Thần Vương Lệnh

Chương 76-77




Chương 76 Chống Sở Minh

"Thác bản này cuối thời minh đầu nhà Thanh xin tặng cho ông."

Tần Thiên mỉm cười đưa một cuộn màu vàng cổ xưa cho Dương Đức Quang.

Cái gì?

Thác Bản Thạch Cổ Văn?

Dương Đức Quang đúng là khó có thể tin vào mắt mình.

Một cuộn giấy vàng này, ở trong mắt người bình thường, ngay cả làm giấy vệ sinh cũng không xứng, không có bất kỳ giá trị gì.

Nhưng đối với một nhà nghiên cứu Hán ngữ cổ như Dương Đức Quang, đó là kho báu vô giá!

"Tần Thiên, chắc là cậu sẽ không làm giả để lừa gạt ông cụ chứ?" Dương Lâm ở bên cạnh cười khẩy nghi ngờ hỏi.

Dương Đức Quang cũng có chút nghi ngờ, nhưng lúc ông run rẩy giơ tay nhận lấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây là vật phẩm quý giá hàng thật giá thật.

Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên không biết nên nói cái gì.

Tần Thiên thò tay vào trong bọc bưu kiện, tiếp tục lấy đồ ra ngoài.

"Bà ngoại, nghe mẹ cháu nói, bà là một chuyên gia địa chất, đặc biệt thích sưu tầm các loại đá quý. Bởi vì bà cho rằng những viên đá đó là món quà bí ẩn nhất của thiên nhiên.”

"Chiếc nhẫn này tặng cho bà."

Hắn mỉm cười đưa một chiếc nhẫn khảm nạm phỉ thuý to bằng móng tay cho Tằng Hồng Tụ.

"Đây là phỉ thuý?" Tằng Hồng Tụ kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời không dám đi đến nhận lấy.

Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại đúng là người trong nghề. Vì vậy xin bà hãy nói cho chúng cháu biết, phỉ thuý là gì được không?”

"Cũng để cho thế hệ sau như chúng cháu bổ sung thêm kiến thức."

Trong mắt Tằng Hồng Tụ, lóe lên hào quang kỳ dị.

Bà vốn cảm thấy nó quá quý giá, không thích hợp để nhận. Nhưng lời nói của Tần Thiên làm cho bà không có cách nào để từ chối.

Bà run rẩy nhận lấy, nhìn kỹ một chút, rồi nói giống như thuộc lòng.

"Phỉ thuý còn được gọi là vua của ngọc lục bảo."

"Thành phần chủ yếu là sodium silicat và nhôm, hệ tinh thể lục phương."

"Tinh thể đơn trục quang tính âm, độ cứng… chỉ số khúc xạ... mật độ..."

Tô Tô phá lên cười, nói: "Bà ngoại, nó vốn là một viên đá rất đẹp, nghe bà nói như vậy, cháu cảm giác nó chỉ là một cục đá bình thường thôi.”

"Đúng là có một số việc, chỉ cần biết sơ sơ, chứ không cần biết kỹ càng."

Tằng Hồng Tụ thở dài nói: "Nhóc con, cháu thì biết cái gì.”

"Đây chính là mật mã thần kỳ nhất của thiên nhiên ngàn vạn năm, cũng là món quà quý giá nhất cho nhân loại!”

Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại, bà chuyên nghiệp như vậy, không biết bà có thể nhìn ra xuất xứ của nó không?”

Tăng Hồng Tụ nói: "Phỉ thuý chủ yếu có ờ Colombia, Nga, Nam Phi, Zimbabwe, Brazil, Zambia, Tanzania... vân vân hơn chục quốc gia.”

"Thị trường quốc tế hiện nay phổ biến nhất là Colombia, Brazil và Zambia."

"Khối này rốt cuộc xuất phát từ đâu, còn cần trở về dùng bộ lọc màu của Charles quan sát thành phần ion crom bên trong, mới có thể phán đoán được."

Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại, bà bỏ qua một nơi. Bà quên à? Nơi sản xuất lâu đời nhất.”

"Ai Cập cổ đại?" Tằng Hồng Tụ run rẩy, dường như nói theo bản năng: "Mỏ Cleopatra?”

"Ý cậu là miếng phỉ thuý này, có nguồn gốc từ mỏ Cleopatra ở Ai Cập cổ đại?"

Tần Thiên mỉm cười gật đầu.

Tô Tô nhíu mày nói: "Cleopatra, cái tên này sao lại nghe quen quen?”

"Đó là tên của nữ hoàng Ai Cập." Tằng Hồng Tụ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: "Tần Thiên, thứ này quá quý giá.”

“Bà già tôi không thể nhận!”

Tần Thiên đã sớm đoán được điều này, cố ý ấm ức nói với Tô Tô: "Em thuyết phục bà ngoại đi, bà ấy không nhận, vẫn xem anh là người ngoài.”

Tô Tô vội vàng ôm lấy cánh tay Tằng Hồng Tụ làm nũng.

Dương Đức Quang cười haha nói: "Bà à, nếu Tần Thiên đã nói như vậy, bà cứ nhận lấy đi.”

"Đây dù sao cũng là tâm ý của hai vợ chồng tụi nó."

Một câu "hai vợ chồng tụi nó" này, xem như đã chấp nhận Tần Thiên là chồng của Tô Tô.

Tô Tô xấu hổ.

"Đúng rồi mẹ, đều là người một nhà, tâm ý của con trẻ, mẹ cứ nhận lấy đi.” Dương Ngọc Lan cũng mỉm cười khuyên nhủ.

Tằng Hồng Tụ lúc này mới trịnh trọng nhận lấy.

"Mợ." Tần Thiên đưa cho Lý Phân một cái hộp tứ phương tinh xảo.

"Tôi cũng có quà sao?" Lý Phân kích động nhận lấy, mở ra nhìn, kinh ngạc há to miệng.

Đó là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn mịn.

"Không phải chỉ là mấy viên ngọc trai lớn hơn một chút thôi sao? Nó cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.” Dương Lâm ở bên cạnh bĩu môi nói.

“Thằng nhóc thúi, con thì biết cái gì!”

"Ngọc trai chia làm nhiều loại tùy theo nguồn gốc xuất xứ, chuỗi hạt Tahiti đường kính 14 này, phải hơn một triệu.”

Tần Thiên cười nói: "Mợ không hổ là người yêu ngọc trai, tiền không quan trọng, quan trọng là chuỗi hạt này rất xứng với khí chất của mợ.”

Ra tay hào phóng, miệng còn dẻo như vậy? Trái tim tuổi trung niên của Lý Phân cũng phải tan chảy.

"Cậu."

"Hả, tôi cũng có sao?"

"Tần Thiên, tôi không cần đâu."

"Cháu biết cậu thích đồng hồ, chiếc Patek Philippe này tặng cho cậu."

"Đây là dòng đồng hồ chức năng siêu phức tạp, mặt số nạm vàng 18K ... Trời ạ, Tần Thiên, cái này hơn một triệu tệ!”

Dương Sâm yêu thích không buông tay, lập tức cởi chiếc Longines cũ trên tay mình xuống ngay tại chỗ, ném cho Dương Lâm ở bên cạnh.

"Nhóc con không phải con thích chiếc đồng hồ này của ba từ lâu rồi sao? Bây giờ ba cho con.”

Dương Lâm sững sờ.

"Anh họ."

“Ở đây!” Nghe thấy lời của Tần Thiên, anh ta có chút rung động, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.

Tần Thiên tặng một loạt quà tặng, rẻ nhất cũng trên triệu tệ, hiện tại cuối cùng đến lượt mình rồi.

Hắn sẽ tặng cho mình cái gì đây?

"Nghe nói anh họ thích luyện võ, tôi không có gì để tặng cả, chỉ dành thời gian để hướng dẫn anh một vài thủ thuật xem như một món quà.”

Dương Lâm: "Hả? ”

Người khác đều là quà tặng mấy triệu tệ, đến lượt anh ta, lại tùy tùy tiện tiện chỉ đạo mấy chiêu?

Cái này đơn giản là ... là cố ý trả thù!

Nếu như anh ta biết, có thể được tần thiên đích thân chỉ dạy võ thuật, trên đời này có rất nhiều người sẵn sàng trả cái giá hàng trăm triệu vì cái đó, thì anh ta sẽ không có cái suy nghĩ không cần nữa.

Trên thực tế, món quà Tần Thiên cho anh ta mới là quý trọng nhất, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.

Dương Lâm cảm thấy, Tần Thiên là cố ý trả thù mình, anh ta tức giận nói: "Vậy thì không cần.”

"Tần Thiên, cậu vừa rồi đắc tội con gái nuôi của phó minh chủ Sở Minh, bản thân hiện tại khó bảo toàn."

"Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại an toàn của mình đi."

Nghe xong lời này, trên mặt cả nhà đều bao phủ mây đen.

Đồng Xuyên choáng váng một lúc lâu, cắn răng nói: "Dương Mi Nhi kia là con gái nuôi của Khương phó minh chủ, hiện tại cô ta nhất định đã trở về tố cáo.”

"Cũng may, tôi từng có duyên gặp mặt Khương phó minh chủ một lần, tôi được ông ấy coi trọng, cũng khá tốt đối với tôi.”

"Tần Thiên, nể tình anh vẫn là một người đàn ông chân chính. Hiện tại, tôi đồng ý cùng anh đi tìm Khương phó minh chủ chịu tội.”

“Anh nhất định phải biểu hiện tốt một chút, xin ông ấy tha cho!”

“Đúng vậy Tần Thiên, cháu mau đi cùng Đồng Xuyên đi!”

"Chuẩn bị thêm một chút quà nữa." Lý Phân vội vàng nói. Bà ấy hiện tại lo lắng cho an toàn của Tần Thiên hơn lo lắng cho con trai ruột của mình.

Tần Thiên cười, nói với Đồng Xuyên: "Tôi biết anh vẫn muốn gia nhập vào Sở Minh, cái này thì tính là anh hùng gì? Anh có muốn chơi lớn hơn chút không?”

Đồng Xuyên ngẩn người: "Chẳng lẽ còn có cái gì lớn hơn việc gia nhập Sở Minh sao?”

"Anh muốn chơi gì?"

Tần Thiên cười nói: "Chống Sở Minh.”

Chương 77 Đừng căng thẳng

"Anh nói cái gì, chống... Sở Minh?”

Đồng Xuyên suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, mặt anh ta biến sắc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tần Thiên, anh điên rồi sao?”

"Anh có biết Sở Minh có bao nhiêu cao thủ không?"

“Anh cảm thấy, anh đánh chạy chỉ là một tên Bọ Cạp là sẽ vô địch thiên hạ sao?”

“Tôi nói cho anh biết, tên Bọ Cạp kia chẳng qua chỉ là tên tép riu, ngay cả mang giày cho cao thủ Sở Minh cũng không xứng!”

“Tần Thiên, anh——"

Tần Thiên cười nói: "Nếu anh sợ, vậy thì quên đi.”

"Khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ tự mình đi làm chuyện này."

“Điên rồi!”

“Anh nhất định là điên rồi!”

Đồng Xuyên xoay người nhanh chóng rời đi!

Anh ta vốn dĩ có danh tiếng tốt, còn chờ giành được trái tim Tô Tô, nhưng trải qua trận chiến này, ở trước mặt Tần Thiên, anh ta chỉ là một con chó rơi xuống nước nhếch nhác.

Cũng không còn mặt mũi để ở lại nữa.

"Sở Minh thì sao?"

"Khương phó minh chủ nếu dám vì người phụ nữ kia làm chuyện bất nghĩa, Dương Đức Quang tôi liều cái mạng già này, cũng sẽ làm cho ông ta mang tai tiếng."

"Sở Minh tốt mà bị loại người này làm cho bại hoại. Tần Thiên đừng sợ, có bà ngoại ở đây, bọn họ không thể làm gì được cháu.”

"Tần Thiên, đói bụng rồi phải không? Vào ngay đi, mợ đích thân nấu cho cháu ăn.”

"Tần Thiên, hai chúng ta hôm nay phải uống vài chén. Dương Lâm, thằng nhóc thúi đứng sững đó làm gì?”

"Không chớp mắt lấy một cái. Mau đi vào trong phòng ba lấy bình Mao Đài hai mươi năm kia ra đây, hôm nay ba phải không say không về với em rể họ của con.”

Cái gọi là chống Sở Minh, mọi người đương nhiên đều cho rằng Tần Thiên cố ý nói khoác.

Sở Minh dù sao cũng là liên minh chính nghĩa, tuy có một hai con sâu, nhưng nói chung vẫn tốt.

Cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng, Sở Minh thật sự sẽ mang đến tai họa gì cho bọn họ.

Trong một thời gian, Tần Thiên trở thành đối tượng cưng chiều của cả nhà, nhìn bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho Tần Thiên, không ngừng mời rượu, ngay cả Tô Tô cũng cảm thấy ghen tị.

Buổi tối, Lý Phân đích thân thu dọn một căn phòng lớn nhất, trải ra một bộ chăn ga màu đỏ, cái gối hình uyên ương hí thủy, cho Tần Thiên và Tô Tô ở lại.

Để tạo ra bầu không khí còn khéo léo thắp hai ngọn nến màu đỏ lớn.

Tô Tô ngồi ở bên giường, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng còn đỏ hơn so với bộ chăn ga màu đỏ.

Tần Thiên say khướt, nhếch miệng cười nói: "Vợ à, đi ngủ sớm thôi?”

Tô Tô trừng mắt liếc hắn, trong đôi mắt đẹp có chút giảo hoạt.

"Được rồi. Đi ngủ sớm thôi.”

"Anh ngủ trên mặt đất hay là ngủ trên ghế sofa?"

Tần Thiên: "? ”

Tổng cộng có hai lựa chọn, nhưng không bao gồm giường.

Hắn biết muốn Tô Tô hoàn toàn chấp nhận mình, vẫn cần quá trình, hắn cười: "Em ngủ trước đi.”

"Anh đi ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cho tỉnh rượu."

Rời khỏi nhà họ Dương, hắn vốn đi có hơi khập khiễng, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ tỉnh táo, giống một con báo đốm đầy sát khí, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, ở có một biệt thự trong thành phố.

“Ba nuôi, ba phải làm chủ cho con!”

“Tên họ Tần đó chính là súc sinh!”

"Hắn không chỉ xâm phạm con, còn ra tay đánh Bọ Cạp thành ra như vậy. Nói cái gì mà đánh người của Sở Minh!”

"Con tức giận, lấy danh tiếng của ba ra, không ngờ tới hắn lại còn chửi ba nữa.”

"Nói cái gì mà Khương Vạn Đào là phó minh chủ Sở Minh thì sao chứ? Chọc giận ông đây, ông đây cũng đánh như vậy!”

“Sở Minh cái thá gì, có gan đến tìm ông đây solo!”

"Ba nuôi, con thật sự chưa từng thấy cái tên nào kiêu ngạo vô sỉ như vậy, ba phải dạy cho hắn một bài học thích đáng!”

“Cho dù không vì con, cũng vì thanh danh của ba và Sở Minh, không thể bỏ qua cho hắn được!”

Dương Mi Nhi cố ý làm cho tóc rối xù, khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể.

Bên cạnh là Bọ Cạp, quấn băng trắng kín đầu, chỉ chừa hai mắt hai mũi và cái miệng.

Trong mắt ông ta bốc đầy lửa giận, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.

Trên chiếc ghế thái sư, có một ông già tóc hoa râm đang ngồi.

(Ghế thái sư: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay.)

Kỳ quái chính là khi nghe Dương Mi Nhi và Bọ Cạp khóc lóc kể lể, ông ấy lại không hề để ý chút nào.

Trong tay xoay hai quả trứng sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ một người quan trọng nào đó.

“Ba nuôi, con nói lâu như vậy, ba nói một câu gì đi!”

"Chuyện này, ruối cuộc ba quản hay mặc kệ?"

"Nếu ba mặc kệ, Dương Mi Nhi con tự mình đi liều mạng với tên họ Tần, bị hắn chà đạp. Đến lúc đó tổn thất chính là thanh danh Khương phó minh chủ của ba!”

Dương Mi Nhi có chút tức giận.

Ông già này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe theo cô ta, hôm nay làm sao vậy?

Đột nhiên Khương Vạn Đào đứng lên.

Dương Mi Nhi kích động nói: "Ba nuôi, ba muốn ra tay sao?”

Khương Vạn Đào nhìn một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi vào, trong mắt ông ta lộ ra vài phần vui mừng.

“Thiết Tí, cuối cùng cậu cũng chạy về rồi!”

Đôi mắt hổ của đàn ông cao lớn đầy vẻ uy phong, trầm giọng nói: "Lão gia, ngài khẩn cấp gọi tôi trở về, rốt cuộc là chuyện gì?”

Dương Mi Nhi kích động nói: "Thiết Tí, ba nuôi tôi khẩn cấp gọi anh trở về là báo thù cho tôi!”

“Cảm ơn ba nuôi!”

"Ba vì con, lại có thể khẩn cấp gọi Thiết Tí trở về, thế thì tên họ Tần kia chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Ba nuôi, chúng ta đi thôi!”

Bọ Cạp cũng cười ha ha, nói: "Thiết Tí lão ca mà hành động thì nhất định là dễ như trở bàn tay!”

Thiết Tí nhíu mày, nói: "Cậu là ai?”

Bọ Cạp: "Ô ô..."

“Ba nuôi, đi thôi!” Dương Mi Nhi thúc giục.

Ai biết được, sắc mặt Khương Vạn Đào thâm trầm nói: "Hai đứa tụi bây, bây giờ cút ra ngoài cho tao!”

"Tao có chuyện quan trọng cần nói với Thiết Tí."

Dương Mi Nhi và Bọ Cạp sửng sốt, Khương Vạn Đào khẩn cấp gọi đệ nhất cao thủ dưới tay ông ta trở về, không phải giúp cô ta báo thù sao?

"Ba nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ta cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, Dương Mi Nhi hoảng sợ hỏi.

Khương Vạn Đào do dự một chút, lộ ra vài phần không đành lòng.

Ông ta thấp giọng nói: "Dương Mi Nhi, mấy năm nay mày ở bên ngoài làm chuyện gì, đừng tưởng tao không biết.”

"Chẳng qua tao lười quản thôi."

"Hiện tại, Sở Minh có đại nạn, rất có thể… cả nhà đều bị diệt.”

"Mày tự lo chạy thoát thân đi."

"Nhớ kỹ sau khi ra ngoài không được nói có quan hệ với Sở Minh, nếu không bị người ta giết, tao cũng không có cách gì giúp mày đâu.”

"Ba nói gì?" Dương Mi Nhi sợ tới mức nằm lì trên đất.

Mấy năm nay, cô ta ỷ vào quan hệ giữa Khương Vạn Đào và Sở Minh, sống vô cùng thoải mái, không có Sở Minh thì cô ta còn là cái thá gì chứ?

"Là ai? Lại dám nhằm vào Sở Minh!”

“Lão gia, dẫn tôi đi tìm hắn!”

“Tôi xé hắn!” Thiết Tí giận dữ.

Khương Vạn Đào đang muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Một âm thanh thản nhiên vang lên: "Khương phó minh chủ có ở nhà không?”

Khương Vạn Đào khẽ run lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chẳng lẽ đối phương nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi?

Không hổ là lão anh hùng tung hoành giang hồ, ông ta cắn răng lộ ra một cỗ khí phán tử, lớn tiếng nói:

“Sở Minh là liên minh chính nghĩa, không sợ những yêu quái như các người!”

“Có gan thì vào đi, Khương Vạn Đào tôi ở đây!”

Tần Thiên đi vào, tùy tiện nhìn lướt qua, cười nói: "Khương phó minh chủ, không cần căng thẳng nha.”

"Tuy tôi nói muốn chống Sở Minh các người, nhưng cũng chưa chắc không cho các người một cơ hội."

"Điều này còn tùy thuộc vào thái độ và biểu hiện của các người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.