Thanh Quan

Chương 15: Đùa nghịch hoa chiêu​




- Chú à, cháu biết rõ ý của chú.

Sắc mặt Tần Mục uống rượu hồng lên, tửu lượng của hắn xem như không tệ:

- Nhưng mà chú à, thôn Tây Sơn là nơi chim không thèm ỉa, người nơi đây có ai từng đi qua Quảng Châu? Hừ, không phải cháu nói, mấy đứa trẻ đi ra ngoài làm công, xa nhất cũng chỉ là đi tới thị trấn, bọn nhỏ cháu dám dùng sao?

Hồ lão tứ cũng uống một chén, mắt già nhìn chằm chằm vào Tần Mục.

Tần Mục gõ ngón tay lên bàn, sửa sang suy nghĩ của mình. Hắn tại thôn Tây Sơn này thi hành biện pháp chính trị, chủ yếu còn phải xem thái độ của lão bí thư này. Tuy lão bí thư bây giờ ủng hộ suy nghĩ cải cách của hắn, nhưng mà cũng không phải mù quáng nghe theo Tần Mục. Khi nào Hồ lão tứ lộ ra ý định tặng vị trí bí thư cho Tần Mục, đây mới thực sự là quyền lực quá độ.

- Chú, Tiểu Mai tỷ là con gái tốt.

Tần Mục hắng giọng, cười khổ một tiếng, nói ra:

- Năng lực thì cô ấy có, chúng ta không nên vì một ít đồn đãi mà xem thường cô ấy.

Tần Mục nhìn thấy Hồ lão tứ cũng không nói gì thêm, hắn càng nhíu mày lại, liền biết rõ Hồ lão tứ lo lắng mình và Chu Tiểu Mai phát sinh quan hệ gì đó. Tần Mục không tiện nói tiếp, lại chuyển hướng câu chuyện:

- Chú, cháu nói rõ ngọn ngành với chú, chuyện này còn phải nhờ Tiểu Mai tỷ xử lý đấy.

- Chê cười, đàn ông trong thôn Tây Sơn nhiều như vậy, còn không bằng một nữ nhân sao?

Hồ lão tứ uống một bát lớn, nhìn qua Tần Mục nói ra:

- Anh cũng quá khéo rồi, lão tử cũng chẳng phản kích được, có cái gì?

Tần Mục cười lên, nói ra:

- Cháu cũng không có ý định kéo lão Tứ thúc cái tuổi này còn chạy ngược chạy xuôi nha? Cháu đánh cược với chú, Tiểu Mai tỷ đi chuyến này không quá ba tháng thì nhất định kéo khách hàng lớn cho chúng ta đấy.

Hồ lão tứ vỗ bàn nói:

- Đừng nói với tôi chuyện này, tôi không hiểu, anh cứ nói đi, cô ta là con gái chạy tới Quảng Châu, có thể mang tiền về cho chúng ta không?

Tần Mục rót đầy rượu cho Hồ lão tứ, gật gật đầu nói ra:

- Nếu như thuận lợi thì thôn Tây Sơn chúng ta sẽ có tiền.

Hồ lão tứ trầm mặc trong chốc lát, cắn răng nói:

- Được, chỉ cần anh nói là thật, lão tử sẽ mang vị trí bí thư nhường cho anh.

Tần Mục mỉm cười nói:

- Chú, lời này của chú không có chút không chịu trách nhiệm nào nha.

Hồ lão tứ trừng mắt nói ra:

- Tại sao không chịu trách nhiệm? Lão tử có phải con nít nói chuyện đâu?

Tần Mục lắc đầu, chân thành nói ra:

- Hiện tại thôn Tây Sơn này đang gặp bước ngoặc, không có lão Tứ thúc tay cầm quan ấn, thẩm xét duyệt thì cháu phải đi đường quanh co rồi.

Những lời này vừa nói thì biểu lộ của Hồ lão tứ cũng có chút ngưng trọng, vỗ vỗ vai Tần Mục, bưng chén rượu lên nói ra:

- Uống!

...

Qua đầu tháng giêng, đám nương tử quân của Tề đại thẩm xuất hiện trong sân nhà Tần Mục. Các nàng phụ trách mang hai mươi mấy rễ cây hình thì kỳ lạ bát quái rửa sạch, dùng giấy nhám đánh bóng vỏ cây Một đám phụ nữ nông thôn cười nói, làm cũng lưu loát, chỉ có Tề đại thẩm đang vùi đầu đau khổ, hoàn toàn không giống cái loa như lúc trước.

Tần Mục ở bên cạnh nhìn nàng, liền ngồi xổm trước mặt Tề đại thẩm, nói ra:

- Dì à, hôm nay tại sao không thấy dì nói chuyện, có phải có chuyện hay không?

Tề đại thẩm ngẩng đầu nhìn Tần Mục, liền cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, nhỏ giọng nói ra:

- Làm việc nhiều, ít nói chuyện!

Tần Mục cười lên, biết rõ Tề đại thẩm khẳng định hiểu sai chuyện gì đó, cho là mình oán trách nàng mang chuyện kiếm tiền tuyên dương ra ngoài. Tuy Tần Mục là cố ý tiết lộ tin tức cho Tề đại thẩm, lợi dụng nàng mang tin tức truyền lại ra ngoài, nhưng mà xác thực cũng không thích Tề đại thẩm không biết giấu bí mật. Hôm nay thấy nàng đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, liền so đo một phen, nói ra:

- Dì à, dì có quen thuộc tất cả mọi người trong thôn không?

Tề đại thẩm gật gật đầu, nghi hoặc nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục nhỏ giọng nói:

- Dì, giúp cháu tìm mấy đao công đại sư, có vấn đề không?

Tề đại thẩm vừa định hỏi thăm Tần Mục tìm đao công đại sư làm gì, nhưng mà nhịn một chút, liền gật gật đầu nói ra:

- Đông Sơn, Nam Sơn có hai đại sư điêu khắc đá, nhưng mà tuổi đã già, đã nhiều năm không có khí lực đi làm việc, có thể sử dụng không?

Tần Mục gật gật đầu đầu, nói ra:

- Lớn tuổi, kinh nghiệm đầy đủ, nhưng mà phải nói cho bọn họ biết là cháu điêu khắc rễ cây, không phải điêu khắc đá, dì phải nhớ kỹ.

Tề đại thẩm gật gật đầu nói ra:

- Hai người bọn họ đao công rất tốt, không có vấn đề. Lúc nào tìm bọn họ?

Tần Mục nói ra:

- Càng nhanh càng tốt.

Nói xong kéo Tề đại thẩm vào nhà, xuất ra năm trăm đồng giao cho Tề đại thẩm nói ra:

- Đây là tiền đặt cọc cho bọn họ, chính mình không có vấn đề?

Tề đại thẩm nhìn tiền trong tay và run lên, nói ra:

- Không nên không nên, nhiều tiền như thế tôi cầm phỏng tay.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Năm trăm đồng phỏng tay, về sau đụng mấy ngàn mấy vạn thì dì càng phỏng tay.

Nói xong Tần Mục mang tiền nhét vào trong tay Tề đại thẩm, dặn dò:

- Chuyện này cháu giao cho Tề đại thẩm, dì chính là hy vọng của thôn Tây Sơn này đấy.

Tề đại thẩm run run rẩy rẩy cầm tiền mặt Tần Mục giao nhét vào dây lưng quần, nghĩ lại thấy lo lắng, lại giật một đoạn áo khoác ngắn gói tiền kỹ lại nhét vào trong áo ngực. Sau đó mới như chiến sĩ ra trận, ánh mắt cảnh giác rời khỏi sân nhỏ, điu ra ngoài thôn.

Tần Mục cười khổ, người trong thôn Tây Sơn này nghèo thấy sợ, làm cho hắn cảm thấy trọng trách trên vai của mình nặng hơn một ít.

Thời điểm này ngoài cửa có đứa trẻ chạy vào, đứng ở sân nhỏ gọi vào.

- Tần Mục ca, Tần Mục ca, Tứ gia gia bảo anh đi qua một chuyến.

Tần mộ đi đến trong sân, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đứa trẻ nói:

- Không biết đâu, Tứ gia gia gia nói có vài đại quan đang chờ.

Tần Mục phân phó mấy phụ nữ làm việc cho tốt, liền đi theo đứa nhỏ tới nhà Hồ lão tứ gia. Nhanh chóng đi tới cửa, chợt nghe trong sân có người nổi giận đùng đùng.

- Hồ bí thư, các đồng chí ở huyện ủy nông khoa bảo thôn năm nay phải thu hoạch tốt. Hiện tại gieo trồng cây công nghiệp, có lợi nhuận gì chứ, phải trồng các loại hoa màu, cho dù kẻ đần cũng biết đạo lý đó.

Tần Mục nghe ra là giọng của Lý Đại Đồng thì nội tâm có tư tâm, giả bộ đỉnh đạc đi vào, bước chân còn chưa đi tới cửa thì giọng của hắn vang lên.

- Lão Tứ thúc, lão Tứ thúc, ngài giới thiệu con dâu cho cháu sao?

Giọng của hắn vang lên và nội tâm Hồ lão tứ xem như yên ổn một ít, nếu như Tần Mục không đồng ý gieo trồng cây mới, như vậy cho dù huyện nông và trưởng phòng nông nghiệp phó trưởng trấn tạo áp lực thì hắn cũng dám đỉnh thừa nhận áp lực cũng không đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.