Thần Y Trở Lại - Ngô Bình

Chương 1956-1960




Chương 1956: Ba nghìn thánh vệ, Yêu hoàng ngoài đảo

Nói xong, Ngô Bình bay vút lên cao rồi nhìn xuống dưới, nói: “Ở khu vực này có cả trăm triệu người, ngươi hãy cho họ vào thế giới của ngươi trước”.

Thần núi gật đầu, một tia thần quang bay ra rồi lơ lửng trên không.

Ngô Bình động thần niệm một cái, trong đầu mọi người đều vang lên giọng nói của anh: “Ta là Đại đế Thiên Võ, đất nước không còn nữa nên ta sẽ đưa mọi người đến một nơi an toàn, vì thế đừng hoảng loạn”.

Anh vừa nói xong thì Thần núi đã phóng rất nhiều tia thần quang ra, mọi người dân ở dưới mặt đất đều bay lên rồi tiến vào trong Thần núi.

Ngô Bình cũng đi vào đó theo, trong Thần núi có một thế giới rất rộng, anh đáp xuống một đại lục na ná đại lục Hồng Hoang, thậm chí đến môi trường cũng giống y hệt.

Mọi người dân được đưa đến đây một cách an toàn, trước khi họ đáp xuống đất thì bên dưới đã có nhiều ngôi nhà cao lớn xuất hiện, các thành trì nổi lên, thôn xóm cũng được hình thành.

Người dân vào ở trong nhà mới với đầy đủ thiết bị gia đình. Bên ngoài thành trì đã xuất hiện ruộng đất để họ cày cấy.

Ngô Bình thấy mọi người dân đều rất hài lòng nên cười nói: “Được lắm, đúng là cường giả sống qua nhiều kỷ nguyên có khác”.

Thần núi: “Ta cũng đón những người khác tới đây nhé”.

Dứt lời, Thần núi đã chuyển thêm nhiều người vào đây, hầu hết mọi người ở bên ngoài đều đã được đón vào đây.

Khi người dân ổn định chỗ ở xong, Thần núi chợt phóng ra một luồng khí tức kỳ diệu, nó như dung hợp với một sức mạnh nào đó. Một tiếng sau, Thần núi đã được bao trùm bởi thần quang, khi thần quang biến mất, một cô gái xinh đẹp mặc váy tím xuất hiện.

Cô ấy đi đến trước mặt Ngô Bình rồi cười nói: “Chủ nhân”.

Ngô Bình vẫn còn ngỡ ngàng: “Sao ngươi lại biến thành nữ?”

Thần núi: “Đây không phải ý của tôi, mà là tâm ý của người dân”.

Ngô Bình: “Được rồi, tuỳ ngươi”.

Thần núi: “Xin chủ nhân đặt tên cho tôi, sau này tôi cũng có thể xuất hiện trên đời rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lấy tên là Lý Thần Sơn đi”.

Thần núi cười nói: “Cảm ơn chủ nhân, sau này tôi sẽ tên là Lý Thần Sơn”.

Lúc này, Ngô Bình không còn phải lo về người dân nữa, vì thế anh thấy nhẹ người hẳn: “Lý Thần Sơn, sau này cô hãy trông nhà cẩn thận cho tôi”.

Lý Thần Sơn: “Tuân lệnh!”

Ngô Bình về nhà rồi tiếp tục tu luyện, hiện giờ anh đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, anh là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể làm được điều này nên có nền móng rất vững chắc.

Cảnh giới Thiên Thánh được gọi là Thánh sư, cảnh giới Thành Thánh là Thánh Tôn, thật ra bây giờ, thực lực của Ngô Bình đã trên Thánh Vương rồi. Nhưng dẫu sao cảnh giới này cũng có điểm kỳ diệu nên anh quyết định sẽ tu luyện đến cuối.

Thánh Vương có ba cảnh giới là Thánh Minh, Thánh Vệ và Giáo Hoá.

Cảnh giới Thánh Minh giúp tu sĩ đạt đến trình độ cao thâm trong lý giải về trật tự vũ trụ và vạn vật trên đời. Thế giới này không còn nhiều thứ có thể khiến Thánh Vương nghi hoặc nữa.

Ngô Bình đã sở hữu riêng một vũ trụ rồi nên cảnh giới này không có gì là khó với anh cả, gần như loáng cái anh đã tu luyện xong, giờ chỉ cần củng cố tu vi nữa thôi.

Sau đó, anh tếp tục đột phá Thánh Vệ. Thánh Vệ tương tự như cảnh giới Thánh Binh, giờ thực lực của anh đã đủ mạnh để bồi dưỡng ra thánh vệ mạnh mẽ hơn. Thánh Vệ được chia thành ba cấp là nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng.

Tỏng đó thực lực của thánh vệ nhất đẳng tương đương với cường giả cấp Đại Thánh, thánh vệ nhị đẳng thì ở tầm giữa Đại Thánh và Thánh Nhân, còn tam đẳng thì có thực lực ngang với Thánh Nhân.

Thật ra bước này rất khó, Thánh Vương từ xưa đến nay chỉ bồi dưỡng ra được ba đến năm thánh vệ thôi, nhiều lắm thì cũng trên chục người. Dẫu sao thánh vệ cũng có tu vi ngang với Thánh Nhân hoặc Đại Thánh, hơn thánh binh nhiều.

Song, mọi thứ vẫn rất đơn giản với Ngô Bình.

Lúc này, anh gọi Đường Băng Vân đến. Cô ấy đã đột phá cảnh giới Chân VƯơng, giờ cũng là một Đại Thánh, kiêm thủ lĩnh cấm quân.

“Huyền Bình, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình: “Băng Vân, anh chuẩn bị biến một phần cấm quân thành thánh vệ”.

Đường Băng Vân nhìn anh rồi cười nói: “Anh đột phá Thánh Vương rồi à??”

Ngô Bình gật đầu: “Anh định bồi dưỡng ba nghìn thánh vệ tam đẳng trước”.

Đường Băng Vân: “Được, có các thánh vệ này rồi thì chúng ta không sợ bất kỳ kẻ thù nào nữa, để em đi chọn”.

Cấm quân hiện có mấy trăm nghìn người, tuy đế quốc Thiên Võ không còn nữa, nhưng tổ chức vẫn còn nên họ vẫn một lòng trung thành với Ngô Bình.

Đường Băng Vân đã chọn ra ba nghìn người xuất sắc và tin tưởng nhất rồi dẫn đến cho Ngô Bình. Anh vung tay lên, tất cả họ đã được đưa vào sào huyệt tà mà.

Nơi này kết hợp với bản lĩnh Thánh Tôn của anh có thể biến những cấm quân này thành thánh vệ. Nhưng thời gian chuyển hoá hơi lâu, cần nhẫn nại chờ đợi.

Cùng lúc đó, những người từng tu luyện trong sào huyệt của tà ma trước đó cũng được Ngô Bình gọi ra. Thời gian qua, họ đã tiến bộ nhanh chóng và trở thành quân của nhà họ Lý anh.

Lúc này, trời đã sáng. Ngô Bình bay lên cao rồi phóng thần niệm ra thì thấy trên biển có một hòn đảo lớn. Môi trường của đảo này khá lý tưởng, tiếc là có quá nhiều yêu khí và bị một Yêu hoàng chiếm đóng.

Anh nói với Đường Tử Di: “Tử Di, anh thấy hòn đảo kia khá được, chúng ta chuyển nhà đến đó, sau này anh là đảo chủ, còn bọn em là đảo chủ phu nhân”.

Đường Tử Di cười nói: “Được, nhưng trên đảo ấy có Yêu hoàng, thực lực mạnh lắm. Nghe đâu còn có quan hệ thân thiết với Đại đế Thiên Đỉnh”.

Ngô Bình cười khẩy: “Quan hệ thân thiết ư? Thế thì anh càng phải đi gặp”.

Ngay sau đó, anh đã xuất hiện trên đảo này, hòn đảo rất lớn.

Anh vừa đến, đã có một luồng yêu khí ngất trời xông tới, một con Yêu long lạnh lùng nói: “Ai dám xâm phạm lãnh thổ của Yêu hoàng ta?”

Ngô Bình: “Yêu hoàng như ngươi đáng thương thế, không có đứa thuộc hạ nào à?”

Yêu hoàng tức giận nói: “Hỗn láo! Ta mới đến đây nên chưa kịp dẫn quân theo”.

Ngô Bình: “Ta đến nói cho ngươi biết là ta cho ngươi một ngày để rời đi, không thì ta sẽ làm thịt ngươi. Lớp da rồng của ngươi được phết đấy, có thể làm thành nhiều bộ giáp”.

Yêu hoàng nổi điên: “Chán sống rồi hả!”

Một luồng sát khú ập về phía Ngô Bình.

Chương 1957: Đến Bổn Đảo gặp hai mỹ nữ

Ngô Bình lật tay một cái, đòn tấn công kia chưa đến gần anh đã tan biến. Yêu hoàng sững sờ nói: “Ngươi là ai? Lẽ nào là Đại Đạo Tôn?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ngươi có đi hay không?”

Yêu hoàng cắn răng nói: “Ngươi quá đáng rồi đấy!”

Ngô Bình: “Đảo này cũng đâu phải của ngươi, trước đây có người dân sống ở đây mà giờ không còn một ai, chắc người đã giết hết họ rồi chứ gì?”

Yêu hoàng hừ nói: “Một lũ kiến hôi thôi mà, ta không thèm giết, nhưng hạn cho chúng phải rời khỏi đây trong ba ngày”.

Đúng là Ngô Bình không ngửi thấy mùi máu tanh thật, anh ngạc nhiên nói: “Yêu long như ngươi mà không có máu tàn sát, làm ta ngạc nhiên đấy”.

Yêu hoàng nói: “Ta đã nói rồi, ta không thèm giết lũ kiến hôi ấy”.

Ngô Bình: “Ngươi rõ thuộc Long tộc cơ mà, sao lại biến thành Yêu thế này?”

Yêu hoàng cười mỉa: “Vì nếu ta vẫn là một con rồng thì sẽ bị anh ruột của ta giết chết”.

Ngô Bình: “Ngươi nói vậy là sao?”

Yêu long: “Ta không có hứng nói chuyện với ngươi, nếu ngươi muốn chiếm nơi này thì ta cho luôn”, nói rồi, nó định bỏ đi.

“Khoan đã!”, Ngô Bình nói: “Ta đổi ý rồi, ngươi không được đi”.

Yêu long nổi giận: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Cùng lắm thì ta liều mạng”.

Ngô Bình: “Ngươi không phải liều mạng, mà là tự sát. Đừng nói là ngươi, đến Thần tộc đến đây cũng chết dưới tay ta thôi”.

Yêu long tức tối lườm Ngô Bình rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Ngô Bình: “Ta chỉ tò mò về lai lịch của ngươi”.

Yêu long trầm mặc rồi nói: “Ngươi có biết Đông Hải Long Cung không?”

Ngô Bình: “Có”.

Yêu long: “Đó là anh cả của ta”.

Ngô Bình: “Anh ngươi là Tổ long mà ngươi lại là Yêu hoàng, sao kém cỏi thế!”

Yêu long nổi giận nói: “Ngươi có biết hắn từng huỷ long châu của ta không? Không có long châu thì ta chỉ có thể chuyển sang tu Yêu thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, xem ra là anh ngươi đã hại ngươi”.

Yêu long: “Nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dẫu sao ta cũng không đánh lại được hắn”.

Ngô Bình: “Chưa chắc, nếu có ta giúp thì ngươi sẽ hồi phục tu vi của Long tộc nhanh thôi”.

Yêu long cười khẩy: “Không thể nào!”

Ngô Bình búng tay một cáu, một con Hoàng Long xuất hiện trước mặt anh. Tiểu hoàng long ngày xưa giờ đã lớn lắm rồi, so ra còn oai phong hơn cả con Yêu long.

Cảm nhận được huyết mạch cự long thuần khiết từ hoàng long, Yêu long vô cùng kinh ngạc, nó chầm chậm quỳ xuống đất tỏ ý hàng phục Hoàng Long.

Hoàng Long: “Chủ nhân, con rồng này vô dụng rồi, nó không có long châu”.

Ngô Bình: “Ừ, nên tôi mới định giúp nó”.

Hoàng Long chẹp miệng: “Huyết mạch của nó rất bình thường, người giúp nó làm gì?”

Ngô Bình: “Nó không giết người dân vô tội ở đây coi như cũng tích được ít công đức, tôi định cho nó một phần thưởng”.

Hoàng Long: “Được ạ, tôi có thể khôi phục long châu cho nó và cho nó có huyết mạch tinh thuần hơn. Con rồng kia, sau này ngươi phải đi theo và làm người hầu cho ta, ngươi có đồng ý không?”

Yêu long mừng rõ: “Tiểu nhân đồng ý”.

Hoàng Long: “Ngươi tên gì?”

Yêu long: “Tiểu nhân là Ngao Văn Tinh”.

“Ừm, Ngao Văn Tinh, chuẩn bị xong chưa?”, sau đó Hoàng Long nhả ra một luồng khí sáng bao trùm Ngao Văn Tinh.

Ngô Bình mặc kệ chúng rồi bay đi tiếp, loáng cái đã đến Doanh Châu.

Doanh Châu an phận ở một góc nhưng không có sự thay đổi gì, mà vẫn giữ dáng vẻ trước đó. Nhưng mặt biển quanh đây đã rộng hơn, đương nhiên gần đây cũng có nhiều đảo hơn.

Anh đến Doanh Châu để tìm Hanami Tsukihime. Sau lần từ biệt trước, đã nhiều ngày họ không gặp nhau.

Anh đáp xuống Bổn Đảo, đảo này từng do Trần Nhược Nhàn chiếm đóng, sau đến nhóm Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime.

Ngay khi đến nơi, Ngô Bình đã liên lạc với Hanami Tsukihime.

Không lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã bay tới rồi nhào vào lòng Ngô Bình.

“Huyền Bình”.

Ngô Bình cười nói: “Hanami, mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”

Hanami Tsukihime gật đầu: “Vâng, chị Trần đã giao Bổn Đảo cho ông cố quản lý”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, anh đến xem mọi người thế nào”.

Hanami Tsukihime cười nói: “Chúng ta về nhà đã rồi nói”.

Họ đến Lạc phủ thì Lạc Trường Sinh nhanh chóng ra nghênh đón. Đương nhiên còn có Shimizu, Hoshi và Miyo.

Mọi người trò chuyện một lát thì Hanami Tsukihime nói: “Huyền Bình, anh còn nhớ nhẫn hoàng Beni không?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô ấy ở Nhẫn giới vẫn khoẻ chứ?”

Hanami Tsukihime: “Nhẫn giới trước đó chỉ là một góc của núi băng. Giờ mọi thứ đã thay đổi, Nhẫn giới cũng rộng hơn nhiều, có nhiều cao thủ Nhẫn đạo lắm”.

Ngô Bình: “Thế à? Sao em lại nhắc đến cô ấy?”

Hanami Tsukihime: “Khoảng nửa tháng trước, Sanamoba đã cử một tì nữ đến báo là giờ mình đang gặp khó khăn nên có hỏi thăm về anh”.

Ngô Bình: “Thế ư?”

Hanami Tsukihime: “Tì nữ ấy không nói nhiều, nhưng em nghĩ chắc chắn Sanamoba đang gặp chuyện gì khó khăn lắm”.

Hoshi: “Chủ nhân, tiểu thư, hay để tôi đến Nhẫn giới để hỏi cho rõ”.

Ngô Bình gậy đầu: “Cũng được, cô đi đi, nhưng trước khi đi, tôi sẽ nâng cao tu vi cho cô”.

Nói rồi, anh cho cả Hoshi và Miyo vào sào huyệt tà ma. Thời gian trong này trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, ở ngoài mọi người chỉ nói chuyện vài câu thì hai cô gái đã tu luyện cả chục năm trong đó rồi.

Chờ họ ra ngoài thì đã là cao thủ cảnh giới Thánh Nhân, thực lực ngang với Đại Đạo Quân.

“Cả hai cô cùng đi đi, nhớ chú ý an toàn”.

Hai cô gái mừng rỡ rồi đi ngay.

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, trời cũng đã tối. Tối nay, Hanami Tsukihime không đến phòng Ngô Bình, mà gọi Shimizu đến phục vụ anh.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Hanami đâu?”

Shimizu cúi đầu đáp: “Công tử chê Shimizu ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Làm gì có người đàn ông nào chê phụ nữ đẹp, chỉ là hôm nay tôi muốn ở cùng Hanami”.

Shimizu: “Tiểu thư đang bận bế quan tu hành nên không tiện cho chuyện nam nữ”.

Ngô Bình: “Nên cô ấy bảo cô đến thay à?”

Shimizu: “Nếu công tử không chê thì là vinh dự của Shimizu”.

Ngô Bình không còn gì để nói nữa nên đành vừa hưởng thụ được Shimizu hầu hạ vừa suy nghĩ bước tiếp theo. Cục diện hiện giờ rất phức tạp, Đại Thiên Tôn không còn màng tới chuyện ở đây nữa, mà để con trai mình tự tung tự tác.

Khi trời sáng thì Miyo đã về, nhưng Hoshi thì chưa.

Trên người cô ấy có vết thương, Ngô Bình sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai đã đánh cô?”

Miyo tái mặt nói: “Chủ nhân, chúng tôi đến gặp Sanamoba thì đã gặp thượng thần Huyền Thiên”.

Thượng thần Huyền Thiên? Ngô Bình hừ lạnh nói: “Tôi biết người này, chính lão đã đánh cô à?”

Miyo lắc đầu: “Là cao thủ cạnh người đó. Hình như thượng thần biết tôi là người của chủ nhân nên chỉ giữ Hoshi lại, còn thả tôi về báo tin”.

Ngô Bình cười lạnh: “Lão muốn bắt tôi ra mặt đây mà, được, tôi sẽ đi”.

Miyo: “Chủ nhân, ba thượng thần đều ở đó, phía sau họ còn có một Vô Thượng Thần rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Vô Thượng Thần cái gì, chỉ là một tu sĩ ở ẩn thôi. Được rồi, cô đi theo tôi”.

Nói rồi, anh vung tay lên, hai người đã xuất hiện ở lối vào Nhẫn giới. Lúc này, có hơn trăm tu sĩ đang đứng ở đây, hơn nữa bên ngoài lối vào cũng có một đại điện.

Miyo nói: “Chủ nhân, giờ muốn vào Nhẫn giới thì phải nộp tiền”.

Chương 1958: Quay lại Nhẫn giới

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai dám lấy tiền của tôi?”, anh giơ tay lên đẩy mộ cái, lới vào của Nhẫn giới đã sụp đổ, để lộ ra một vòng xoáy thời không rộng lớn, sau đó anh và Miyo cứ thế đi vào trong.

Loáng cái, họ đã đến Nhẫn giới, nhưng nơi này đã rộng hơn trước kia rất nhiều. Có thể cảm thấy có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ trỗi dậy.

Hai người đáp xuống một khu vực hoang vắng, đang định đi tìm Hoshi thì có một nam một nữ mặc áo bào trắng bay từ xa tới rồi dừng trước mặt Ngô Bình. Người đàn ông có gương mặt trắng như thoa bột, đôi mắt màu xanh, mũi cao nhọn, thoạt nhìn trông rất lạ.

Người đàn ông: “Tôi phụng mệnh thượng thần Huyền Thiên đến dẫn các hạ đến Huyền Thiên Cung”.

Ngô Bình: “Phiền dẫn đường!”

Anh bay theo người đó một lúc thì nhìn thấy có một cung điện rất nguy nga, con người đứng trước cung điện trông vô cùng nhỏ bé. Cung điện cao vạn trượng, nửa phần trên hoà vào tầng mây, mặt ngoài thì có đầy con trùng và rắn rết bò ngổn ngang, trông rất đáng sợ.

Khi họ vào bên trong cung điện thì xung quanh chợt phát sáng, có bốn bóng người cao lớn xuất hiên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và tạo sức ép với anh.

Song, Ngô Bình chỉ lắc người một cái đã trở nên vô cùng to lớn, khiến bốn người kia bỗng nhỏ bé trước mặt anh.

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ của anh khiến bốn cường giả kia phải dần khom lưng, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống đất.

“Các người muốn gặp tôi?”, anh bình tĩnh hỏi.

Bốn người kia vốn định thị uy với Ngô Bình, ai dè anh lại mạnh quá nên ai nấy đều tái mặt, một người trong đó nói: “Đại sư Lý, cậu còn nhớ Khương Hoa Dương không?”

Ngô Bình hỏi: “Ông chính là bố của Khương Hoa Dương, ông nội của Khương Ngọc Lương?”

“Đúng vậy”, người đàn ông vội nói, ông ta không muốn tiếp tục quỳ dưới đất nữa.

Nhưng Ngô Bình không cho ông ta được như ý, anh cười nói: “Ra là lão tổ nhà họ Khương, ha ha, tu vi của ông cũng khá đấy”.

Người đàn ông: “Tiểu nhân là Khương Thiên Lan”.

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, các ông nhốt Hoshi ở đâu?”

Khương Thiên Lan vội đáp: “Thưa đại sư, cô ấy ở đằng sau, chúng tôi tiếp đãi cẩn thận, mục đích là mong được gặp đại sư”.

Ngô Bình: “Thế à? Ông muốn gặp tôi hả?”

“Không, là Khương Hoa Dương”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Ông chính là thượng thần Huyền Thiên à?”

Khương Thiên Lan: “Đúng, người ngoài thường gọi tại hạ như vậy”.

Ngô Bình: “Ba người kia là Tam Thượng Thần của Đông Doanh đấy hả?”

Khương Thiên Lan: “Dạ, chúng tôi là đồng môn”.

“Sư phụ của các người là Vô Thượng Thần hả?”

Khương Thiên Lan: “Vâng, sư phụ chúng tôi cũng đang ở gần đây”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp người đó”.

Ngô Bình không có hứng thú với mấy người này, anh muốn đi gặp Vô Thượng Thần kia.

Khương Thiên Lan tỏ vẻ khó xử, nhưng sau khi nhìn Ngô Bình thì vội nói: “Sư phụ đang bế quan nên để ngày mai được không ạ?”

Ngô Bình: “Được”.

Lúc này, Hoshi đã được dẫn đến. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy mừng rỡ rồi chào: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hoshi, họ không làm gì cô chứ?”

Hoshi lắc đầu: “Vâng ạ”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp Sanamoba”.

Chuyện hôm nay bắt nguồn từ Sanamoba nên đương nhiên anh phải đi gặp cô ấy.

Bốn người kia cung kính tiễn Ngô Bình ra khỏi đại điện, thấy anh đi xa rồi, họ mới thở phào một hơi.

Khương Thiên Lan: “Cứ tưởng cậu ta chỉ là thầy luyện đan thôi, không ngờ tu vi đã tăng vậy rồi, chúng ta đâu là gì”.

Một người phụ nữ thở dài nói: “Cậu ta muốn gặp sư phụ mình làm gì nhỉ?”

Một người đàn ông khác: “Nếu để cậu ta nhìn thấy chân thân của sư phụ thì kế hoạch bao năm qua của chúng ta hỏng bét”.

Khương Thiên Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực lực của cậu ta quá mạnh, tôi nghĩ rồi, chắc chỉ còn cách dùng thần lò mới đối phó được thôi”.

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ nói: “Sư huynh, thần lò để mình đối phó sư phụ mà, còn thiếu một bước cuối nữa, giờ mà dùng nó thì có ảnh hưởng đến hiệu quả về sau không?”

Khương Thiên Lan: “Nhưng để cậu ta gặp sư phụ, nhỡ cậu ta giúp lão ấy thì mình còn thảm hơn”.

Người phụ nữ nghiến răng: “Tuy lão già ấy đã bị chúng ta trấn áp, nhưng tạm thời mình chưa thể giết lão được. Đành giải quyết tên này trước vậy, không nó phá hỏng chuyện tốt của mình mất”.

Hoshi dẫn Ngô Bình đến một trạch viện, nơi này nằm trong một thành phố rất lớn. Đến đây rồi, Ngô Bình phát hiện nơi này đã bị hạ cấm chế, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Người hạ cấm chế ở đây có thực lực khá mạnh, ít cũng ở cấp Đại Đạo Quân.

Nhưng cái cấm chế cỏn con này không thể làm khó Ngô Bình được. Anh đi thẳng tới, khi còn cách nó chừng mười bước thì nó tự sụp đổ vì không chịu được khí thế của anh.

Sau một tiếng động lớn, Ngô Bình mở cửa đi vào.

Anh vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Sanamoba dẫn các tì nữ ra nghênh đón. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy vội hành lễ: “Đại sư Lý”.

Ngô Bình: “Sanamoba, nghe nói cô gặp chuyện phiền phức, dẫu sao chúng ta cũng là bạn nên tôi đến xem có chuyện gì. Ban nãy, tôi thấy có người hạ cấm chế bên ngoài, ai làm thế?”

Sanamoba thở dài nói: “Đại sư, là Khương Ngọc Lương muốn tôi làm tiểu thiếp của hắn nhưng tôi không đồng ý, nên hắn đã sai người hạ cấm chế để ép tôi phải theo hắn”.

Ngô Bình: “Khương Ngọc Lương ư? Tôi biết hắn, ban nãy còn gặp lão tổ nhà hắn đấy”.

Sanamoba kinh ngạc hỏi: “Anh gặp thượng thần Huyền Thiên rồi ư?”

Ngô Bình: “Thượng thần quái gì, lũ tu sĩ tu luyện tà môn mạt đạo thì có”.

Sanamoba cảm thán: “Anh khinh họ vì anh có thực lực cao”.

Sanamoba mời Ngô Bình vào trong nhà rồi lấy trà bánh ra tiếp đãi.

Ngô Bình vừa ngồi xuống đã nghe thấy có người hét lên ở bên ngoài: “Ai dám phá cấm chế thế hả?”

Giọng nói này nghe rất quen, Ngô Bình nói: “Là Khương Ngọc Lương”.

Quả nhiên Khương Ngọc Lương đã dẫn theo một đống người đạp cửa đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi ở đây, hắn lập tức cười nói: “Đại sư Lý”, nói rồi, hắn định đi về phía Ngô Bình.

Ngô Bình hất tay, Khương Ngọc Lương đứng yên tại chỗ, dù có đi thế nào cũng không lại gần anh được.

Khương Ngọc Lương vừa sợ vừa kinh hãi nói: “Đại sư, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, tiểu đệ chỉ muốn chào hỏi thôi mà”.

Ngô Bình: “Tôi không có người anh em như cậu, ban nãy tôi đã gặp Khương Thiên Lan rồi, ông ta rất cáo, rõ ràng cậu đã thừa hưởng gen này của ông ta”.

Khương Ngọc Lương cười ngượng: “Đại sư đừng nói thế, Khương Ngọc Lương rất kính trọng anh ạ”.

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Đừng phí lời nữa, giờ tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời thật”.

Khương Ngọc Lương chớp mắt đáp: “Vâng, tôi sẽ không nói dối nửa lời”.

Ngô Bình: “Tôi cũng không sợ cậu nói dối”.

Sau đó, anh hỏi: “Lần trước tôi đến Nhẫn giới, nhà họ Khương các cậu đã không nói thật. Giờ tôi hỏi lại, tại sao nhà họ Khương lại ở đây, có ý đồ gì không?”

Chương 1959: Núi Kim Quang

Khương Ngọc Lương đảo mắt, nói: “Nhẫn Giới này, chỉ là cách gọi một nước của Đông Doanh, tên thật sự của nó là “Thiên Bảo Giới”. Trong Thiên Bảo Giới có rất nhiều bảo bối. Nhà họ Khương chúng ta đến đây, chính là vì một món bảo bối tên “Lò thần” mà tới”.

Ngô Bình: “Lò thần?”

Khương Ngọc Lương: “Lò thần có thể luyện hóa vạn vật khắp đất trời, luyện ra năng lượng thuần túy nhất, Thiên Tiên Thần Năng. Nghe nói, Thuở đầu Thần tộc vốn không quá mạnh, không phải là đối thủ của Tiên tộc. Sau này, Tiên tộc dựa vào Lò thần, tinh luyện ra một vài thần năng, do đó thực lực tăng lên nhanh chóng, cuối cùng mới xưng bá kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Nếu nó đã trân quý như vậy thì sao Thần tộc lại để nó ở đây?”

Khương Ngọc Lương: “Thật ra thuở ban đầu, Thần tộc bị Tiên tộc áp chế gắt gao, cũng chính là lúc đó, Thần tộc đã đánh mất Lò thần! Lò thần biến mất không dấu, mãi đến khi tổ phụ tôi phát hiện ra tung tích của nó”.

Ngô Bình: “Các người đã tìm được Lò thần rồi?”

Khương Ngọc Lương: “Không sai. Lò thần đã tìm được, chỉ là chúng tôi không cách nào sử dụng nó được, vì vậy đối với nhà họ Khương tôi mà nói nó cũng không có tác dụng gì cả”.

Hắn nói tiếp: “Thầy luyện đan Lý, anh là thầy luyện đan rất cao minh, không biết Lò thần này có hữu ích cho anh không?”

Ngô Bình: “Có hữu dụng hay không thì xem qua mới biết được”.

Khương Ngọc Lương: “Lần trước, tôi nhờ anh luyện chế một vài đan dược. Lần này, anh có thể phải giúp tôi luyện chế nhiều hơn chút”.

Ngô Bình: “Không dám”.

Khương Ngọc Lương nghiêng người: “Thầy luyện đan Lý, chúng ta đi xem Lò thần trước đi, mời!”

Ngô Bình: “Không vội, cậu quay về trước, ngày mai lại đến tìm tôi”.

Khương Ngọc Lương cười nói: “Cũng được, ngày mai tôi đến mời thầy luyện đan Lý”.

Sau khi Khương Ngọc Lương đi, anh cười lạnh một tiếng, nói với Tinh Dã: “Xem ra người nhà này vẫn chưa từ bỏ ý đồ, còn muốn gài bẫy tôi”.

Hiện tại anh là Thánh Vương cảnh giới Thánh Minh, Khương Ngọc Lương vừa xuất hiện, anh đã biết phía sau sẽ có nguy hiểm.

Tinh Dã: “Chủ nhân, hây là không cần đi nữa”.

Ngô Bình nói: “Bọn họ muốn gây khó cho tôi, chỉ là mơ tưởng, cuối cùng không những không hại được tôi, mà còn giúp tôi hoàn thiện”.

Sanamoba: “Nói chung Thầy luyện đan Lý nhất định phải cẩn thận!”

Ngô Bình: “Sanamoba, cô ở nơi này cũng lâu rồi, chắc chắn hiểu rõ Nhẫn Giới này”.

Sanamoba: “Nơi này, đúng là được gọi là Thiên Bảo Giới, chỉ là rất nhiều nơi của nó đều có cấm chế, không ai có thể phá giải được”.

Ngô Bình: “Ồ, tình hình bên trong cấm chế, mọi người không thấy được?”

Sanamoba gật đầu: “Đúng vậy. Những nơi tương tự có rất nhiều. Thời gian trước, có một lượng lớn cao thủ tiến vào Thiên Bảo Giới, ý định phá vỡ một vài cấm chế, nhưng cuối cùng đều thất bại”.

Ngô Binh: “Người có thu vi thế nào?”

Sanamoba: “Có Đạo Tôn, cũng có Đại Đạo Tôn, nghe nói còn có mấy cao thủ Kỷ Nguyên đến, nhưng cuối cùng đều thất bại”.

Ngô Bình: “Có biết nguyên nhân không?”

Sanamoba: “Không rõ”.

Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Xem ra Thiên Bảo Giới này rất đáng để xem xét”.

Hôm đó, Ngô Bình đã hiểu đôi chút về Thiên Bảo Giới hiện tại nhờ Sanamoba, đợi đến khi sắc trời tối dần, anh nói: “Sanamoba, cô đưa tôi đến nơi có cấm chế xem thử”.

Sanamoba gật đầu: “Được!”

Lúc hoàng hôn xế chiều, Ngô Bình đã đến trước một ngọn núi tỏa ra ánh sáng vàng. Cách chân núi chừng mười dặm, có một cấm chế rất mạnh, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể tiến vào. Nhưng người bên ngoài có thể nhìn thấy, số lượng lớn sinh linh sinh sống bên trong cấm chế.

Sanamoba: “Nơi này chính là một nơi cấm chế có tiếng, được gọi là núi Kim Quang”.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện xung quanh núi Kim Quang có hơn nghìn tu sĩ, bọn họ đều thử phá vỡ cấm chế, tiến vào trong núi Kim Quang, nhưng không một ai thành công.

Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy một nhóm người đi đến, có tám người, người đứng đầu cầm một thanh đao đầu quỷ, lớn tiếng nói: “Này, muốn thử phá vỡ cấm chế thì phải nộp tiền”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nộp tiền? Núi Kim Quang này là nhà các anh sao?”

Người kia khoanh tay: “Không sao, núi Kim Quang này chính là nhà chúng ta!”

“Xấc xược!”, Ngô Bình trợn mắt, áp lực kinh khủng đè xuống, tám người này đều quỳ xuống đất, thất khiếu chảy máu, ai ai cũng hoảng sợ.

“Không biết cao nhân đến, tiểu nhân đáng chết, mạo phạm đến cao nhân!”

Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, có người tiến vào núi Kim Quang không?”

Người kia lắc đầu: “Chưa từng có ai thành công”.

“Vậy ngươi biết, cấm chế này sinh ra thế nào không?”

Đối phương nói: “Nghe một vài người danh tiếng nói chuyện, nói Thiên Bảo Giới là nơi chứa kho báu của Thiên Đình”.

“Thiên Đình?”, Ngô Bình khá bất ngờ: “Bọn họ còn nói gì?”

“Tiểu nhân chỉ biết như vậy thôi”.

Ngô Bình không quan tâm hắn, đi thẳng đến gần cấm chế. Bên cạnh cấm chế này, anh vừa mới tiếp xúc đã có một luồng sức mạnh gấp mười lần anh hình thành, bay thẳng về phía anh.

Luồng sức mạnh bay đến, nửa anh đã tê dại, trong lòng kinh hãi.

Thế nhưng, sức mạnh đàn hồi này lại kích động đến kiếm Thiên Đế trên người anh. Luồng sức mạnh xao động mấy vòng lại bị kiếm Thiên Đế hấp thụ sạch.

Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lấy kiếm Thiên Đế ra, đâm mũi kiếm về phía cấm chế. Lần này vừa tiếp xúc với cấm chế, cấm chế lại tự tách thành một con đường, Ngô Bình dễ dàng đi vào. Sanamoba cũng vội đi theo.

Xuyên qua cấm chế, con đường đó cũng biến mất, mọi người xung quanh cũng ngây người.

“Có người xuyên qua cấm chế rồi!”. Lúc này, hơn nghìn người kia đều xông qua, còn lần lượt thông báo cho người khác.

Ngô Bình không quan tâm mấy người đó, anh xuyên qua cấm chế thì cảm nhận được trong núi Kim Quang có ẩn chứa một luồng sức mạnh đặc biệt, luồng sức mạnh có sức hút rất lớn đối với anh.

Sanamoba kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta đi vào thôi!”

Đi lên một đoạn, họ đến chân núi. Lúc này, một con gà màu vàng bỗng chạy đến, đuổi theo một con châu chấu màu vàng.

Ngô Bình rất tò mò, đưa tay ra bắt, con châu chấu vàng kia đã nằm trong tay anh. Anh cẩn thận quan sát, phát hiện trên người châu chấu vàng có dị biến. Sức mạnh của nó rất lớn, mũi chân lướt một đường, đã khiến tay Ngô Bình bị thương, có máu chảy ra.

Anh vét châu chấu xuống, muốn bắt con gà vàng, gà vàng gáy một tiếng, bỗng tung hai cánh lao về phía anh, móng vuốt sắc nhọn.

Ngô Bình dùng một tay nắm lấy cổ nó, hai chân con gà vàng giãy loạn, lại tỏa ra ánh sáng vàng, tạo ra vết nứt sâu dưới mặt đất.

Anh cảm nhận, sức mạnh gà vàng rất mạnh, so với châu chấu kia còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhưng sức mạnh anh còn lớn hơn, gà vàng có liều mạng thế nào cũng vẫn bị anh kiềm chế.

Vẻ mặt Sanamoba kinh sợ, nói: “Một con gà mà đã mạnh vậy rồi?”

“Rắc!”

Ngô Bình bẻ gãy cổ gà vàng, sau đó nướng ăn tại chỗ. Anh cũng không bỏ muối, mà chỉ làm vị gà nguyên bản.

Thịt gà vào miệng đã hóa thành một luồng sức mạnh hung hãn lại kỳ lạ, chạy loạn xạ trong thân thể. Nhưng thân thể anh rất nhanh đã hấp thụ sạch sức mạnh này.

Nhắm mắt cảm nhận một lúc, anh nói: “Con gà vàng này vì hấp thụ một loại năng lượng nên đã biến thành dáng vẻ như vậy”.

Sanamoba: “Xem ra có liên quan đến ngọn núi này”.

Ngô Bình: “Chúng ta lên núi xem xem”.

Hai người leo lên núi, đi được đoạn thì một con rắn vàng lao đến, muốn giết Ngô Bình nhưng lại bị một kiếm của anh chém giết, sau đó nuốt sống gan rắn. Như dự đoán của anh, trong gan rắn có chứa một loại năng lượng kỳ lạ mà mạnh mẽ!

Lúc này, anh phát hiện ra một gốc thảo dược, thảo dược cũng có màu vàng, anh nếm thử, cảm nhận dược lực của nó. Một lúc sau, anh cảm khái nói: “Thảo dược cũng vậy. Đi, lên đỉnh núi!”

Chương 1960: Lò thần luyện thân ta

Đến giữa lưng chừng núi, các loại sinh linh thảo dược sắc vàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa trong không khí còn xuất hiện một luồng sáng vàng nhàn nhạt. Càng lên đỉnh núi, luồng sáng vàng này càng đậm.

Sanamoba: “Những luồng sáng vàng này, chính là thứ chúng ta thấy từ bên ngoài sao?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Có lẽ những sinh linh này chính là hấp thụ năng lượng của luồng sáng vàng này”.

Rất nhanh chóng, anh đã lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không lớn, một tảng đá màu vàng cao hơn một mét, tỏa ra làn sương mù vàng nồng đậm. Sương mù vàng trôi xuống bên dưới, bị ánh sáng chiếu vào tỏa ra vô vàn luồng sáng vàng.

Lúc này, một con khỉ vàng, cao cỡ chừng một người, đang dựa vào trên tảng đá vàng kia nằm ngủ.

Ngô Bình và Sanamoba vừa đến, khỉ vàng bỗng mở mắt, đôi con ngươi cũng màu vàng, nó rống lên, rồi lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đẩy Sanamoba ra, đấu với khỉ vàng. Vừa động tay, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh kinh người của khỉ vàng, sức mạnh thậm chí còn vượt hơn anh đôi chút, nhưng vẫn còn thiếu sót về võ đạo.

Chỉ có mỗi sức mạnh, đương nhiên không đánh được Ngô Bình. Đấu được dăm ba chiêu, Ngô Bình dùng một quyền đánh ngã khỉ vàng, khỉ vàng ra sức giãy dụa, những có làm gì cũng không thoát ra được, dần dần bình tĩnh lại.

Ngô Bình: “Ta thả ngươi ra, đừng làm bậy, nếu không ta đánh chết ngươi”.

Giọng điệu anh bình thản, nhưng khỉ vàng lại tin, nó hoàn toàn bình tĩnh lại, Ngô Bình quả nhiên buông tay ra.

Đứng dậy, khỉ vàng khẽ nuốt nước bọt, nói tiếng người: “Ngươi là sinh linh đầu tiên vào nơi này”.

Ngô Bình: “Ngươi đang dùng cổ ngữ”.

Khỉ vàng: “Nơi này là kho tàng của Thiên Đình, núi này được dùng để chứa những bảo vật này”.

Ngô Bình: “Quả nhiên là kho tàng của Thiên Đình!”

Khỉ vàng: “Theo lý mà nói, không ai có thể tiến vào nơi này, trừ phi có ý chỉ của Thiên Đế mới được, ngươi làm sao vào được đây?”

Ngô Bình lấy kiếm Thiên Đế ra, nói: “Bởi vì nó”.

Khỉ vàng nhìn thấy kiếm Thiên Đế, kinh ngạc hỏi: “Vật của Thiên Đế sao?”

Ngô Bình: “Ừ, nó là kiếm Thiên Đế. Khỉ vàng, đây rốt cuộc là bảo bối gì?”

Khỉ vàng: “Nó là một trong những hạt nhân của vũ trụ đã tiến hóa đến giai đoạn ba”.

Ngô Bình giật mình: “Nó là hạt nhân của vũ trụ?”

Khỉ vàng: “Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết vụ trụ chỗ của nó là thuộc vũ trụ giai đoạn ba. Sức mạnh của nó rất lớn, khói vàng mà ngươi nhìn thấy, chỉ là do bên ngoài nó phóng ra thôi, sức mạnh bên trong nó còn mạnh hơn nữa”.

Ngô Bình: “Thiên Đế có bảo vật như vậy, sao lại bị sụp đổ?”

Khỉ vàng: “Chẳng phải rất đơn giản sao? Thiên Đế cũng không có ai có thể hấp thụ được sức mạnh bảo bối này, chỉ có thể để nó ở đây thôi”.

Ngô Bình: “Không ai có thể luyện hóa, kể cả Thiên Đế?”

Khỉ vàng: “Lúc đó sức mạnh của nó cực kỳ khủng khiếp, Thiên Đế cũng không thể hấp thụ. Hiện tại đã trôi qua bao nhiêu năm, sức mạnh của nó đã dịu đi nhiều rồi, tuy có thể hấp thụ nhưng đáng tiếc Thiên Đế đã không còn, Thiên Đình cũng chẳng còn”.

Ngô Bình: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Khỉ vàng: “Từ năm thứ bảy bảo vật có mặt ở đây, thì tôi đã ở đây rồi. Lúc đó, tôi vẫn chỉ là một thứ đồ nhỏ không hiểu gì”.

Ngô Bình đi đến trước tảng đá màu vàng, vươn tay nhấn vào, một luồng năng lượng kinh người tuôn ra. Biết được nó là hạt nhân của vũ trụ, anh bèn dẫn năng lượng này đi thẳng vào trong vũ trụ nhỏ của anh.

Bỗng chốc, những năng lượng nào đổ ào vào vũ trụ nhỏ của anh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai phút trôi qua, tảng đá vàng sáng lên, bỗng nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trong vũ trụ nhỏ của Ngô Bình.

Hạt nhân không ngừng tỏa ra năng lượng, sau đó bị vũ trụ nhỏ của Ngô Bình hấp thụ, trở thành năng lượng khởi nguồn cho vũ trụ phát triển.

Khỉ vàng trừng lớn mắt, cảm khái nói: “Lợi hại! Anh lại có thể luyện hóa được hạt nhân vũ trụ!”

Ngô Bình: “Trong thân thể ta có một vũ trụ nhỏ, nếu không ta cũng không thể làm gì được nó”.

Khỉ vàng quỳ lạy dưới đất: “Tiểu nhân nguyện ý hầu hạ anh như chủ!”

Ngô Bình liếc nhìn khỉ vàng, nói: “Được thôi. Không còn hạt nhân, ngươi ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì”.

Nói xong, hai người một khỉ bay lên không, Ngô Bình vung tay, ngọn núi vàng đã bị anh cất vào động thiên. Trên núi này có không ít thảo dược trân quý, còn có gà vàng, thỏ vàng gì đó nữa, không lấy thì rất tiếc.

Quay về nhà của Sanamoba, Ngô Bình cảm nhận được hạt nhân vũ trụ đang biến hóa trong thân thể mình. Năng lượng nó tỏa ra, đều bị vũ trụ nhỏ hấp thụ, vũ trụ nhỏ càng lúc càng hoàn thiện, bắt đầu hình thành tinh cầu thực chất hóa, sinh ra một vài hằng tinh chân chính, thậm chí còn hình thành tinh đoàn khổng lồ.

Vũ trụ nhỏ trở nên hùng mạnh, thực lực bản thân anh cũng đang nâng cao nhanh chóng. Khi sức mạnh tích tụ đến một mức nhất định, anh sẽ bắt đầu tạo ra Thánh Vệ nhất đẳng!

Sâu trong vũ trụ nhỏ, sào huyệt tà ma lơ lửng bên trong, trong đó có ba nghìn cấm quân, rất nhanh đã trở thành Thánh Vệ tam đẳng. Nếu là trước kia, có làm thế nào cũng phải mất nửa năm mấy tháng.

Chuyện này cũng chưa cần tính tới, một vài Thánh Vệ trong đó tiếp tục nâng cao thực lực, trở thành Thánh Vệ nhị đẳng. Lúc trời sáng, ước chừng đã có ba trăm người trở thành Thánh Vệ nhị đẳng!

Trời vừa sáng, Khương Ngọc Lương lại xuất hiện, mời Ngô Bình đến quan sát lò thần. Lần này Ngô Bình thoải mái cất bước đi theo hắn.

Trước khi ra khỏi cửa, anh điểm tay vào giữa trán khỉ vàng, đưa toàn bộ kỹ thuật công pháp anh tu luyện của điện đường Cực Võ cho khỉ vàng, chuẩn bị bồi dưỡng nó trở thành một bảo vệ phù hợp.

Khỉ vàng kích động, bái lạy Ngô Bình, sau đó vào phòng ngồi xếp bằng, hấp thụ toàn bộ võ học.

Khương Ngọc Lương đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau, đến nhà lớn nhà họ Khương. Vào trong đại điện, Ngô Bình nhìn thấy lò thần kia.

Lò thần có đường kính hơn trăm mét, màu xanh vàng, bên ngoài còn có phù văn huyền ảo. Lúc này, trên miệng lò còn có ánh lửa, tựa như có thứ gì đó đang bùng cháy trong lò.

Khương Ngọc Lương cười nói: “Thầy luyện đan Lý, bên trong có một viên thần đan tuyệt thế, chúng tôi không cách nào lấy ra được. Anh đến rồi, không biết có cách nào hay không?”

Ngô Bình hỏi: “Thần đan do ai để lại?”

Khương Ngọc Lương: “Chuyện đó thì không rõ”.

Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Lò thần này quả bất phàm, mở nắp lò ra, tôi nhìn thử xem”.

Khương Ngọc Lương vung tay, đã xuất hiện hai tu sĩ, dùng sức mở nắp lò thần khổng lồ ra, nắp lò vừa mở Ngô Bình đã đi vào ngay.

Anh vừa đi vào, hai người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, dùng sức đóng nắp lò lại. Đồng thời, xung quanh cũng xuất hiện các tu sĩ của Khương Thiên Lan, tất cả mọi người đều kích hoạt, bên dưới lò thần bỗng bùng lên ánh lửa chín màu.

Sau khi Ngô Bình đi vào lò thần đã phát hiện bên trong lò thần là quang khí màu vàng đang sôi sục, lại không phát hiện ra thần đan tuyệt thế gì khác.

Anh thản nhiên nói: “Khương Thiên Lan, có phải ông ở bên ngoài không?”

Khương Thiên Lan cười lớn nói: “Thầy luyện đan Lý! Cảm giác ở bên trong lò thần này thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi sớm đã biết các người sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ tính kế tôi, quả nhiên bị đoán trúng rồi. Nói đi, ông muốn thế nào?”

Khương Thiên Lan cười ha ha: “Cũng chẳng làm gì cả, dùng lò này, luyện chết cậu!”

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, ông phải nghĩ cho cẩn thận, tôi là Thánh Vương, ông nghĩ ông có thể hại chết được tôi sao?”

Khương Thiên Lan hừ mạnh: “Đừng nói câu là Thánh Vương, cho dù là Thánh Hoàng cũng khó thoát được cái chết! Lò thần này là lúc trước Thần Tộc dùng để luyện hóa thủy tổ Ma tộc đấy!”

“Ông không ngại thì luyện thử thử xem”. Ngô Bình bình tĩnh nói.

“Dùng hết sức!”, Khương Thiên Lan rống lớn.

Ngô Bình không nói gì thêm với ông ta, anh ngồi xếp bằng xuống, bình tĩnh đợi biến hóa.

Một lát sau, anh đã bị ngọn lửa bao trùm. Bên trong ngọn lửa, Ngô Bình quan sát xung quanh, anh phát hiện không gian của lò thần này ẩn chứa bảy mươi hai duy độ, trong mỗi một duy độ đều chứa một luồng năng lượng rất cao cấp.

Anh lại nhìn ra được đại trận sắp xếp trong lò thần, nội dung phù văn, trong lòng thầm nghĩ đến gì đó.

Khi ngọn lửa bùng lên, tạp chất trong thân thể anh bị thiêu cháy thành khói đen, bay ra không trung, khiến anh càng thêm chắc chắn, cười nói: “Lò thần này thì ra là dùng như vậy!”

Vì thế, anh nhắm mắt lại, để mặc ngọn lửa thiêu đốt anh.

Người bên ngoài luyện được sáu tiếng, không còn nghe thấy tiếng động gì của Ngô Bình. Khương Ngọc Lương hỏi: “Ông à, tên họ Lý này có phải đã bị luyện chết rồi không?”

Khương Thiên Lan: “Chưa chắc, luyện thêm một lúc”.

Âm thanh của Ngô Bình vang lên: “Khương Thiên Lan, các người thêm sức đi, nếu không tôi có thể thoát ra đấy”.

Khương Thiên Lan kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Mau, dùng hết sức luyện cho tôi!”

Lại luyện thêm ba canh giờ, tất cả mọi người đều choáng váng, Khương Thiên Lan thăm dò hỏi: “Thế nào, bây giờ anh thấy thế nào?”

Ngô Bình: “Còn kém xa lắm, tiếp tục luyện”.

Vẻ mặt Khương Thiên Lan tái mét, luyện tiếp? Luyện thế nào, mọi thứ ông ta chuẩn bị đã hết sạch, bản thân ông ta cũng mệt muốn chết rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.