Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 13




Nhưng sau hôm nay, hai chúng nó cũng không còn hâm mộ nữa, cho dù mẹ của người khác có lợi hại đến đâu, cũng nhất định không lợi hại bằng mẹ của mình!

Liễu Tố Tố nói: “Mẹ học hành ở bên ngoài, nếu bản thân không có chút lợi hại nào, có phải sẽ bị người khác ức hiếp hay không?”

Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu: “Mẹ, mẹ nói đúng.”

“Nhưng mà mẹ như thế cũng chỉ là hành động khi người ta không đề phòng mà thôi, ông hai Vu của các con không hiểu mẹ nên không có phòng bị, mẹ mới có thể bắt lấy bọn họ đó chứ.” Liễu Tố Tố chuyển đề tài câu chuyện.

“Nhưng nếu các con nói ra ngoài, người khác đều biết cả thì sau này mẹ chẳng mấy chốc cũng vô dụng.”

Hai đứa nhỏ đang sững sờ sao nhãng bỗng lập tức đồng thanh lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng lo, chúng con hứa sẽ không nói cho ai biết!”

“Ngoan quá, khi nào đến thị trấn, mẹ sẽ mua kẹo cho các con.” Liễu Tố Tố cười nói.

Về đến nhà, những người khác còn đang bận rộn với bữa tiệc rượu ngày mai, Liễu Tố Tố cũng không thể nhàn rỗi, dứt khoát thu dọn đồ đạc của mình và hai đứa nhỏ, sau khi xong xuôi tiệc rượu vào ngày mai, sáng sớm ngày mốt phải xuất phát.

Điều kiện nhà họ Vu khá tốt, lẽ ra nguyên chủ ăn mặc hẳn là cũng không quá tệ, nhưng cô ấy đã lén lút trợ cấp tất cả tiền cho Trang Bạch Vũ người mà không khác gì một con chó, bản thân cô ấy cũng mặc quần áo đầy rẫy vết vá.

Liễu Tố Tố không biết hoàn cảnh trong quân khu là gì, hơn nữa cô cũng không biết may vá, cho nên cô mang theo tất cả những bộ quần áo này, cũng may mà quần áo của hai đứa nhỏ đều do Liễu Thục Vinh lo liệu, tuy cũ nhưng cũng không có nhiều bản vá, xem như tương đối giữ chút mặt mũi cho trẻ nhỏ nông thôn.

Ngoài quần áo, cô còn mang theo sách.

Vừa hay đại học chuyên khoa của nguyên chủ liên quan đến kiến ​​trúc, mặc dù chỉ mới theo học một năm rưỡi, nhưng trong tương lai nếu Liễu Tố Tố muốn dùng kiến thức của mình để làm việc gì đó, cũng là một cái cớ.

Ngoài những thứ này, thậm chí còn tìm thấy một số ít hoa cúc dại khô héo trong góc tường.

Cái này do nguyên chủ vì lựa ý hùa theo Trang Bạch Vũ, có lòng ngắt đem về, bỏ đi cũng lãng phí. Liễu Tố Tố chỉ đơn giản là đập nát những bông hoa rồi cho vào một chiếc túi, sắp đến mùa hè rồi, pha trà với hoa cúc có thể thanh lọc nhiệt.

Còn trụ hoa thì cứ quăng vào bếp châm lửa đốt.

Liếc nhìn sắc trời, phát hiện trời đã tối, Liễu Tố Tố nghĩ thầm, nhân tiện hay là làm cơm đi.

Mặc dù cô không biết may vá, nhưng do thường xuyên dã ngoại thăm dò, lại không thể cả ngày ăn thức ăn nhanh nên cô đã luyện được tay nghề khá tốt, dựa theo lời của một đồng nghiệp nói, đó là kể cả khi nghỉ hưu, cô có thể phát tài bằng cách ra ngoài mở quán cơm.

Chỉ tiếc khi Liễu Tố Tố vừa cầm cái muôi cơm lên, chị dâu cả đã chạy tới, vội vàng nói: “Tố Tố, em đi nghỉ ngơi đi, chị dâu nấu ăn là được rồi!”

Chị dâu cả khẩn trương như vậy cũng không phải vô cớ, bởi vì mỗi lần nguyên chủ nấu ăn, trái lại đều cố gắng cho Trang Bạch Vũ toàn đồ ăn ngon, mỡ heo này trứng gà này, cô ấy xoèn xoẹt một cái là không còn gì nữa.

Không nói chuyện gia đình có hai đứa nhỏ, còn có họ đều là người lao động, cho Trang Bạch vũ toàn đồ ăn ngon, vậy bọn họ ăn cái gì? Sau vài lần làm như vậy, chị dâu cả không còn muốn để nguyên chủ xuống bếp nữa, mặc dù lúc này Trang Bạch Vũ đã đi rồi nhưng cô ấy vẫn không yên tâm, vội vàng giật lấy cái muôi cơm.

Liễu Tố Tố hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng sợ những gì mình làm ra không giống với nguyên chủ sẽ bị khả nghi, bèn gật đầu: “Được rồi, vậy thì em làm phiền chị dâu.”

“Không phiền, không phiền.”

Lúc từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe thấy giọng của Liễu Thục Vinh: “Tố Tố, lại đây.”

Liễu Tố Tố bước tới, lại bị dặn dò: “Đóng cửa lại, khóa kỹ đi.”

Cô gạt chốt cài cửa và ngồi sang: “Mẹ, làm sao thế?” Làm thần bí như vậy.

“Mẹ có một thứ cho con.” Vừa nói, móc từ trong hộp gỗ cầm chặt trong tay ra một vật cho vào lòng bàn tay của cô.

Thời đại này ở nông thôn không có điện, trong nhà miễn cưỡng dùng nến, đèn dầu để thắp sáng. Qua ánh sáng yếu ớt, Liễu Tố Tố nhận ra đây thực chất là trang sức, là một cái trâm ngọc xinh đẹp.

Liễu Tố Tố sửng sốt: “Đây là?”

Cho dù cô không hiểu về cái này, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, chất lượng của ngọc bích này rất tốt, tay nghề tinh xảo, nó không phải là một món đồ trang sức bình thường.

Liễu Thục Vinh thở dài: “Đây là những gì cha con để lại.”

Cha?

“Nhưng ông ấy, không phải đã qua đời rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.