Thần Y Trở Lại - Ngô Bình

Chương 1896-1900




Chương 1896: Đấu lôi đài

Sinh linh này nhìn thấy Ngô Bình thì gầm lên giận dữ, sau đó hoá thành một tia sáng màu đen lao về phía anh.

Ầm!

Ngô Bình giơ một tay lên, uỳnh một tiếng, con rôi siêu cấp kia đã bị đánh bay xa cả mấy trăm mét, cả cánh tay đã đứt lìa, toàn thân bốc khói đen.

Anh nhìn con rối rồi thơ ơ nói: “Còn đánh được nữa không?”

Hình như con rối này cũng rất coi trọng sĩ diện nên nó lạnh lùng nói: “Tuy ngươi rất mạnh, nhưng ta vẫn có thể đánh bại ngươi”.

Ngô Bình cười nói: “Ngươi chỉ là một con rối thôi mà cũng đặt nặng vấn đề thắng thua thế à?”

Con rối siêu cấp: “Ban nãy, ta mới chỉ dùng ba phần công lực thôi, nhưng ngươi mạnh vậy thì giờ ta sẽ dùng hết công lực để chiến đấu”.

Ngô Bình: “Vậy mới thú vị chứ, lên đi”.

Uỳnh!

Có 24 luồng thần quang xuất hiện xung quanh người con rối, mỗi tầng sáng đều chứa một lực chiến đấu khủng khiếp.

Nó tung một quyền ra, hư không đã sụp đổ, thời gian dừng lại, một luồng sức mạnh uy dũng tấn công Ngô Bình.

“Dừng!”

Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, thời không đã bất động, cú đấm mạnh mẽ kia cũng đứng lại trên không, không thể tiến lên được nữa.

Con rối siêu cấp: “Chặn được đòn ấy của ta chứng tỏ ngươi cũng mạnh đấy!”

Ngô Bình: “Nghe nói trước kia ngươi đã giết nhiều người lắm hả?”

Con rối siêu cấp: “Đã có 107 người chết dưới tay ta rồi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Hôm nay nhất định ta sẽ biến ngươi thành sắt vụn”.

Nói rồi, anh tiến về phía con rối, sau đó tung một quyền ra. Quyền này chính là quyền diệt vong, anh vừa tung nó ra thì con rối siêu cấp đã cảm thấy không ổn ngay.

Tay con rối chầm chậm đưa lên, ngay sau đó đã bị một luồng sáng che phủ.

Lẻng xẻng.

Tiếp đó, con rối siêu cấp đã biến thành một đống linh kiện rơi rải rác dưới đất.

Ngô Bình thở dài một hơi rồi bước tới nhặt các linh kiện lên, sau đó lẩm bẩm: “Không biết có về lắp lại được không đây?”

Chưa tới chục phút, Ngô Bình đã rời khỏi cánh cổng sáng.

Mọi người thấy anh bình an đi ra thì đều sững sờ, lẽ nào anh đã thành công rồi ư? Nhất là 59 vị công tử khác, không ai dám tin vào mắt mình, vì họ đều nghĩ là anh sẽ chết.

“Lẽ nào anh ta đánh ngang cơ với con rối siêu cấp?”, công tử số một lẩm bẩm.

Người khác nói: “Không đâu, chắc chắn anh ta đã đánh bại con rối”.

Người dẫn chương trình cười nói: “Công tử, cậu đỡ được mấy chiêu của con rối siêu cấp?”

Ngô Bình hỏi ngược lại: “Bao chiêu thì đạt tiêu chuẩn?”

Người dẫn chương trình cười đáp: “Chỉ cần ba chiêu thôi là qua rồi”.

Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi đánh nó nát tan người rồi”, nói xong, anh đổ cả đống linh kiện ra đất.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Ngô Bình đã đánh bại con rối siêu cấp đến mức này.

Anh hỏi người dẫn chương trình: “Tôi mang mấy thứ này đi được không?”

Người dẫn chương trình ngơ ra, mãi sau mới nói: “Được chứ”.

Ngô Bình cất linh kiện đi rồi nói: “Còn vòng thi nào nữa không?”

Người dẫn chương trình: “Còn một vòng khá đơn giản nữa là đấu lôi đài, thật ra là tiếp nhận khiêu chiến của cười giả trong thiên hạ”.

Ngô Bình: “Nhận khiêu chiến của cường giả ư? Không hạn chế tu vi à?”

Người dẫn chương trình: “Chỉ cần không phải cường giả kỷ nguyên thì đều có thể khiêu chiến anh. Mỗi khi anh giành chiến thắng một lần thì có thể nhận được 300 điểm”.

Ngô Bình: “Tôi thấy không cần thiết, mấy người kia không thể có điểm cao hơn tôi được”.

Người dẫn chương trình cười nói: “Thật ra vòng cuối này cũng có thưởng, mỗi khi đánh bại một người, anh có thể lấy được tài nguyên của người đó”.

Ngô Bình: “Hả, còn trò này nữa à?”

Người dẫn chương trình: “Nếu không có vậy thì họ dựa vào đâu để khiêu chiến công tử?”

Ngô Bình: “Được, tiến hành vòng cuối luôn đi”.

Người dẫn chương trình cười nói: “Công tử là người đầu tiên của vòng bốn”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên: “Trong lịch sử chưa có ai vào được vòng này à?”

Người dẫn chương trình: “Điều kiện được vào vòng này là đánh bại con rối siêu cấp, vì thế các công tử khác không có tư cách vào vòng này”.

Ngô Bình: “Không cần mở bài nữa, vào việc luôn đi”.

Người dẫn chương trình giơ tay lên, một lỗ hổng xuất hiện trên không, bên trong có một lôi đài lớn.

Người dẫn chương trình: “Công tử cứ lên đó rồi sẽ có người đến khiêu chiến”.

Ngô Bình: “Tại sao họ lại khiêu chiến tôi, có phải nếu họ thắng thì cũng có thưởng không?”

Người dẫn chương trình: “Đương nhiên, nếu họ thắng công tử thì sẽ nhận được phần thưởng lớn. Còn nếu thua thì phải nộp hết tài nguyên cho công tử”.

Ngô Bình: “Có bao nhiêu người khiêu chiến tôi?”

Người dẫn chương trình: “Thời gian quy định là bốn tiếng. Nếu trận đấu kết thúc nhanh thì số người khiêu chiến sẽ nhiều và ngược lại”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì hôm nay tôi sẽ phải chiến đấu với nhiều thiên kiêu lắm đây!”

Người dẫn chương trình cười nói: “Công tử có thực lực phi phàm nên đây cũng là chuyện dĩ nhiên”.

Ngô Bình lập tức nhảy lên lôi đài.

Lúc này, có một người đàn ông ở một thế lực đỉnh cấp nào đó tại Thiên Ngoại đang đứng trước một màn sáng, bên trong màn sáng đang phản chiếu hình ảnh Ngô Bình đứng trên lôi đài.

Người này đang dự tiệc với những người khác, tất cả bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng này rồi cười nói: “Đây là đại hội Thượng Thanh, đã có người đánh bại con rối siêu cấp, giờ sẽ tiếp nhận khiêu chiến của các anh hùng trong thiên hạ. Thiên công tử mà đánh bại người này thì sẽ nhận được giải thưởng của Thượng Thanh Giới, thực lực của cậu mạnh thế thì nên thử”.

Thiên công tử quan sát Ngô Bình rồi nói: “Người này chỉ là một Địa Tiên, nhưng có thể đi được đến vòng này thì chứng tỏ có thực lực rất mạnh, khả năng cao là có thể chất Chân Nhân thái cổ hoặc Thánh Nhân”.

Một người cười nói: “Thiên công tử, con cháu nhà họ Thiên thích nhân là chèn ép thiên kiêu, giờ cậu hay cho mọi người được mở mang tầm mắt bằng cách giết thiên kiêu này đi”.

Thiên công tử cười nói: “Nếu mọi người thích thì được thôi, tôi sẽ giết người này”.

Sau đó, người này giơ tay điểm vào màn sáng, một trận vận chuyển lập tức xuất hiện để đưa anh ta đi.

Phía này, Ngô Bình vừa nhảy lên lôi đài thì đã có một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện, người này ngang tuổi anh, nhưng khí tức rất mạnh, chắc là cường giả cấp Đạo Tôn.

Người này mặc tiên bào màu vàng, tóc buộc cao sau đầu, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú.

Anh ta cười hỏi: “Anh bạn muốn chết thế nào?”

Ngô Bình cười khẩy: “Lo cho thân mình trước đi, nếu có người phải chết thì đó là anh đấy”.

Người này chính là Thiên công tử, anh ta cười nói: “Đúng là người trẻ tuổi còn nông nổi, thôi trước khi chết, tôi sẽ cho anh biết tên tôi. Nhớ nhé, tôi là Thiên Ức - con cháu nhà họ Thiên”.

“Cái gì! Là người nhà họ Thiên này, hỏng rồi, công tử số chín này nguy rồi”.

“Nhà họ Thiên giỏi lắm à?”, một người không rõ hỏi.

“Giỏi ư? Ha ha, đến người hầu nhà họ Thiên cũng có tu vi Chân Tiên thì anh nói xem nhà họ có giỏi không? Nhất là Thập Kiệt của nhà họ Thiên, ai cũng có lực chiến đấu cấp Đạo Tôn đấy”.

“Thực lực của Thiên Ức này thế nào, đứng thứ mấy trong nhà họ Thiên?”

“Một trong những người đứng đầu của lớp trẻ đấy, thứ hạng cao lắm, chắc công tử số chín không phải đối thủ của anh ta đâu”.

Ngô Bình vẫn bình thản như thường: “Anh có khá nhiều đồ quý, lát tôi đánh bại anh rồi thì anh phải giao chúng cho tôi”.

Chương 1897: Nhà họ Hà, đại trận Sát Vụ

Thiên Ức cười lạnh: “Thực lực của tôi, kẻ như anh sao biết được!”

Ngô Bình: “Đừng khoác lác nữa, chém gió tới mức sắp thành bão rồi kìa”.

Sắc mặt Thiên Ức u ám, tay phải giơ cao, sau đó nhẹ nhàng chém tới. Một tia đao quang lóe lên, nó như tới từ tương lai, mang theo khí tức đáng sợ, cấp bậc của nó đã vượt qua Đạo Tôn.

“Mượn dùng sức mạnh tương lai à?”

Thấy đao quang, Ngô Bình nở nụ cười khinh miệt, thủ đoạn mượn dùng sức mạnh tương lai của mình như này, anh đã làm được từ lâu. Nhưng theo sự tăng dần của tu vi, anh ý thức được mấy thủ đoạn thế này chỉ có thể dùng trong thời khắc nguy ngập. Nếu dùng nhiều lần thì sẽ tạo thành bất lợi đối với tương lai của bản thân. Nhưng nếu là anh thi triển chiêu này thông qua đối phương, anh chẳng những không bị ảnh hưởng mà thậm chí thực lực còn mạnh hơn.

Nói trắng ra là dựa thế mà làm, mượn dùng thời cơ đối phương mở thời không để lấy năng lượng của mình, mọi hậu quả sau đó, đối phương sẽ là kẻ gánh hết.

“Quyền tới!”

Tay phải của Ngô Bình hơi vươn ra, sau lưng xuất hiện một cánh cửa, phía sau cửa có ánh sáng màu trắng lấp lóe, quyền ảnh ập tới từ bên trong, đánh vào đao quang nọ. Khí thế của quyền này còn đáng sợ gấp mười lần đao quang. Vừa thấy nó, sắc mặt Thiên Ức thay đổi hoàn toàn: “Không thể nào!”

Bùm!

Nắm đấm và ánh đao va chạm, ánh đao tan vỡ, nắm đấm tiếp tục bay đến.

Cơ thể Thiên Ức bị sức mạnh đáng sợ chèn ép, người nằm trên đất la hét: “Tha mạng cho tôi!”

Một quyền này đến từ tương lai, Ngô Bình chỉ đánh ra được chứ không thu hồi được, anh thản nhiên nói: “Trễ rồi!”

Một tiếng vang lớn vang lên, toàn thân Thiên Ức bị đánh thì vụn, thứ gì trên người anh ta cũng biến thành không khí, Ngô Bình lại thầm than đáng tiếc.

Thiên Ức vừa chết, những người còn lại tỷ thí với Ngô Bình lạ chần chờ, họ tự nhận là thực lực của mình cũng không mạnh hơn Thiên Ức bao nhiêu.

Người bên ngoài thấy cảnh này thì sợ điếng người.

“Cậu ta đánh bại Thiên Ức rồi! Đó là cao thủ của nhà họ Thiên!”

“Đúng vậy, nhà họ Thiên là thế lực truyền kỳ, thế mà người kia lại thắng được”.

Cuối cùng, Ngô Bình không đợi được đối thủ tiếp theo. Anh bước ra khỏi cánh cửa kia.

Người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng công tử số 9 đã thành công đánh bại người khiêu chiến. Đại hội Thượng Thanh hôm nay đã kết thúc, sau đây, tôi xin công bố danh sách top 10. Đứng đầu là công tử Lý Huyền Bình!”

Dưới đài có người hoan hô, đặc biệt là chín mươi chín cô gái, họ gần như hét toáng lên.

Người dẫn chương trình đọc tên chín người còn lại, phản ứng mọi người chỉ bình thường, gần như không ai để tâm. Hào quang của Ngô Bình quá nổi bật, toàn toàn bao phủ người khác, làm lu mờ sự tồn tại của họ.

Sau khi tuyên bố, người dẫn chương trình giao một tấm lệnh bài cho Ngô Bình, sau khi con đường Chân Thánh mở ra, anh có thể dùng tấm lệnh bài này để vào đó.

Sau khi lấy lệnh bài, đại hội Thượng Thanh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Ngô Bình vừa đi xuống khỏi đài thi đấu, anh đã bị một đám mỹ nhân bao vây, muốn mang anh về nhà.

Ngô Bình cảm thấy hơi đau đầu, anh nói: “Các cô à, tôi đã có vợ con rồi, chỉ e...”

Anh còn chưa nói xong, một mỹ nhân đã dịu dàng nói: “Công tử, chúng tôi chỉ xin một danh phận, còn việc công tử có bao nhiêu thê thiếp, điều này không quan trọng. Thiên kiêu như công tử, dù là toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ đều theo anh, chúng tôi cũng sẽ không ghen!”

Ngô Bình không nói gì, anh đang nghĩ cách thoát thân. Tay anh đột nhiên bị một cô gái túm lấy, cô ấy vô cùng xinh đẹp: mặt trái xoan, mắt lớn và rất mỹ lệ, thân hình cân đối, hiện tại trong đôi mắt đẹp đang lấp lánh ánh nước, cô ấy run giọng nói: “Công tử, có thể tới nhà tôi một chút không?”

Ngô Bình cảm giác được là tay cô ấy đang thật sự run rẩy, dường như rất lo lắng và sợ hãi.

Anh không khỏi hỏi: “Cô gái, vì sao cô muốn tôi đến nhà cô?”

Một mỹ nhân khác cũng chen vào: “Đúng đó, nếu phải đến nhà ai, chắc chắn chọn nhà tôi”.

Cô gái mặt trái xoan nức nở: “Nhà tôi bị giết, nếu công tử không tới xem thử, không chừng có thể giúp nhà tôi vượt qua kiếp nạn này”.

Tạm thời cũng không có việc gì, Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Được, tôi theo cô một chuyến!”

Những cô gái còn lại không vui: “Công tử, nhà tôi cũng gặp phiền phức, anh có thể tới nhà tôi luôn không?”

Ngô Bình nói: “Các cô đừng náo loạn, cùng lắm thì chúng ta cùng đi!”

Mấy cô gái đều đồng ý, vì vậy Ngô Bình dẫn theo chín mươi chín người xuất phát.

Thấy Ngô Bình rời đi, có kẻ đứng trong đám đông lắc đầu thở dài: “Cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi tới bật rễ, ầy, đáng tiếc!”

“Không tới mức đó chứ?”, người bên cạnh có ý kiến khác: “Người này thực lực đáng sợ, không phải ai cũng có thể diệt trừ được”.

Người vừa thở dài cười lạnh: “Ở cái nơi Thượng Thanh giới này, số thiên kiêu ngã xuống có ít không? Người này đúng là nghịch thiên nhưng đó cũng sẽ là nguồn căn tai họa!”

Nghe vậy, người còn lại cũng thở dài: “Cũng đúng, mong là cậu ta có thể trở thành ngoại lệ!”

Trên đường đi, Ngô Bình đã biết cô gái mặt trái xoan tên là Hà Sở Sở. Nhà họ Hà của cô ấy đắc tội một thế lực lớn, nếu không nghĩ ra cách giải quyết việc này, trong mấy ngày tới, nhà họ Hà sẽ bị diệt vong. Vì cứu vớt gia tộc, mấy ngày nay Hà Sở Sở cũng tới tham gia đại hội Thượng Thanh dù không mấy hứng thú, hi vọng có thể tìm được một công tử giúp nhà họ Hà thoát khỏi họa diệt môn.

Đoàn người tới trước cửa phủ nhà họ Hà, hiện giờ đang có một đám cao thủ chặn trước cổng, có vẻ đang đợi ai đó. Khi thấy Hà Sở Sở, họ có chút sửng sốt, một tu sĩ trung niên hỏi: “Sở Sở, sao con lại về, đại hội Thượng Thanh xong rồi à? Con có chọn được ai không?”

Hà Sở Sở vội vàng tiến lên nói: “Bố, con chọn được công tử Lý, công tử Lý là quán quân đại hội Thượng Thanh!”

Tu sĩ trung niên mừng rỡ, ông ấy vội tiến lên, quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Hà Hi Niên ra mắt công tử!”

Ngô Bình nâng ông ấy lên: “Gia chủ Hà không cần đa lễ, tại hạ không chịu được lễ này đâu!”

Người đàn ông trung niên cười: “Công tử, con gái tôi ném hoa cho cậu, thì chính là người của cậu. Hôm nay tôi sẽ cho người chuẩn bị đồ cưới!”

Ngô Bình đang định từ chối thì chợt thấy bầu trời u ám, từng đợt tiếng sấm vang lên, trong mây đen truyền ra tiếng quỷ khóc thần gào. Mà ở không xa, một làn sương mù dày đặc đang lan dần về phía này, sắp sửa bao phủ cả nhà họ Hà.

Thấy thế, Hà Hi Niên biến sắc: “Đại trận Sát Vụ! Nhà họ Khâu ra tay rồi!”

Ngô Bình cũng cảm nhận được sát khí từ làn sương mù kia, anh bay lên không trung, lấy bút ra, bay vòng quanh phủ nhà họ Hà một vòng. Nơi anh đi qua, mặt đất xuất hiện một đường màu vàng. Khi sương mù tới gần đường màu vàng kia thì bị chặn lại không thể tiến thêm.

Thấy sương mù không thể tới gần, mọi người nhẹ nhàng thở ra, Hà Sở Sở nói: “Công tử, mời vào nhà ngồi!”

Sau khi mời Ngô Bình vào sảnh chính ngồi, nhà họ Hà lấy tất cả những thứ quý giá nhất ra chiêu đãi anh. Đương nhiên cũng thết đãi luôn chín mươi tám mỹ nhân kia.

Ngô Bình ngồi ghế trên, nhấp vài ngụm trà: “Gia chủ Hà đắc tội ai thế, tại sao đối phương phải dồn các vị vào chỗ chết!”

Hà Hi Niên thở dài một tiếng: “Chỉ là một chuyện nhỏ nhưng vì đối phương quá mạnh, coi nhà họ Hà chúng tôi là con kiến hôi. Hầy, nếu ban đầu tôi chịu khom lưng thì chuyện không đi tới mức này!”

Chương 1898: Sở Sở và Kiều Nô

Hà Hi Niên bắt đầu kể lại mọi chuyện. Trước kia, Ôn tam công tử ở Thượng Thanh Giới thích Hà Sở Sở nên đã phái người đến nhà họ Hà đề nghị kết thông gia, muốn lấy về làm vợ lẽ.

Song Ôn tam công tử này là người tàn bạo đa nghi, từng giết bốn người vợ và năm người vợ lẽ. Hà Hi Niên thương con gái nên đã bảo con giả vờ bệnh nặng, ngoại hình cũng làm xấu xí theo.

Nào ngờ Ôn tam công tử nghe tin xong bèn nổi trận lôi đình, cho rằng nhà họ Hà cố ý làm như vậy, tuyên bố sẽ tiêu diệt cả nhà họ Hà.

Sau khi hay tin, người nhà họ Hà vội vàng khôi phục dung mạo cho Hà Sở Sở. Nhưng Ôn tam công tử không muốn cưới nữa, còn bảo nhà họ Hà chuẩn bị quan tài đi.

Cảm giác được sự uy hiếp, Hà Sở Sở vì quá bất lực nên mới đến đại hội Thượng Thanh tìm vận may, hy vọng có thể nhờ một người có năng lực mạnh hơn, cứu nhà họ Hà khỏi cơn nguy khó.

Ngô Bình cau mày nói: “Đây rõ ràng chỉ là một chuyện vặt vãnh, vậy mà đối phương đã muốn diệt cả nhà họ Hà ư?”

Hà Hi Niên cười khổ: “Đối với Ôn tam công tử, chỉ cần một câu nói đã có thể diệt cả nhà họ Hà chúng tôi rồi!”

Ngô Bình lắc đầu: “Thật càn rỡ, không hề có phong thái của một thế lực lớn!”

Hà Sở Sở nói: “Giống như voi giẫm chết một con bọ vậy, e là còn chẳng buồn cúi đầu nhìn xuống”.

Ngô Bình bảo: “Tôi đã đến đây rồi thì tất nhiên sẽ bảo vệ mọi người chu toàn”.

Anh nhìn Hà Sở Sở: “Cô Sở Sở, sau này cô đồng ý theo tôi chứ?”

Lần này anh ra tay là có lý do, nên mới mới hỏi như vậy.

Hà Sở Sở khẽ cúi người: “Sở Sở bằng lòng đi theo hầu hạ công tử suốt đời!”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy sau này cô chính là người của tôi. Người của tôi không thể bị kẻ khác ức hiếp”.

Dứt lời, anh bước ra đại sảnh, bay lên trời cao, nhìn màn sương bao quanh nhà họ Hà, hét to: “Sương tan!”

“Ầm!”

Màn sương dày đặc xung quanh đột nhiên tan đi. Sau khi sương tan, mười hai tu sĩ xuất hiện. Trong tay họ đều có cầm một món tiên khí để kích hoạt đại trận Vụ Sát. Nay đại trận bị phá, mười hai người đều sửng sốt, dường như không tin đây là sự thật.

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Các vị đi đi. Chuyện hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra”.

Mười hai người này tuy rất kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi. Một trong số họ còn kiêu ngạo nói: “Công tử không thể động vào Ôn hầu đâu. Chuyện ở đây không liên quan đến cậu, mau đi đi kẻo lại tự hại thân mình”.

Ngô Bình đáp: “Hà Sở Sở là người của tôi, sao lại bảo không liên quan đến tôi cơ chứ? Ngoài ra, tôi cũng chẳng quan tâm đến Ôn hầu gì đó. Nếu các vị cứ u mê không tỉnh ngộ thì chỉ hại chủ tử nhà mình thôi”.

Người nọ cười khẩy: “Ôn hầu là một trong Ngũ hầu Thượng Thanh, địa vị siêu phàm, được Thượng Thanh Thiên sắc phong. Cậu có thể đắc tội được sao?”

Nghe đối phương nói thế, Ngô Bình hơi bất ngờ, do Thượng Thanh Thiên sắc phong?

Lúc này, Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, Thượng Thanh Thiên là một sinh linh cực kỳ mạnh của đại thế giới Thượng Thanh, ban đầu chỉ là sinh linh hỗn mang, sau này định cư ở đại thế giới Thượng Thanh, tự xưng Thượng Thanh Thiên. Thượng Thanh Thiên này mở một phủ Thượng Thanh Thiên, sắc phong Tam vương Ngũ hầu Cửu công. Ôn hầu là một trong Ngũ hầu, vì là người của Thượng Thanh Thiê nên không ai dám động vào cả”.

Ngô Bình nói: “Ra là có một Thượng Thanh Thiên nữa, chẳng trách lại hống hách đến vậy”.

Người nọ cười khẩy: “Thế nào, giờ đã biết thân phận của Ôn hầu chưa?”

Ngô Bình đáp: “Biết rồi. Các người mau cút đi, trong vòng ba giây, nếu như còn chưa đi, giết bất luận tội!”

Thấy anh biết thân phận rồi mà vẫn không đổi thái độ, đối phương nổi giận: “Thật láo xược!”

“Ba”, Ngô Bình bắt đầu đếm.

“Nên biết rằng đắc tội Ôn hầu, cậu sẽ chết không có chỗ chôn thân!”

“Hai”, anh đếm tiếp, không hề dừng lại.

“Thực lực của Ôn hầu có thể sánh với Đạo Tôn. Cậu nghĩ mình là đối thủ của Đạo Tôn ư?”

“Một”, đếm đến đây, Ngô Bình phất tay phải, một luồng sát quang loé lên, đầu của mười hai tu sĩ đồng loạt bay ra, máu tươi văng tung toé.

Anh vừa thực hiện trong một trong những tuyệt học kỷ nguyên, những người kia còn chẳng có lấy một cơ hội tránh đòn.

Mười hai thi thể rơi xuống đất, người nhà họ Hà vô cùng bàng hoàng. Nên biết rằng mười hai người này đều là kẻ mạnh cấp Đạo Quân, thế mà lại chết dễ dàng như vậy ư?

Hà Hi Niên vội vã mời Ngô Bình trở lại đại sảnh: “Công tử, giết chết người của Ôn hầu, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu bọn họ dám đến đây, tôi sẽ khiến họ một đi không trở lại”.

Hà Hi Niên nghĩ bụng, đã đi đến bước này rồi, cũng chỉ đành làm vậy.

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Thượng Thanh Thiên mà ông nhắc đến ban nãy là người mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh à?”

Hà Hi Niên đáp: “Nói là người mạnh nhất thì còn phải tranh luận, song những người mạnh nhất thì chỉ có năm vị thôi, một vị là lão tổ nhà họ Thiên, một vị là Thượng Thanh Thiên, ba vị còn lại đều là những sự tồn tại lớn mạnh, thế lực nhỏ như chúng tôi hoàn toàn không thể động vào”.

Ngô Bình nói: “Mấy ngày tới, tôi sẽ ở phủ nhà ông, chờ đối phương ra tay”.

Hà Hi Niên cả mừng: “Cảm ơn sự bảo vệ của công tử. Từ nay về sau, nhà họ Hà chúng tôi sẽ xem công tử là chủ công!”

Thấy Ngô Bình muốn ở lại nơi này, chín mươi tám người đẹp còn lại đều cảm hâm mộ vô cùng.

Một cô gái bỗng nhiên khóc nấc lên, lập tức khiến Ngô Bình chú ý. Anh bước đến hỏi: “Sao cô lại khóc?”

Cô gái đáp: “Em thấy công tử dũng mãnh phi thường như vậy nên lòng rất vui mừng, đồng thời cũng nghĩ đến cảnh ngộ của cha”.

Ngô Bình hỏi: “Ông ấy bị làm sao?”

Cô gái này xinh đẹp yêu kiều, so với Hà Sở Sở đúng là mỗi người một vẻ.

Cô gái nói: “Công tử, em tên là Kiều Nô. Cha em bị Hoả Vân Đạo Tôn giam giữ ở động Hoả Vân, làm nô lệ cả đời. Khi cha em đi, em chỉ mới bốn tuổi. Nay đã mười ba năm trôi qua, em vẫn chưa được gặp lại ông ấy lần nào!”

Ngô Bình hỏi: “Hoả Vân Đạo Tôn là ai? Vì sao lại bắt giữ cha cô?”

Kiều Nô đáp: “Hoả Vân Đạo Tôn đắc đạo ở động Hoả Vân, tu vi cao thâm, năng lực khủng khiếp. Năm xưa, đồ tôn của ông ta làm chuyện ác, hãm hại vô số người. Trong cơn giận dữ, cha em đã đả thương hắn. Sau khi Hoả Vân Đạo Tôn biết được, lập tức bắt cha em làm nô lệ vĩnh viễn, mỗi ngày đều chịu đau đớn của Tiên Hoả Luyện Hồn!”

Ngô Bình nói: “Xem ra ông ấy là một tu sĩ có lòng chính nghĩa”.

Kiều Nô khẽ thở dài: “Có lòng chính nghĩa thì đã sao, vẫn phải rơi vào cảnh ngộ như bây giờ mà thôi!”

Cô ấy quỳ dưới đất: “Xin hãy cứu cha em!”

Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình đáp: “Được, tôi sẽ cứu cha cô ra”.

Kiều Nô mừng rỡ: “Cảm ơn công tử!”

Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, phía sau có một đại viện, mời công tử và các cô đến đó nghỉ ngơi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Đại viện thật sự rất rộng lớn, có hơn ba trăm gian phòng, còn có mười mấy vườn hoa lớn nhỏ, cảnh quan rất đẹp.

Ngô Bình sống ở một viện riêng, chín mươi chín người đẹp đều có phòng của riêng mình.

Vừa vào viện, anh đã nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, Ngô Bình thấy cả đám người đẹp đang tha thiết nhìn anh, ý tứ muốn biểu lộ vô cùng rõ ràng.

Ngô Bình húng hắng nói: “Các cô à, bây giờ tôi rất bận. Nếu các cô không có chuyện gì để làm, vậy thế này đi, tôi có một nơi để các cô đến đó tu hành, ở đó có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của các cô”.

Nghe xong, những người đẹp kia chẳng có chút hứng thú nào. Bây giờ họ chỉ muốn Ngô Bình sớm ngày cưới họ về, tu hành gì đó hoàn toàn không quan trọng.

Ngô Bình bất đắc dĩ, đành bảo: “Muốn gả vào nhà họ Lý chúng tôi thì tu vi không được kém. Các cô hãy đến đó chăm chỉ tu luyện, chỉ khi trở thành Đạo Quân, mới có thể bước vào nhà họ Lý”.

Nghe được câu này, các cô gái lập tức hào hứng hơn hẳn, bắt đầu hỏi anh đó là nơi nào.

Chương 1899: Ôn hầu và Thượng Thanh Thiên

Ngô Bình hỏi xong, ngoại trừ Hà Sở Sở và Kiều Nô, chín mươi bảy người còn lại đều đồng ý. Thế là anh phất tay một cái, các cô gái liền được đưa vào sào huyệt tà ma, bắt đầu nhanh chóng nâng cao tư chất và tu vi.

Chín mươi chín người, thoắt cái chỉ còn hai người, đôi tai của Ngô Bình lập tức được yên tĩnh hơn nhiều. Anh bắt đầu luyện đan, tu hành.

Giữa trưa ngày thứ hai, Hà Hi Niên đột nhiên đến gặp: “Công tử, nhà họ Thiên cử sứ giả đến, xin gặp công tử”.

Nhà họ Thiên? Lẽ nào vì anh giết chết công tử nhà họ Thiên nên họ đến trả thù?

Anh hờ hững đáp: “Bảo sứ giả chờ ở đại sảnh đi”.

“Vâng!”

Trong đại sảnh nhà họ Hà, một người đàn ông trung niên đang ngồi. Ông ta để ria, mắt hẹp dài, mang lại cảm giác gian trá xảo quyệt.

Chờ một hồi mà vẫn không thấy Ngô Bình, ông ta cau mày hỏi: “Hà Hi Niên, tại sao cậu ta vẫn chưa xuất hiện?”

Hà Hi Niên đáp: “Công tử bảo sứ giả chờ ở đây”.

“Bảo tôi chờ?”, ông ta nổi giận: “Chẳng lẽ cậu ta không biết tôi được nhà họ Thiên cử đến sao?”

Hà Hi Niên đáp nhẹ: “Đương nhiên là công tử biết”.

“Biết mà sao vẫn dám làm như vậy!”

Hà Hi Niên nhìn ông ta một cái rồi nói: “Sứ giả, Lý công tử là công tử hạng nhất đương thời”.

Đối phương cau mày: “Câu này có ý gì?”

Hà Hi Niên đáp: “Lý công tử với tư chất hơn người, đã giành được hạng nhất, vô tiền khoáng hậu. Người như vậy, trong lòng sẽ không có nỗi sợ. À phải, có lẽ sứ giả vẫn chưa biết, cách đây không lâu, người của Ôn hầu đã đến nhà họ Hà hành hung, công tử đã vung tay giết chết mười hai vị Đạo Quân!”

Sứ giả hừ mạnh: “Ôn hầu có thể so sánh với nhà họ Thiên ư? Còn ngang ngửa với Thượng Thanh Thiên đấy”.

Hà Hi Niên nói: “Ý của tôi là, có gì từ từ nói, không nên quá cứng rắn”.

Sứ giả cười khẩy: “Nhà họ Thiên làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác. Cậu ta vui hay không vui cũng được, kết quả đều như nhau cả!”

Là một trong những thế lực mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh, người nhà họ Thiên làm việc xưa nay đều như vậy, chưa từng thay đổi.

Hà Hi Niên thầm thở dài, nghe ông ta nói vậy, cũng không nhiều lời nữa, yên lặng chờ Ngô Bình xuất hiện.

Một khắc sau, Ngô Bình mới chậm rãi bước ra. Hà Hi Niên vội vàng ra đón: “Công tử, vị này chính là sứ giả họ Thiên”.

Sứ giả nhà họ Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Nhà họ Thiên, chưa từng nghe tên”.

Sứ giả sầm mặt, trầm giọng đáp: “Lý công tử, kẻ xem thường người của nhà họ Thiên đều không có kết cục tốt đẹp”.

Ngô Bình bảo: “Trùng hợp quá, kẻ vô lễ với bản công tử, không chết cũng bị thương”.

Sứ giả hừ giọng: “Tôi đến đây để truyền đạt ý của nhà họ Thiên”.

Ngô Bình hỏi: “Ý của nhà họ Thiên? Ý của nhà họ Thiên thì liên quan gì đến bản công tử?”

Sứ giả cau mày: “Lý công tử, tốt nhất là cậu nên lắng nghe. Nhà họ Thiên hy vọng Lý công tử rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh trong vòng ba ngày, và không bao giờ quay lại nữa”.

Ngô Bình đáp: “Ồ, bảo tôi đi?”

Sứ giả nói: “Đúng vậy. Nếu Lý công tử không đi, nhà họ Thiên không thể bảo đảm cậu sẽ an toàn”.

Ngô Bình hỏi: “Uy hiếp tôi?”

Sứ giả cười hề hề: “Cậu nghĩ như vậy cũng được”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhà họ Thiên bảo tôi rời đi thì cũng phải cho tôi lý do chứ?”

Sứ giả nhẹ nhàng đáp: “Không cần lý do. Nhà họ Thiên chỉ yêu cầu công tử làm vậy”.

Ngô Bình hỏi: “Chỉ có bấy nhiêu thôi?”

Sứ giả nói: “Chỉ có bấy nhiêu thôi!”

Ngô Bình bảo: “Những điều ông nói, bản công tử đã biết rồi. Ông có thể đi rồi đấy”.

Sứ giả đứng dậy: “Hy vọng công tử là người thông minh”.

Sau khi sứ giả nhà họ Thiên rời đi, Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, tôi thấy những thế lực do nhà họ Thiên đứng đầu không muốn công tử đi theo con đường Chân Thánh”.

Ngô Bình hỏi: “Lý do là gì?”

Hà Hi Niên đáp: “Họ đã tồn tại ở đại thế giới Thượng Thanh bao nhiêu năm nay, đã quen với trạng thái hiện tại. Công tử có biểu hiện quá tốt. Bọn họ sợ công tử đi quá xa trên con đường Chân Thánh, thậm chí đạt được bảo vật cuối cùng, trở thành giới chủ của đại thế giới Thượng Thanh. Bọn họ làm sao có thể bằng lòng để một người ngoài ngồi lên đầu mình kia chứ?”

Ngô Bình bảo: “Nói vậy, tôi buộc phải đi, bằng không họ chắc chắn sẽ tiêu diệt tôi”.

Hà Hi Niên gật đầu: “Trừ phi công tử có đủ năng lực để đối chọi với tất cả thế lực này, bằng không chỉ có thể chọn cách rời khỏi đây”.

Ngô Bình nói: “Tôi đến đây vì muốn đi con đường Chân Thánh, sao có thể dễ dàng rời bỏ chứ?”

Hà Hi Niên đáp: “Công tử có tiền đồ xán lạn, nếu chỉ là rời đi tạm thời, thật ra cũng không có gì”.

Hà Hi Niên nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng đang khuyên Ngô Bình trốn chạy.

Ngô Bình hỏi: “Kẻ mạnh nhà họ Thiên kia có thực lực thế nào?”

Hà Hi Niên trả lời: “Nghe nói thực lực của lão tổ nhà họ Thiên đã đạt trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên”.

“Kẻ mạnh tam kỷ nguyên? Thế thì đúng là rất mạnh”, anh nhẹ nhàng nói: “Có điều, người đó chắc chắn sẽ không ra tay với tôi”.

Hà Hi Niên thấy rất lạ: “Ý của công tử là lão tổ nhà họ Thiên sợ công tử ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế, vì ra tay với tôi, người đó sẽ không có phần thắng”.

Hà Hi Niên hít một hơi: “Năng lực của công tử đã đủ để đối chọi với kẻ mạnh tam kỷ nguyên sao?”

Ngô Bình đáp: “Ít nhất đối phương sẽ nghĩ vậy”.

Rồi anh xua tay: “Tôi phải bế quan tu luyện, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền tôi”.

“Vâng”, Hà Hi Niên vội đáp.

Trở về viện, Ngô Bình tiếp tục tu luyện tầng thứ ba mươi hai của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có tổng cộng ba mươi sáu tầng, trong đó tầng ba mươi mốt đến ba mươi sáu là cảnh giới Chân Hoàng.

Sau tầng ba mươi hai của công pháp này đã là trình độ tương đương với kẻ mạnh kỷ nguyên. Tầng ba mươi hai là một ngưỡng cửa, một khi đột phá, năng lực của Ngô Bình sẽ tăng vọt.

Cốt lõi của tầng công pháp này chính là tu luyện tuyệt học của các kỷ nguyên, học hỏi điểm mạnh, cải thiện thực lực. Không lâu trước đó, Ngô Bình vừa lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám loại tuyệt học kỷ nguyên, lúc này anh đã tu luyện ba mươi hai tầng, chẳng mấy chốc đã có đột phá, khí tức quanh người thay đổi rõ rệt.

Nếu bây giờ có người tiếp cận sẽ phát hiện trên người Ngô Bình toả ra khí tức của rất nhiều kỷ nguyên. Những luồng khí tức này giao hoà ở phía anh, tạo thành một bức tranh ba chiều đáng kinh ngạc, đây là cách anh tiến hành suy luận đối với các tuyệt học kỷ nguyên.

Anh đột phá chưa được bao lâu thì bỗng mở bừng mắt, thu khí tức lại, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngoài cửa Hà phủ.

Lúc này, một cậu trai mười mấy tuổi đang cầm một cái đầu người, đứng trước cửa. Đầu người kia còn đang chảy máu. Ngô Bình biết chủ của cái đầu ấy, đó là con trai út của Hà Hi Niên, năm nay mới bảy tuổi. Bây giờ cậu bé ấy đã bị kẻ khác sát hại, còn bị chặt đầu, cầm đến Hà phủ mà gào thét.

“Nghe cho rõ đây! Ngày hôm nay, từng người một của nhà họ Hà đều phải chết!”, gương mặt của cậu ta rất dữ tợn, ánh mắt hừng hực sát khí.

Chương 1900: Hẹn giao đấu ở Thượng Thanh Thiên Cung

Nhìn thấy đầu của cậu bé, Hà Sở Sở lập tức ngất đi. Ngô Bình vội vàng vỗ vào vai Hà Sở Sở, cô ấy mới khóc nấc lên.

Ngô Bình vội vàng an ủi: “Đừng đau lòng quá, em trai cô vẫn cứu được”.

Hà Hi Niên giận dữ rống lên, mắt như muốn nứt toác ra: “Tao liều với mày!”

Ông ấy định xông tới nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại. Anh lãnh đạm nói: “Chuyện này cứ để tôi xử lý”.

Anh vừa nhìn cậu trai kia, vừa hỏi: “Ranh con, là người của Ôn hầu sao?”

Cậu ta liếc anh: “Ôn hầu chính là cha tôi. Anh là ai?”

Ngô Bình gật đầu: “Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha. Món nợ này, lát nữa tôi sẽ tính với cậu. Đầu người, đến đây!”

Anh giơ tay ra, cái đầu trong tay cậu trai liền bay đến trước mặt Ngô Bình. Một quầng ánh sáng xanh lục toả ra từ lòng bàn tay anh, bao bọc lấy cái đầu ấy. Một thi thể không đầu ở gần đó cũng bay đến và được ánh sáng xanh này bao bọc.

Mọi người đều há hốc mồm, tự hỏi anh đang làm gì, chẳng lẽ muốn cứu người đã bị chặt đầu ư?

Cậu trai cười khẩy: “Một nhát đao của tôi đã chém hồn nó trước rồi mới chém người nó. Dù anh có bản lĩnh cách mấy cũng không cứu nổi đâu!”

Ngô Bình không nói gì, hai bàn tay áp lại, đầu và thân mình cũng hợp lại với nhau, thần kinh, mạch máu, cơ bắp, kinh mạch, tất cả đều được nối lại. Cùng lúc ấy, anh vươn hai tay ra, hai luồng hồn phách liền bay tới và được anh đưa vào thi thể.

Sau đó anh ném thi thể vào sào huyệt tà ma. Ở đó không chỉ có thể nâng cao tư chất của một người, mà còn giúp người ta chết đi sống lại.

Sau khi đưa em trai của Hà Sở Sở vào sào huyệt, Ngô Bình mới nhìn về phía cậu trai kia, lạnh lùng nói: “Ra tay với một cậu bé mới bảy tuổi, tội không thể tha!”

Cậu trai cười khẩy: “Tội không thể tha? Anh nghĩ anh là cái thá gì?”

Ngô Bình đáp trả: “Tôi là người có thể dễ dàng bóp chết cậu!”

Cậu trai cả giận: “Láo xược! Người đâu, hạ gục hắn!”

Từ sau lưng cậu ta, một quái vật đầu hổ thân người lao về phía Ngô Bình với khí thế hung hãn.

Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, ngón trỏ tay phải khẽ búng một cái, một luồng ánh sáng đen liền đánh vào người con quái vật đầu hổ, khiến cơ thể nó lập tức nổ tung, máu thịt văng tung toé!

Sau khi giết chết quái vật đầu hổ, Ngô Bình hờ hững nói: “Giết người đền mạng. Chờ chết đi”.

Anh giơ tay phải lên rồi từ trên cao ấn xuống, từ trên trời liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ, trấn áp cậu trai kia. Bàn tay ấy được bao quanh bởi vô số ngôi sao, cực kỳ to, nhưng càng xuống thấp, nó càng nhỏ đi. Khi nó hạ xuống đầu cậu ta thì đã to bằng tấm ván cửa.

“Cậu dám!”

Một giọng nói vang lên từ cách đó rất xa. Một luồng kiếm quang chém về phía Ngô Bình.

Tay trái của Ngô Bình khẽ vung, kiếm quang liền bị đánh bay, đồng thời lòng bàn tay cũng đáp xuống đất.

“Ầm!”

Đòn này chính là tuyệt học kỷ nguyên. Cậu trai kia lập tức tan thành mây khói. Cùng lúc ấy, một người đàn ông trung niên vội bay đến. Nhìn thấy dấu tay khổng lồ trên mặt đất, ông ta điên cuồng gào thét, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Cậu dám giết chết con trai tôi!”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Con trai ông vừa giết hại một cậu bé bảy tuổi. Cậu bé ấy cũng có cha có mẹ, nỗi đau của họ không kém gì ông”.

Người trung niên giận dữ nói: “Lũ tôm tép ấy làm sao có thể so sánh với bản hầu!”

Ngô Bình cười khẩy: “Ông chính là Ôn hầu sao? Đến đúng lúc lắm. Nhà họ Hà đang được tôi bảo vệ. Nếu ông còn dám ức hiếp họ Hà, tôi sẽ đánh đến tận cửa, trả lại ông gấp mười lần!”

Ôn hầu tức giận đến mức bật cười: “Dù cậu giành được hạng nhất ở đại hội Thượng Thanh, cũng không có tư cách ăn nói với bản hầu như vậy!”

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Tôi đã bảo rồi, không phục thì giao chiến!”

Ôn hầu định ứng chiến thì một tu sĩ từ trên cao bay xuống. Người này cưỡi một con bò trắng, mặc áo choàng trắng, để râu trắng, nhẹ nhàng cất lời: “Ôn hầu, nếu Lý công tử muốn so tài, sao không chọn ra một ngày, mỗi bên phái một người ra giao đấu”.

Nghe vậy, Ôn hầu giật mình đáp: “Tề vương nói chí phải!”

Ông ta nhìn về phía Ngô Bình: “Cậu dám chọn ngày giao chiến với người của bản hầu hay không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu ông không dám đánh thì cứ nói thẳng”.

Ôn hầu sa sầm mặt: “Bản hầu không hề sợ cậu!”

Ngô Bình bảo: “Nếu đã không sợ thì tôi chấp nhận yêu cầu của ông. Nhưng chọn ngày giao đấu rồi thì chúng ta phải nói trước với nhau một chuyện”.

Ôn hầu hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Ngô Bình bả: “Sau trận chiến đó, nếu tôi thắng thì sao?”

Ôn hầu trầm giọng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

Ngô Bình nói: “Nếu ông hoặc người của ông thua, thì phải ngoan ngoãn giao ra toàn bộ tài sản của ông”.

Ôn hầu híp mắt: “Khẩu vị khá lắm!”

“Sao hả, ông không dám?”, Ngô Bình hỏi.

Ôn hầu cười khẩy: “Trên đời này không có chuyện khiến Ôn hầu này sợ. Được, tôi đồng ý!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy ông phải nói cho tôi biết ông có bao nhiêu tài sản, đổi ra bao nhiêu Đạo Tôn tệ?”

Ôn hầu cau mày. Dĩ nhiên ông ta không muốn nói ra chuyện này, nhưng đã đồng ý với điều kiện của Ngô Bình rồi nên đành phải nói: “Thượng Thanh tệ được lưu hành nhiều nhất ở đại thế giới Thượng Thanh. Một trăm đồng Thượng Thanh tệ đổi được một đồng Đạo Tôn tệ. Tài sản của tôi, ít nhất cũng trị giá mấy mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ”.

Ngô Bình đáp: “Mấy mươi nghìn tỷ? Khá đấy! Thế này nhé, nếu ông thua thì đưa cho tôi ba mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ!”

Ôn hầu cười khẩy: “Nếu cậu thua thì sao?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi thua thì sẽ đưa cho ông năm mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ?”

Ôn hầu sửng sốt: “Thật sao?”

Ngô Bình đáp: “Hoàn toàn là thật!”

“Được!”, đôi mắt Ôn hầu sáng rỡ: “Tôi cược ván này với cậu!”

Người cưỡi bò trắng cười bảo: “Nếu Lý công tử đã hào phóng đến vậy thì tôi cũng muốn tham gia, không biết có được không?”

Ngô Bình nhìn sang đối phương: “Được thôi, ông muốn cược bao nhiêu?”

Người này cười đáp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Tề vương, dưới trướng Thượng Thanh Thiên. Công tử bỏ ra năm mươi nghìn tỷ, tôi sẽ bỏ ra hai mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ? Cũng tránh cho cậu chịu thiệt”.

Ngô Bình nói: “Được. Nếu tôi thua, sẽ trả cho ông hai mươi nghìn tỷ. Tương tự, nếu phía ông thua, ông cũng phải trả cho tôi hai mươi nghìn tỷ”.

Tề vương cười bảo: “Cứ thỏa thuận như vậy nhé. Ba ngày sau, Thượng Thanh Thiên Cung, cao thủ của tôi sẽ đến giao chiến với Lý công tử. Trận chiến này, Lý công tử có thể tìm vài người làm chứng”.

Ngô Bình trả lời: “Không thành vấn đề, ba ngày sau gặp lại”.

Sau đó hai người rời đi.

Hà Hi Niên lo lắng nói: “Công tử không nên đồng ý. Tề vương kia mưu trí vô địch thiên hạ, dám đánh cược chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi”.

Ngô Bình bảo: “Ông ta dám cược vì không hiểu rõ về tôi”.

Hà Sở Sở vẫn còn nghĩ đến em trai, vội vàng hỏi: “Công tử à, em trai Tiểu Thương đâu mất rồi?”

Ngô Bình cười đáp: “Ở đây”.

Anh phất tay, một cậu bé bảy tuổi liền xuất hiện trước mặt họ. Cậu bé ngẩn ngơ, sau đó mừng rỡ: “Cha, chị, con nhớ hai người lắm!”

Nhìn thấy con trai còn sống, Hà Hi Niên liền ôm cậu bé vào lòng mà hỏi: “Thương Nhi, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?”

Cậu bé tên là Hà Thương, khẽ lắc đầu: “Không sao ạ. Trước đó con gặp phải kẻ xấu, kẻ đó đánh con, rồi con hôn mê. Khi tỉnh dậy, con phát hiện mình đang ở một căn phòng tinh thể, xung quanh toàn là nước, có rất nhiều ống nhỏ xuyên qua cơ thể con. Nhưng con cảm thấy rất dễ chịu, nên không sợ nữa. Rồi ban nãy con được một luồng sức mạnh kéo ra, sau đó thì con xuất hiện ở đây”.

Hà Hi Niên quỳ xuống đất: “Cảm ơn công tử đã cứu giúp!”

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chuyện nhỏ thôi. Sau này hãy trông chừng con trai thật kỹ”.

Ngừng lại một chút, anh nói: “Ôn hầu sẽ không động đến nhà họ Hà nữa. Tôi cũng phải đi đây”.

Hà Hi Niên cố gắng thuyết phục anh ở lại, nhưng Ngô Bình vẫn rời đi, có điều anh dẫn theo Hà Sở Sở và Kiều Nô. Lần này, anh định đi cứu cha của Kiều Nô.

Đến gần động Hoả Vân, Ngô Bình nói với Kiều Nô: “Lát nữa hãy nói cô chính là vợ lẽ mà tôi mới cưới về, tôi ra mặt trút giận giúp cô. Sau đó thì đừng lên tiếng, để tôi thương lượng với kẻ đó”.

Kiều Nô gật đầu: “Vâng, em sẽ nghe theo lời công tử”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.