Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 20




“Thế nhưng mẹ ơi, chẳng phải trước đây mẹ nói các con chết cũng không cần sửa sao?” Trang Tiền đột nhiên nói.

Trang Trình gật đầu theo: “Đúng vậy, mẹ ơi con vẫn muốn được gọi là Tiểu Trình.”

Cậu bé cũng đã quen rồi.

Chết cũng không đổi tên đó là nguyên chủ.

Hơn nữa lấy cho hai bé tên này là vì Trang Bạch Vũ cả ngày lẩm bẩm tiền đồ* của mình trong miệng. Nguyên chủ mong muốn người mình yêu cũng có thể có tiền đồ tốt trong thời gian sắp tới nên mới đặt tên cho hai đứa nhỏ như vậy.

*前程 tiền đồ: Tiền Trình

Nhưng bây giờ, ai còn muốn quan tâm đến tiền đồ của người đàn ông cặn bã kia? Để hai đứa nhỏ cùng họ với anh ta, Liễu Tố Tố cũng ghét.

Cô hung tợn nói: “Các con vẫn gọi là Tiểu Tiền với Tiểu Trình nhưng là họ Hàn.”

“Cùng họ với chú Hàn?” Trang Trình vừa nghĩ cũng có thể tiếp nhận. Chú Hàn mua kẹo cho bọn cậu ăn còn không mắng bọn cậu, so sánh với cha cũng tốt hơn!

“Đúng.” Liễu Tố suy nghĩ trong chốc lát sau đó nhìn về phía Hàn Liệt: “Gọi là Cẩm Tú Tiền Trình* thế nào?”

*Cẩm Tú Tiền Trình: tên của bốn đứa trẻ ghép vào, nghĩa là tiền đồ tươi sáng, tương lai rực rỡ

Vẫn là Tiền Trình, nhưng lần này chính là Cẩm Tú Tiền Trình đổi thành miệng ăn của sáu người bọn họ.

Hàn Liệt nhướng mày: “Cẩm Tú Tiền Trình?”

“Đúng vậy.” Liễu Tố Tố kéo bàn tay nhỏ của Niệm Tô, giọng nói êm ái hỏi: “Niệm Tô, sau này cháu đổi thành Hàn Cẩm được không? Chúng ta sẽ không dùng cái tên trước đó nữa.”

Vừa dứt lời, Liễu Tố Tố phát hiện từ lần đầu tiên gặp mặt cậu bé vẫn luôn cúi đầu. Niệm Tô không nói câu nào đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này cô phát hiện trong ánh mắt cậu bé cũng có hồn, cậu bé giật mình nói: “Cháu là Hàn Cẩm?”

Liễu Tố Tố chăm chú nhìn cậu bé: “Đúng vậy, cháu gọi là Hàn Cẩm. Từ hôm nay trở đi, cháu chính là Hàn Cẩm.”

Lúc này Liễu Tố Tố mới phát hiện, ánh mắt Niệm Tô đặc biệt đẹp, tuy rằng làn da bên cạnh mắt trái cũng bị bỏng, nhưng trong con ngươi trong suốt của đứa trẻ tràn đầy trong veo, Liễu Tố Tố vừa định dỗ dành cậu bé nói thêm hai câu, đột nhiên nghe được Trang Trình ở một bên nói: “Oa, anh trai biết nói chuyện nha, giọng nói còn dễ nghe nữa!”

Trong nháy mắt, Niệm Tô giống như chim sợ cành cong vội vàng rụt trở về, cúi đầu không nói lời nào.

Liễu Tố Tố: “...”

Phát hiện mẹ đang dùng ánh mắt vô cùng khủng bố nhìn mình chằm chằm, Trang Trình sắp bị dọa chết, vội vàng chui vào trong ngực Hàn Liệt: “Chú Hàn cứu cháu!”

Tuy Hàn Liệt nhận nuôi hai đứa nhỏ, nhưng Chiêu Đệ không muốn thân cận với anh, Niệm Tô ngay cả nói cũng không nói, đây là lần đầu tiên có đứa nhỏ chui vào trong ngực anh, động tác của anh nhất thời sửng sốt, tay chân cũng không biết bày ra như thế nào.

Vẫn là Trang Trình quay đầu lại nói: “Chú Hàn, chú phải vỗ vỗ cháu, nói Tiểu Trình Trình đừng sợ nha.”

Ở nhà bà ngoại đều an ủi cậu bé như vậy.

Hàn Liệt muốn cười, vươn tay vỗ vỗ lưng đứa nhỏ: “Đừng sợ, mẹ cháu sẽ không đánh cháu.”

Liễu Tố Tố căn bản không chuẩn bị đánh người, cô đưa tay hướng mấy đứa nhỏ chỉ chỉ: “Hàn Tú Tú, Hàn Tiền, Hàn Trình, nhớ kỹ tên chưa? Sau này đừng gọi tên sai.”

Ba đầu củ cải đều gật đầu, Trang Tiền cùng Trang Trình không cảm thấy có gì lạ, dù sao tên đối với bọn họ mà nói chính là xưng hô mà thôi, chỉ cần có thịt ăn, để cho bọn họ gọi là cẩu đản đều được.

Nhưng Chiêu Đệ thì khác, cô gái nhỏ gắt gao túm lấy góc áo, vui vẻ trên mặt đều không che giấu được.

Cô bé rất hạnh phúc, cô bé có một cái tên!

Gọi là Hàn Tú Tú, là mẹ đặt!

Chờ giải quyết xong tên, mấy đứa nhỏ dậy sớm cũng đều mệt mỏi, tổng cộng có ba giường, Hàn Trình muốn ngủ với Hàn Liệt, cậu bé sợ mẹ thừa dịp mình ngủ thiếp đi để đánh mình, Hàn Tiền ngược lại không sao cả, Liễu Tố Tố để cho cậu bé và Hàn Cẩm ngủ cùng nhau, chính mình mở cùng Hàn Tú Tú.

Lá gan của Hàn Tú Tú quá nhỏ, không chỉ sợ người khác phái, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, cứ như vậy khẳng định là không được. Liễu Tố tố muốn thừa dịp mấy ngày nay có thời gian, huấn luyện cô gái nhỏ một chút, làm cho cô bé ít nhất không sợ hãi như vậy.

Chuyến tàu của bọn họ ngồi thuộc loại tàu cao tốc, ở giữa có rất nhiều trạm đều không ngừng, cho nên đợi đến trưa hôm sau là đến thành phố An, lúc xuống xe, Liễu Tố Tố trực tiếp lấy từ trong túi ra hai cái băng vải, đưa một sợi cho Hàn Liệt: “Cột lại.”

Hàn Liệt cho rằng cô muốn tự mình cột hành lý nên nói không cần, anh cầm được.

Liễu Tố Tố dứt khoát trực tiếp động thủ, quấn dây thừng vào hai bên cổ tay Hàn Liệt: “Là cột con cho anh, bên ngoài chen chúc như vậy, lát nữa bị bọn buôn người mang đi cũng không biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.