Thần Tiên Song Tuyệt

Chương 7: thực lực đại tiến!




Tiểu nam hài mơ màng mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy đầu óc đau nhứt dữ dội, hắn vội lắc đầu mạnh như đánh trống.

Một lúc sau mới dần lấy lại thanh tỉnh nhưng ánh mắt nhìn vẫn cực kỳ choáng ngợp, có chút trời đất lẫn lộn.

- Đây là đâu?

Tiểu nam hài hơi sững sờ lầu bầu, hắn sau một hồi mới hoàn toàn trấn tĩnh, nhìn lấy hoàn cảnh trước mắt có chút ngỡ ngàng.

Đập vào mắt hắn chính là những cảnh tượng sơn hà núi non xung quanh một dặm đều bị chấn đến thành bình địa.

Hàng loạt dãy núi bị đè sập, vô vàn cây đại thụ bị đè gãy không thương tiếc, mặt đất lở loét tan hoang.

Có thể nói là sơn băng địa liệt a.

Đây, đây chính là nơi trước kia hắn từng chạy tới ư?

Tiểu nam hài vuốt cằm, có thể tàn tích này chính là do đám người kia để lại.

Nghĩ đến bản thân lợi dụng họ giải quyết đám yêu thú khiến hắn có chút chột dạ.

Hiện tại mà nói, hắn vẫn chưa biết được đối phương là thiện hay ác.

Bởi vì không biết bọn hắn có truy tung hắn không, cho dù có thì hắn cũng không biết được.

Bởi vì lúc đó hắn đã tiến vào trong hang động, mà nó lại ngăn cách với không gian bên ngoài, bọn hắn muốn vào cũng không được.

Trừ người " hữu duyên ", nhưng dù sao đi nữa, sau này vẫn là nên cảnh giác với bọn hắn thì hơn.

Tiểu nam hài lết thân thể ngồi dậy, tiến tới của hang động, muốn một mạch đi vào lại thì khi mà hắn bước đến ranh giới của cửa hang động liền bị dội ngược trở lại.

Tiểu nam hài có chút thỏa mãn với cấm chế này, đến cả hắn cũng không vào được, có thể yên tâm a.

- Tiểu tử ngươi lo cái gì? Còn sợ là nàng ta có mệnh hệ gì sao?!

Âm thanh pha lẫn có chút tức giận của người thần bí kia vang vọng mà ra, tiểu nam hài vuốt vuốt mũi nói:

- Hết cách rồi, hiện tại ta và nàng ấy sinh tử gắn liền, làm sao có thể không quan tâm?

- Hừ!

Người kia hừ lạnh một tiếng, tiểu nam hài âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy có chút vi diệu.

Cấm chế kia, vậy mà gắn liền sự sống chết của nàng và tiểu nữ hài với nhau, bất kể là ai chết đi, đối phương đều sống không nổi.

Nữ hài kia hiện tại, chính là đang ở trong đó tiếp nhận truyền thừa, độ an toàn xem như bảo đảm rồi nên là hắn không quá lo lắng.

Hắn chỉ là lo có người làm phiền nàng khi đang tiếp nhận truyền thừa, nếu thật sự xảy ra khó mà tưởng tượng được.

Nhưng mà có lẽ hắn đã lo xa, có người kia tại, mọi thứ đều không có vấn đề.

Bản thân hắn cũng muốn phá bỏ cấm chế kia, nhưng mà hắn lại đành lực bất tòng tâm, muốn phá bỏ nó, trừ khi là hắn có thực lực mạnh hơn người kia mới được.

Nhưng cho dù là thờ toàn thịnh của hắn cũng khó mà cùng nàng đánh một trận, hiện tại đã đầu thai chuyển thế, thực lực còn quá yếu lại càng không thể!

Tiểu nam hài lắc lắc đầu, việc cấp bách hiện giờ là mau chóng tìm ra nữa phần công pháp còn lại.

Nếu không sau 10 năm, hắn liền hẹo!

Đây là cái cấm chế thứ hai của hắn bị người kia gán.

Nghĩ đến đây, thân ảnh hắn liền biến mất.

Đến bây giờ hắn thì hắn cũng biết được cảm giác không lành khi vào hang động kia là đến từ đâu.

Căn nguyên của tất cả, chính là do người kia.

Tự nhiên vào trong đó bị vài cái cấm chế gò bó, bị ép làm truyền nhân, thêm vào đó là bị gán định sinh tử cùng một cái nữ nhân không thân không thích, quá mức a, haizz...

Tiểu nam hài thở dài, phun ra một ngụm trọc khí.

Trong hang động kia hắn vẫn giữ đúng quan niệm, sẽ không để tiểu nữ hài kia bị cưỡng ép, nên là hắn đã liều mạng giác tỉnh cả bản nguyên muốn đánh một trận sống mái với người kia để mang đi tiểu nữ hài.

Nhưng mà đời không như là mơ, cho dù như vậy thì hắn vẫn bị nữ nhân kia dễ dàng trấn áp, ép hắn khôi phục lại trạng thái bình thường.

Điều xui xẻo đó chính là lực lượng bản nguyên của hắn cũng bị tiêu hao một tí tí, nhưng một tí tí đó bây giờ đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu.

E là muốn thức tỉnh bản nguyên lần tiếp theo, không biết là đến ngày tháng năm nào, nói không chừng có thể là ngàn vạn năm sau, cũng có thể là lâu hơn!

Xui xẻo thì cả một đống nhưng may mắn duy nhất của hắn là Pháp Lực của hắn được người kia giúp tẩy luyện qua cho một lần khiến cường độ của nó mạnh hơn gấp trăm lần!

Với nó, hiện tại hắn có thể làm thịt cả tu sĩ Nhục Thân Cảnh Tầng Sáu!

Đây là tu sĩ nắm giữ cả sáu vạn cân lực lượng thân thể a, điều mà Pháp Lực Kỳ tu sĩ không thể nào làm được, trừ một số tồn tại quái thai như hắn.

Cho dù là lúc trước thì hắn cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Nhục Thân Cảnh Tầng Một dao động lực lượng từ năm ngàn cân trở xuống, trên nó không thể.

Nay lại đủ giết Nhục Thân Cảnh Tầng Sáu tu sĩ khiến hắn vui vẻ không thôi, đỡ tốn không ít thời gian ngưng luyện Pháp Lực cho hắn a.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn Pháp Lực của hắn, chính là đủ giết Nhục Thân Cảnh Thập Tầng tu sĩ, người nắm giữ 10 vạn cân lực lượng!

Nhục Thân Cảnh phân từ Tầng Một đến Tầng Mười, mỗi tầng lại cách biệt và sở hữu một vạn cân lực lượng, Thập Tầng dĩ nhiên là 10 vạn cân rồi.

Tiểu nam hài gương mặt hơi hồi phục lại bình thường, Pháp Lực truyền vào chân nhún đi, chạy như bị chó rượt.

Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xúi quẩy này!

Tuy Pháp Lực của hắn trở nên ngưng thực hơn, mạnh hơn rất nhiều nhưng đan điền của hắn cũng không mở rộng, vẫn là hơn mười một mét phạm vi, không có gì thay đổi cả.

Nhìn tiểu nam hài chạy đi xa với tộc độ kinh người, người kia lại thì thào, âm thanh nhỏ bé chỉ có nàng mà nghe được:

- Lần này, là Tiên Tuyệt? Hay là Thần Tuyệt? Hay lại là....Song Tuyệt?!

................

Đi khoảng nữa tiếng thấy đã cách hang động khá xa khoảng mấy dặm, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Hắn ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên hơi trừng lớn, nhếch miệng cười tà, khè một tiếng:

- Ha hả, đúng là oan gia ngỏ hẹp a...

Ngoài kia, cách nơi này của hắn có mấy trăm mét, đang có một màn cực kỳ kịch tính chiến đấu phát sinh.

Tiểu nam hài hứng thú bừng bừng ẩn nấp khí tức đến đó quan chiến.

Hắc Ám Pháp Lực bao trùm toàn thân, khiến cho hắn trở nên đen kịch như mực, sau đó ẩn nấp vào những cái bóng do câu cuối tạo thành.

Ầm thầm lặng lẽ đến nơi đó....

Ngoài nơi xa kia.

Chính là tràng diện đang đối đầu của hai giống loài, một là một bầy chó sói, hai là một đàn chó, là chân chính chó!

Bầy chó sói kia hắn quen đến không thể quen lại hơn, bởi vì bọn chúng chính là hung thủ rượt hắn chạy mấy tiếng đồng hồ.

Lần này đặt được sức mạnh to lớn vốn muốn tìm bọn chúng tính sổ sách, không ngờ lại dâng đến tận miệng như vậy.

Chậc chậc, không thịt thì phí a....

Còn đàn chó kia, chính là một đám linh cẩu, có một chút huyết thống của linh thú, nếu may mắn có thể đột phá đến nhị giai yêu thú.

Huyết thống cao hơn lang thú kia không ít.

Nhưng không hiểu vì cái gì, đám lang thú lại có thể cầm cự trước đám linh cẩu này, toàn là đám chó cao lớn đến một mét rưỡi, dù bộ lông mềm mại nhưng gương mặt lại dữ tợn vô cùng, nhe ra hàm răng sắc nhọn.

Hiện tại, chính là cuộc chiến giữa hai thủ lĩnh của bầy đàn, nếu bên nào thắng, có thể cuộc hỗn chiến tiếp theo đó sẽ cực kỳ dễ dàng thắng lợi.

Nguyên nhân của cuộc chiến hắn không biết, nhưng mà có thể hiểu bằng câu:

" Một núi không thể có hai chó! "

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.