Thần Tử Hoang Cổ

Chương 110: Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều, không chịu nổi một kích (2)




Mà hiện tại, khi Quan Quân Hầu để lộ thân phân, trừ một vài người đã suy đoán ra được như Quân Tiêu Dao thì những kẻ còn lại đều lộ ra vẻ mặt chấn động. 

“Thật sự là hắn, Quan Quân Hầu Dương Bàn...” Chu Tước quốc chủ hít thật sâu một hơi, trong lòng rất không bình tĩnh. 

Đây tuyệt đối là một thiên kiêu yêu nghiệt tuyệt đỉnh của Hoang Thiên Tiên Vực, thực lực mạnh đến đáng sợ. 

Hơn nữa chủ yếu là, bởi vì Dương Bàn này quật khởi từ tầng dưới chót, xuất thân thấp hèn, cho nên tính cách của gã cũng cực kỳ cực đoan, ngông cuồng kiệt ngạo, hỉ nộ vô thường. 

Giống như một tiểu thị dân đột nhiên trúng giải thưởng lớn một trăm triệu, trong lòng tuyệt đối sẽ bành trướng. 

Quan Quân Hầu thuộc về loại tâm lý bành trướng này. 

Sắc mặt Bái Ngọc Nhi hơi trắng ra, có chút nghĩ mà sợ. 

Nàng khó có thể tưởng tượng, nếu Quân Tiêu Dao không tới thì nàng sẽ có kết cục ra sao. 

Đi theo Quan Quân Hầu này tuyệt đối không có kết cục tốt. 

Thiếp thất của gã sớm không đã vượt qua con số ba ngàn. 

Đây là tâm thái của nhà giàu mới nổi tầng dưới chót, trước kia nằm mơ cũng không chiếm được mỹ nữ, hiện tại thấy một người thì thu một người. 

Không chỉ phía Chu Tước Cổ Quốc giật mình. 

Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, lại liên tưởng đến tính cách hỉ nộ vô thường của người nọ, xem như cũng giải thích được. 

“Khó trách, thì ra là Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều...” Hai vị quốc chủ đều thầm than trong lòng. 

Nói thật, Quan Quân Hầu không phải lương chủ. 

Thậm chí bọn họ tình nguyện nhận Quân Tiêu Dao làm chủ nhân, cũng không muốn đi theo Quan Quân Hầu. 

Hiện tại, độc thủ phía sau Tam Đại Cổ Quốc đã lộ mặt, thế cục lập tức rõ ràng. 

Thực hiển nhiên, đây là cuộc đọ sức giữa Thần Tử Quân gia và Quan Quân Hầu thần triều. 

Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Quan Quân Hầu, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc. 

“Thì ra là thế, khí tức của hắn...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm dưới đáy lòng, đã hiểura chút chuyện. 

“Thần Tử Quân gia, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng cũng không mấy vui vẻ.” Dương Bàn lạnh nhạt nói. 

Trong ánh mắt gã mơ hồ có một tia ghen ghét. 

Không sai, chính là ghen ghét. 

Gã không ghen ghét cái gì khác, mà là dung mạo của Quân Tiêu Dao. 

Dung mạo của Dương Bàn bình thường không có gì nổi bật, đừng nói là so với Quân Tiêu Dao, ngay cả Tiêu Trần cũng anh tuấn soái khí hơn gã rất nhiều. 

Tính cách Dương Bàn hẹp hòi, ích kỷ, sau khi từ gã sai vặt tầng dưới chót trở thành Quan Quân Hầu, tính nết của gã vẫn như trước kia, không có gì thay đổi. 

Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua những thi thể nằm tứ tung ngang dọc trên long sàn hoàng kim, nhẹ nhàng cười lạnh và nói: “Làm ra chiếc giường lớn như vậy, thì ra là đang vận động nhiều người.” 

“Ngươi có ý gì?” Dương Bàn hơi nheo đôi mắt lại. 

“Ta nói một gã sai vặt dưỡng mã cũng có lá gan dám hái đào từ trong tay bản Thần Tử!” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lạnh như băng, mang theo ý châm chọc. 

Ngay từ lúc Quân Tiêu Dao thu Bái Ngọc Nhi làm nô, cũng đã tính toán sau này thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc. 

Không ngờ lại bị Quan Quân Hầu chặn ngang một tay. 

Nhưng nghe thấy lời này, toàn bộ chiến trường đều là một mảnh tĩnh mịch. 

Gã sai vặt nuôi ngựa là sỉ nhục vĩnh hằng, là quá khứ không thể bị nhắc tới trong lòng Dương Bàn 

Sau khi Dương Bàn trở thành Quan Quân Hầu, gã trực tiếp diệt khẩu cả nhà vương phủ mà mình từng làm việc cho. 

Gã không để lại một ai trong mấy trăm người trên dưới toàn phủ! 

Từ đây, không còn ai dám nhắc tới quá khứ của Dương Bàn trước mặt gã. 

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao lại thản nhiên nói ra Dương Bàn là gã sai vặt nuôi ngựa như vậy. 

Hành động này quả thực là chọc vào nổi đau trong lòng Dương Bàn. 

“Quân Tiêu Dao, ngươi tìm đường chết!” 

Ánh mắt Dương Bàn âm u, sắc mặt xanh mét, rốt cuộc không thể chịu đựng được mà trực tiếp ra tay. 

Gã điểm ra một ngón tay, pháp lực mênh mông ngưng kết thành một ngón tay pháp lực khổng lồ màu đỏ thẫm, nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao. 

Đó là thần thông của Bàn Võ Thần Triều, Hạo Dương Thần Chỉ. 

“A, là ai đang tìm đường chết, thứ không biết tự lượng sức mình!” 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật hờ hững, thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính. 

Mười vạn cự tượng vi lạp bùng nổ, thân thể hắn lập tức được gia trì một tỷ cân thần lực. 

Luồng uy năng kia dâng trào dữ dội, quả thực có thể một quyền đánh nát cả khung trời! 

Quân Tiêu Dao giơ tay lên rồi nắm một cái, ngưng kết ra Minh Thần chi Mâu, sau đó hắn ném mạnh ra ngoài, cứ như xuyên thủng cả hư không! 

Minh Thần chi Mâu và Hạo Dương Cự Chỉ va chạm, giống như đại tinh đụng vào nhau, tạo nên gợn sóng pháp lực làm chấn động cả vòm trời! 

Mà trong vụ va chạm này, Hạo Dương Thần Chỉ kia trực tiếp bị Minh Thần chi Mâu xuyên thủng, sau đó không giảm khí thế mà nhằm về hướng Dương Bàn. 

“Thực lực của ngươi...!” Dương Bàn biến sắc. 

Trước đó cảnh giới của Quân Tiêu Dao đạt tới Quy Nhất Cảnh hậu kỳ, đã đủ để gã giật mình. 

Mà hiện tại, uy năng chiêu thức của Quân Tiêu Dao càng vượt qua dự đoán của gã. 

“Thiên Cương Thần Ấn!” 

Dương Bàn vội vàng xuất chiêu, đôi tay ra ấn, đẩy ngang ra đánh về hướng Minh Thần chi Mâu. 

Nhưng một tỷ cân cự lực kh ủng bố kia trực tiếp làm sắc mặt Dương Bàn đại biến! 

Phụt! 

Thân thể Dương Bàn bị đánh văng ra giống như diều đứt dây, Minh Thần chi Mâu kia trực tiếp đập lên long sàn hoàng kim, làm nó nát ra. 

Cả hiện trường lại lâm vào tĩnh mịch... 

“Cái này... Sao lại như thế chứ, đó là Quan Quân Hầu Dương Bàn mà.” Rất nhiều người kinh ngạc, thân thể thạch hóa. 

Đường đường là Quan Quân Hầu của bất hủ thần triều, sao lại không chịu được một kích như thế? 

“Không phải Quan Quân Hầu yếu, mà là Thần Tử của Quân gia quá mạnh!” Một tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc nói với giọng điệu rất cuồng nhiệt. 

Sự sùng bái của tất cả những người thuộc Chu Tước Cổ Quốc dành cho Quân Tiêu Dao lại bay lên một tầng cao mới. 

Có thể dễ dàng đánh bại Cả Quan Quân Hầu, Thần Tử Quân gia thật sự là tồn tại vô địch của thế hệ trẻ. 

Nhưng mà, cũng có người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. 

“Hả, Quan Quân Hầu kia...” Ánh mắt Quân Vạn Kiếp ngưng tụ, lộ ra nghi hoặc. 

Hắn đã từng giao thủ với Quan Quân Hầu, khi đó cũng cảm nhận được một áp lực cực lớn. 

Tuy hiện tại thực lực của Quân Tiêu Dao mạnh đến không thể tin nổi. 

Nhưng Quan Quân Hầu tệ hại thế nào cũng không đến mức dễ dàng bị thua như vậy. 

Hơn nữa, Quan Quân Hầu còn có át chủ bài mạnh nhất chưa dùng đến, đó là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

Ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, Quân Tiêu Dao lại lạnh nhạt buông ra một câu vạch trần tất cả: “Dương Bàn, nên nói ngươi tự đại hay là ngu xuẩn đây, chỉ là một khối phân thân mà có dũng khí ra tay với bản Thần Tử.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.