ, một miếng thịt cũng không có, chỉ có hành băm: “Nhà chúng ta ăn hết thịt rồi ạ?”

Liễu Tố Tố nói: “Chưa ăn hết, thịt đều ở đây.”

Cô lấy ra một cái đĩa, đưa cho Hàn Cẩm: “Tiểu Cẩm, con đến chia thịt được không?”

Lời này vừa nói ra, bốn đứa nhỏ đều bối rối.

“Anh cả chia thịt?!” Hàn Trình nghi hoặc nói.

Hàn Cẩm cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liễu Tố Tố.

“Đúng, Tiểu Cẩm lớn nhất, về sau đều để cho anh cả đến chia thịt.”

Liễu Tố Tố cũng không phải đùa giỡn, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Hàn Cẩm biến thành tính tình như bây giờ, đều là bởi vì ảnh hưởng của hoàn cảnh trước kia.

Mẹ ruột của cậu đem tất cả hận đối với cha chuyển dời đến trên người cậu bé, động một chút là nhục mạ cậu, trách cậu không nên đi vào thế giới này. Dưới loại tình huống này, Hàn Cẩm mới có thể hình thành thái độ hiện tại đối với cái gì cũng không quan tâm, cũng chính là đối với ngoại giới hết thảy đều không có hứng thú, giống như cùng thế giới này thoát ly.

Bây giờ có vẻ chỉ là một số hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng khi lớn lên, vấn đề không được giải quyết sẽ phát triển thành trầm cảm nghiêm trọng.

Liễu Tố Tố không phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng cô hiểu được, muốn cải thiện tình huống này, nhất định phải làm cho Hàn Cẩm cảm nhận được, mình cần, được yêu thương. Cậu và tất cả trẻ em trên thế giới đều giống nhau, cũng không phải không được hoan nghênh.

Cho nên muốn bắt đầu từ chuyện nhỏ, ví dụ như để cậu bé chia thịt, không chỉ cho Hàn Cẩm một loại cảm giác rất quan trọng của mình, còn có thể làm cho mấy đứa nhỏ càng thêm thân thiết.

Liễu Tố Tố cũng chỉ là thử, cũng không xác định phương pháp này có thể làm được hay không, nhưng cô vừa dứt lời, nhìn thấy đồ ham ăn Hàn Trình đột nhiên nhào về phía Hàn Cẩm, Liễu Tố Tố hoảng sợ, cho rằng cậu bé muốn trực tiếp đoạt lấy thịt, đang chuẩn bị đi qua ngăn cản thì thấy Hàn Trình dùng cánh tay ngắn của mình, ôm chặt Lấy Hàn Cẩm.

Cái đầu nhỏ còn cọ cọ trên cánh tay Hàn Cẩm, làm nũng nói: “Anh trai tốt của em ơi, anh xem cả đêm không gặp, em trai anh đã đói gầy đi rồi, anh cho em thêm mấy miếng thịt nha!”

Hàn Tiền vốn còn đang sửng sốt, nhìn thấy tư thế này, cũng lập tức phản ứng lại, ôm lấy cánh tay khác của Hàn Cẩm, lớn tiếng nói: “Anh trai, em trai tốt nhất của anh là em, đêm qua chúng ta còn ngủ bên nhau!”

Hàn Tú Tú không quen ôm người khác, nhưng nhìn hai đứa em trai, cảm thấy mình không thể không nhúc nhích, hôm trước ở trên xe, dì cũng nói để cho cô bé dũng cảm một chút.

Rối rắm hai giây, nói: “Anh trai, em cũng, em cũng là em gái của anh.”

Cho tới bây giờ Hàn Cẩm chỉ biết mình bị trẻ con cùng tuổi ghét bỏ, đột nhiên bị hai con chó xù nhỏ ôm lấy, cả người đều choáng váng.

Đáy mắt không còn vẻ mặt xa cách này nữa, chỉ còn lại vẻ bối rối bình thường của trẻ con, tay chân luống cuống, quả thực không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Nhìn thấy một màn này Liễu Tố Tố không nhịn được bật cười.

Xem ra cô thật sự tìm đúng phương pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.