Thần Y Trở Lại - Ngô Bình

Chương 218: Kế hiểm độc




Diệp Thiên Tông nói: “Độc Phật từng là hoà thượng, không biết sao lại học được một môn võ công rất cao cường, tên là Kim Y Thần Công, đao súng không xuyên qua nổi. Dù có là anh ra tay thì cũng khó lòng giành chiến thắng. Người này có thù tất trả, thủ đoạn tàn ác, lại giỏi dùng độc, nên mới có tên là Độc Phật”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh và Độc Phật chỉ xảy ra mâu thuẫn một lần đó thôi mà?”

“Mâu thuẫn chỉ là bề ngoài”, Diệp Thiên Tông giải thích, “Sự tồn tại của Thần Võ Ti đã trói buộc chân tay của Độc Phật. Năm đó Độc Phật từng cạnh tranh vị trí đứng đầu Thần Võ Ti, vì địa vị giang hồ của sư phụ nên cuối cùng anh đã thắng”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu giết chết được sư huynh, Độc Phật sẽ có cơ hội vào Thần Võ Ti?”

Diệp Thiên Tông trả lời: “Đây không phải lý do Độc Phật ra tay với anh. Nguyên nhân thật sự nằm ở Trương Nguyên Cổ. Nếu không phải hắn đứng đằng sau, Độc Phật tuyệt đối không dám ra tay với anh!”

Ngô Bình nói: “Sư huynh, chúng ta cứu Diệp Huyền ra, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.

Diệp Thiên Tông cười khẩy: “Trước đây anh không có sự đề phòng. Từ sau hôm nay, đôi bên khai chiến, chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào, tất cả đều dựa vào bản lĩnh mỗi người!”

Ngô Bình hỏi: “Đánh cả hai nhà ư?”

Diệp Thiên Tông đáp ngay: “Tất nhiên phải diệt Độc Phật trước! Sau đó mới giết Trương Nguyên Cổ!”

Ngô Bình hơi lo lắng: “Sư huynh, đối phó Trương Nguyên Cổ có cần nhờ sư phụ ra tay không?”

Diệp Thiên Tông cười lạnh lùng: “Sư đệ à, anh quản lý Thần Võ Ti đã hai mươi năm, nắm trong tay rất nhiều bí mật mà người khác không biết. Dù có là mười tên Trương Nguyên Cổ, anh cũng giết được. Trước đây anh không ra tay vì hắn không chạm đến giới hạn cuối cùng của anh. Nhưng hiện nay, nếu hai bên đã khai chiến, anh đâu còn gì phải e dè nữa?”

Ngô Bình hỏi: “Tiên Cơ cũng là tổ chức do phía trên thành lập nhỉ? Hai bên đánh nhau thế này, họ không quan tâm sao?”

Diệp Thiên Tông trả lời: “Đối tượng chúng ta giết là Trương Nguyên Cổ, không phải Tiên Cơ. Sao phía trên phải quan tâm chứ? Hắn là kẻ đứng đầu Tiên Cơ mà còn không giữ nổi mạng sống của mình, thì họ còn mong gì đến chuyện hắn có thể phát triển Tiên Cơ?”

Ngô Bình lặng im. Anh biết Diệp Thiên Tông thật sự nổi giận rồi. Ông ấy nhất quyết phải giáng cho Trương Nguyên Cổ một đòn thật mạnh!

Lúc này, đoàn người đã đi đến thung lũng. Ngô Bình chỉ hướng, một nhóm cao thủ bèn xông đến đó.

Cách đó vài trăm mét, Ngô Bình có thể nghe thấy tiếng gào thét thảm thương. Đến lúc họ đi đến trước căn nhà, trong nhà đã chất đầy thi thể, toàn bộ người canh gác đều bị giết.

Ngô Bình vừa chỉ vào cánh cổng sắt vừa nói: “Sư huynh à, động Quỷ ở ngay phía sau cửa. Có lẽ Diệp Huyền bị nhốt bên trong”.

Diệp Thiên Tông dùng chưởng để mở cửa sắt, để lộ hang động tối tăm. Một luồng sát khí u ám từ trong hang động xộc ra, khiến tất cả đều rùng mình.

Đúng lúc này, một tiếng “bùm” cực lớn vang lên bên ngoài khiến núi rừng rung chuyển.

Ngô Bình ngẩng đầu lên, dùng năng lực để nhìn xuyên qua nóc nhà, thấy có một vụ nổ trên đỉnh núi cách đây hơn một trăm mét, một lượng lớn đá tảng đang lăn về phía căn nhà.

Anh thất kinh, vội gào lên: “Mau vào hang động!”

Đồng thời, anh dùng hai tay đẩy. Những người xung quanh đều bị anh đẩy vào hang động, cùng lúc đó kéo Diệp Thiên Tông chạy vào trong.

Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, bèn ra sức chạy vào trong hang động. Nhưng dù vậy, vẫn có ba người phản ứng chậm một nhịp. Một tiếng động lớn vang lên, một tảng đá lớn rơi xuống, san bằng toàn bộ căn nhà, ba người họ bị đè chết tươi!

Đá vụn lấp kín cửa động. Hang động tối như mực, giơ tay ra còn chẳng thấy được năm ngón.

Đôi mắt Ngô Bình như muốn bốc lửa. Anh phẫn nộ gầm lên: “Tên Độc Phật này đúng là quá ác độc!”

Anh tính toán đủ đường mà vẫn chẳng ngờ đối phương còn ra chiêu này, cho nổ ngọn núi hòng chôn vùi họ dưới đáy thung lũng!

Ngược lại, Diệp Thiên Tông rất bình tĩnh. Ông ấy bảo thuộc hạ lấy đèn pin ra soi đường. Đường trong hang động vừa hẹp vừa thấp, sâu hun hút, không biết xa chừng nào.

Cửa động bị lấp, tất cả đều bị nhốt, chỉ đành chờ cứu viện.

Ngô Bình lo cho Diệp Huyền, bèn nói: “Sư huynh, mọi người đứng yên chờ em. Em vào trong xem thử”, Ngô Bình nói. Anh muốn cứu Diệp Huyền ra trước.

Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình soi đèn pin, chầm chậm đi vào trong. Càng vào sâu, hang động càng hẹp, thấp đến mức phải khom người mới đi qua được.

Dọc đường, anh không phát hiện sát trận, nhưng sát khí càng lúc càng dày đặc, khiến anh cực kỳ không thoải mái. Anh buộc phải lấy năm đồng tiền phép Ngũ Đế ra, mượn năng lượng Phật của phía trên để bảo vệ mình.

Đi được khoảng mấy chục mét, đường bỗng rộng hơn, sau đó tiến vào vùng sườn núi có diện tích hơn một nghìn mét vuông. Núi đá bên trong trộn lẫn vào nhau, Diệp Huyền bê bết máu toàn thân, đang nằm trên một tảng đá dài. Xung quanh anh ta rõ ràng có bài bố sát trận.

Nếu không nhờ sở hữu năng lực nhìn thấu vạn vật, anh sẽ không thể phát hiện sự tồn tài của sát trận này. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, một khi manh động lao đến, sát trận sẽ lập tức giết chết anh!

Có điều, anh đã nhìn thấu sát trận này, phá giải cũng dễ hơn nhiều. Anh nhặt một hòn đá lên, đập vào tâm sát trận, một món pháp khí làm bằng đồng.

Một tiếng “keng” vang lên, món đồ đồng ấy bị đập vỡ, sát trận rút lui.

Anh lập tức đến kiểm tra tình trạng của Diệp Huyền. Xương chân đã gãy, trầy xước nhiều nơi, cơ thể bị sát khí xâm nhập, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

Ngô Bình đặt ngay năm đồng tiền Ngũ Đế lên người Diệp Huyền, sau đó cõng anh ta ra ngoài. Mới đi được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chăm chăm một tảng đá đen sì.

Tảng đá này cao hơn một mét, bề mặt gồ ghề, sờ vào còn cứng hơn gang thép. Sát khí xung quanh nó cực kỳ dày đặc. Hơn nữa, mặt bên của nó có cắm một thanh kiếm, chỉ lộ ra chuôi kiếm.

Chuôi kiếm hình như làm bằng xương thú, lấp lánh ánh sáng kim loại, cuối thanh kiếm có khảm một viên đá quý màu đỏ như máu.

Anh nhìn xuyên qua tảng đá, phát hiện tảng đá và mặt đất là một thể, bên trong nó có mạch đá tự nhiên. Sát khí dày đặc đã men theo mạch, liên kết với lưỡi kiếm bên trong.

Sát khí cuồn cuộn như vậy mà mà lại bị lưỡi kiếm hút lấy sạch sẽ. Điều này làm anh cực kỳ ngạc nhiên.

“Đá dưỡng kiếm!”, anh kinh ngạc kêu lên, nghĩ đến một ghi chép trong phiến ngọc. Có tiên nhân từng phát hiện một khối đá có sát mạch bên trong, nên đã cắm kiếm vào trong, liên kết với sát mạch ấy, mượn nó để rèn nên sát lực của kiếm.

“Không biết thanh kiếm đã được dưỡng ở đây bao nhiêu năm nhỉ, hời cho mình rồi!”, anh cười to, lập tức cắn mạnh lưỡi, phun một ngụm máu lên viên đá quý đỏ như máu trên chuôi kiếm.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Viên đá quý đỏ kia ngay lập tức hấp thụ máu, trên chuôi kiếm xuất hiện đường vân màu máu.

Lúc này lồng ngực Ngô Bình đang rung lên, tạo ra những âm tiết kỳ quặc và liên tục điều chỉnh tần số. Đây là một loại chú, có thể luyện hoá pháp khí.

Anh thử mười phút, cuối cùng cũng bắt được mạch chuẩn xác. Sát lực trong thanh kiếm dài ấy hình thành cộng hưởng với âm thanh mà anh thốt ra. Giây sau đó, anh đã nắm lấy thanh kiếm, thần ý men theo chuôi kiếm tiến vào kiếm thể, lập tức cảm nhận được luồng sát ý lạnh thấu xương.

Cơ thể anh không khỏi tê dại, gần như cứng đờ. Anh vội vàng khởi động chân khí màu vàng, chầm chậm thích ứng thanh kiếm này.

Mười phút nữa trôi qua, anh khẽ kêu lên một tiếng rồi rút cả chuôi kiếm ra. Thanh kiếm dài chừng một mét hai, lưỡi kiếm mỗi bên có bốn mặt, hình dáng giống với kiếm Hán tám mặt, sắc bén cực kỳ!

Người khác một khi ở cách lưỡi kiếm này trong vòng một mét, lông tơ sẽ thi nhau đứt ra rơi xuống, lạnh lẽo thấu xương!

Lúc này anh mới kích thích chân khí một chút, mũi kiếm lập tức phóng ra ánh sáng dài mười mấy xen-ti-mét. Ánh sáng của kiếm là sát khí đã được hấp thụ qua từng ngày, có tính ăn mòn cực mạnh, cắt sắt như bùn.

Anh vẫy kiếm thật nhẹ, cột đá đã dễ dàng đứt làm hai đoạn hệt như miếng đậu phụ vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.