Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 14: Kiêng dè




Edit: Cỏ

Trình lão hầu gia cứ lăn lộn như vậy, váng đầu hoa mắt, được người đỡ đi nghỉ ngơi rồi. Trình Nguyên Cảnh đưa Trình lão hầu gia về phòng, những người khác đứng ở chính đường, nhìn theo bóng hai người rời đi.

Đám người đi rồi, Trình Nguyên Hiền tức giận bất bình mà mắng một tiếng:"Cha suốt ngày chỉ biết phân biệt với đứa con riêng đó thôi, hôm nay còn muốn đánh con nữa. A, may mắn con còn lớn hơn hắn rất nhiều, năm đó mẫu thân nhanh chóng quyết định, cho con làm thế tử. Bằng không, con nhìn bộ dáng kia của cha, có khi cũng mang luôn gia nghiệp phủ Nghi Xuân hầu tặng cho đứa con đó luôn ấy chứ."

"Con trai." Trình lão phu nhân nghiêm túc mà trừng mắt liếc ông một cái:"Tiểu bối còn ở đây, con nhìn xem con đã nói ra loại lời nói gì vậy hả?"

Chạy theo tình nhân, chưa kết hôn mà đã có con, Trình Nguyên Cảnh được sinh ở bên ngoài, vốn dĩ xuất thân còn kém hơn so với con của thiếp, huống chi tiểu Tiết thị chưa kết hôn đã có con, hài tử 6 tuổi mới bước vào cửa Trình gia. Trình lão phu nhân không thiếu những lời châm chọc mỉa mai đối với tiểu Tiết thị, dùng hết sức lực mà nhục mạ tiểu Tiết thị trước mặt hài tử. Năm đó tiểu Tiết thị chính là thanh quý chi nữ, Trình lão phu nhân ngay cả gót chân của tiểu Tiết thị cũng không đủ trình độ với tới, sau khi Tiết gia xảy ra chuyện, phủ Nghi Xuân hầu vội vã phủi sạch quan hệ, mới tạo cơ hội cho Trình lão phu nhân. Trình lão phu nhân đối với tiểu Tiết thị hận ý vặn vẹo, chậm rãi dạy kỹ cho đời sau, dạy Trình Nguyên Hiền đường đường là một thế tử, há mồm ngậm miệng đều là tiện nhân, đẻ con hoang.

Biến cố vừa rồi xảy ra, mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi đều đã được vú nuôi ôm đi, chỉ để lại mấy người Trình Du Mặc, Từ Chi Tiện hiểu chuyện, hiện tại cũng đã sớm bị ma ma đưa tới một gian phòng khác, tránh đi để các trưởng bối nói chuyện. Trình Nguyên Hiền nói những lời này, ở gian phòng khác đương nhiên không nghe thấy, nhưng bọn tiểu bối rốt cuộc vẫn là ở đây, Trình Nguyên Hiền nói này đó trước mặt cháu gái chưa lập gia đình, thật là không ra thể thống gì.

Nhưng Trình lão phu nhân cũng chỉ là thuận miệng mắng một tiếng, thần thái cũng không để ý nhiều, nhìn thấy bộ dáng Trình lão phu nhân như vậy, những người khác nào còn muốn nói chuyện.

Trình Mẫn ở công phủ tiếp xúc với nhiều người tước vị còn lớn hơn nhà mẹ đẻ, khi chưa lấy chồng còn không cảm thấy, hiện tại lại đặt mình trong nhà mẹ đẻ, tức khắc cảm thấy đại ca làm việc cũng quá không đáng tin. Mẹ bà cũng thật là, một mực bênh vực người của mình, từ nhỏ nuông chiều, cái gì cũng dạy hư con trai. Khiến cho đại ca bà hơn 30 tuổi, lớn tuổi rồi, ngay cả một chức quan đứng đắn cũng không có, nhị ca cũng bị nuôi dưỡng đến vâng vâng dạ dạ, không có bản lĩnh. 

Kết cục của Trình gia, đã định trước là không có tương lai rồi.

Nhưng mà con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà về nhà mẹ đẻ là làm khách, cũng không thể nói nhiều, chỉ có thể khuyên nhủ hai người:"Nương, đại ca, phụ thân rốt cuộc đã nuôi Cửu Lang nhiều năm như vậy, bây giờ tuổi người cũng lớn rồi, thân thể lại không tốt, mọi người nhịn được thì nhịn thôi, không cần phải làm ầm lên. Con nghe cha chồng nói, Cửu Lang còn trẻ tuổi đã lên tới tứ phẩm, tiền đồ không thể hạn lượng. Ngay cả cha chồng cũng bắt chồng con phải tạo quan hệ tốt với Cửu Lang, sao mọi người lại đẩy người trong nhà ra bên ngoài như thế được?"

Một lời nói này khiến mọi người đều trầm mặc, Trình Mẫn thở dài, lại khuyên:"Nương, đại ca, nhất thời tranh chấp cũng chỉ vui vẻ nhất thời thôi, nhưng mà gia nghiệp hầu phủ lớn như vậy, sau này nên làm cái gì bây giờ? Mọi người không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho đám con cháu chứ. Vừa lúc Cửu Lang mới được triệu về kinh, còn chưa phát thư của Lại Bộ xuống, mọi người đừng ngại giúp Cửu Lang, vào được Hàn Lâm Viện đi, sau này nhất định được đền đáp lớn."

Trình Nguyên Hiền lập tức quát ầm lên:"Hàn Lâm? Hắn á?"

"Sao lại không được." Trình Mẫn như trừng mắt nhìn đại ca, quả thực chỉ hận sắt không thành thép:"Hai người cũng đừng quên, người ta xuất thân là tiến sĩ, thứ tự hai lần thi trước vẫn luôn rất tốt, đến khi thi đình mới không qua."

Nói đến thi đình, tất cả mọi người trong Trình gia đều trầm mặc. Đừng nói thi đình, nhà bọn họ ngay cả thi hương cũng chưa chắc đã đủ kiến thức. Đúng là bởi vì vô tri, nên mới không có khái niệm đối với một tiến sĩ 16 tuổi.

Mẹ chồng cùng em chồng nói chuyện, Nguyễn thị không dám xen mồm. Nghe được em chồng nói muốn tìm cách nâng Trình Nguyên Cảnh, Nguyễn thị liền nóng nảy, bà liếc mắt nhìn Khánh Phúc, thấy KhánhPhúc không hề ra dấu hiệu gì, mới nhịn không được nói:"Giúp Cửu gia vào Hàn Lâm Viện? Vậy còn Nhị gia. . ."

Trình Mẫn hoàn toàn không còn lời gì để nói, được thôi, nhà mẹ đẻ ai cũng tự cho mình là châu báu, tẩu tử vẫn chưa hiểu lời bà nói, nếu bà còn lên mặt khuyên răn, có khi lại bị tẩu tử ghi hận. Trình Mẫn không hề muốn tốn công vô ích nữa, mà đứng lên nói:"Con là người ngoài, những lời này cũng không nên nói nhiều, nương cứ nghĩ kỹ lại xem. Con đi xem Đại cô nương."

Giường bích sa, Trình Du Cẩn vẻ mặt suy yếu dựa vào giường, nhìn thấy Trình Mẫn tiến vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi:"Cô cô."

"Mau ngồi mau ngồi, trên người ngươi vẫn còn thương tích, chú ý mấy nghi thức xã giao này làm gì." Trình Mẫn vội vàng ngăn Trình Du Cẩn lại, Trình Du Cẩn lại lắc đầu, nói:"Lễ không thể phế."

Trình Mẫn thở dài, nhìn đứa nhỏ này quy quy củ củ như người già rồi. Bà nghĩ thầm, hai người ca ca kia của bà đã không được rồi, nhưng mà Trình gia sang đời thứ ba, cũng chẳng được bao nhiêu đức hạnh. Nhìn Trình Ân Bảo của đại ca xem, đều bị Khánh Phúc chiều thành cái dạng gì rồi, mang đi ra ngoài quả thực chỉ bị người đời chê cười, còn hai đứa nam hài của nhị ca, cũng chỉ là loại nhu nhược yếu đuối, thiếu quyết đoán.

Đếm tới đếm lui, cũng chỉ có hai cô nương là có khả năng tranh đua nhất trong Trình gia. Đại cô nương đoan trang tĩnh mỹ, Nhị cô nương ngây thơ đáng yêu, một người được mẹ chồng thích, một người được lang quân yêu, đều rất có tiền đồ. Trình Mẫn nghĩ đến đây lại thổn thức, một cái gia tộc phải dựa vào nữ tử mới có thể nổi danh, là thấy được cái gia tộc này cũng sắp đến hạn rồi. Trình gia đã như thế này, nhà chồng Từ gia của bà sao không phải như thế. 

Trình Mẫn thở dài, kéo Trình Du Cẩn ngồi vào bên người, nhẹ giọng hỏi:"Còn đau không? Để ta xem vết thương trên tay ngươi."

Trình Du Cẩn nghĩ thầm chuyện này cũng không thể cho cô cô nhìn, nàng vén một đoạn ống tay áo lên, lộ ra băng gạc trắng bệch bên trong, sau đó lại buông ống tay áo xuống:"Cô cô, cháu không sao, mọi người không cần lo lắng."

Trình Mẫn nhìn bên trong quấn một lớp băng gạc dày cộp, liền co rút đau đớn, cố tình vẻ mặt Trình Du Cẩn lại thoải mái mà nói không sao, tránh nặng tìm nhẹ, sợ nàng lo lắng. Sự trìu mến của Trình Mẫn với đứa cháu gái này cơ hồ tràn ra lồng ngực, bà cũng không vạch trần Trình Du Cẩn, nắm tay nàng nói:"Trên người nữ nhi không thể để lại sẹo, chỗ ta có lọ thư ngân cao tốt nhất, là Thục phi nương nương ban xuống, tí nữa để ta bảo người đem qua cho ngươi. Buổi tối ngươi bảo nô tỳ gỡ băng gạc ra, thoa cẩn thận là được."

Thục phi nương nương ban thuốc cho? Đại tiểu thư Từ gia làm nương nương ở trong cung, đây cũng giống như là người trong triều đình, Từ gia so với Trình gia lại càng nắm chắc quyền lực hơn. Tâm tư Trình Du Cẩn xoay chuyển, cuối cùng thẹn thùng cười với Trình Mẫn:"Tạ cô cô."

"Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà cả, có cái gì mà phải tạ tới tạ lui." Trình Mẫn nhìn Trình Du Cẩn, thật là thấy thế nào cũng thích. Đáng tiếc một cô nương tốt như vậy lại bị người khác hủy hôn, Hoắc gia quả thực không biết trân trọng mà. Trong nội tâm Trình Mẫn tiếc hận, đột nhiên nhớ tới đứa trẻ nhà mình.

Nhưng mà loại ý niệm này chỉ chợt lóe qua, hôn nhân nhi nữ không phải việc nhỏ, Trình Mẫn suy nghĩ một chút, còn rất nhiều thời gian cơ mà. Bà nắm tay Trình Du Cẩn nói:"Ngươi an tâm dưỡng thương, không cần nhọc lòng đến chuyện khác. Ngươi vừa rất quy củ, lại hiểu thuận, gương mặt ta cũng thấy không đẹp nhất kinh thành thì cũng nhì, nhân sinh gặp gỡ đều có số, nói không chừng Tái ông mất ngựa, không biết đâu là phúc đâu là họa đâu."

Trình Du Cẩn biết Trình Mẫn là đang an ủi nàng chuyện hôn sự, xem lời này, hình như Trình Mẫn vẫn chưa có ý định nhận nàng làm con dâu. Nhưng mà Trình Mẫn cũng là có ý tốt, Trình Du Cẩn không vội, cười tươi:"Cháu hiểu rõ."

Trình Mẫn lại an ủi một hồi, đơn giản là khuyên Trình lão phu nhân cùng Trình Nguyên Hiền cũng có nỗi khổ riêng, khiến Trình Du Cẩn không có cơ hội giãi bày tủi nhục này với trưởng bối. Trong lòng Trình Du Cẩn buồn cười mà xì một tiếng, nhưng mà ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đồng ý, một bộ dạng chấp nhận, trung trinh.

Trình Mẫn nói chuyện thật lâu với Trình Du Cẩn, sau đó mới nói ma ma của mình đưa Trình Du Cẩn về phòng. Đám người đi rồi, bà đi tìm Từ Chi Tiện, lại phát hiện Từ Chi Tiện đang nằm trên giường đất xem Trình Du Mặc cùng Từ Niệm Xuân nhảy tơ hồng, vẻ mặt chuyên chú, còn tập trung hơn so với đọc sách nhiều.

Trong lòng Trình Mẫn sinh ra bất lực vô cùng, cố ý thanh thanh giọng nói, hỏi:"Lão tổ tông của các con đâu?"

Trình Du Mặc thu lại dây thừng, nói:"Tổ mẫu vừa mới đi vào bên trong nghỉ ngơi. Tổ mẫu nói bên ngoài nổi gió, vừa tối lại lạnh, lên đường sẽ hơi khó khăn, nên bảo chúng cháu ngủ ở đây mấy đêm."

Trình Mẫn nghĩ thầm biết bên ngoài vừa tối lại lạnh, vậy trên người Trình Du Cẩn còn có thương tích thì sao, không phải đều chỉ là đi một đoạn đường thôi sao? Những lời này bà khó mà nói ra, chỉ có thể trầm mặt nói:"Nếu lão tổ tông thương các ngươi, vậy đừng đùa nữa, chạy nhanh đi rửa mặt đi, đừng phiền lão tổ tông ngủ."

"Dạ." Trình Du Mặc bò xuống giường, khoác tay Từ Niệm Xuân đi rửa mặt. Từ Chi Tiện cũng muốn đi theo, lại bị Trình Mẫn giữ chặt:"Con, cái đứa nhỏ này, vừa rồi đại tỷ tỷ đi ra ngoài, sao còn không dẫn tỷ?"

"A? Cẩn tỷ tỷ về rồi, khi nào thế ạ?" Từ Chi Tiện nói thầm:"Tỷ ấy ở bên trong bôi thuốc, không cho người khác vào xem, Mặc muội muội nói Cẩn tỷ tỷ chú trọng dáng vẻ nhất, không trang điểm đẹp chắc chắn không cho người khác xem. Con còn nghĩ chờ tỷ ấy trang điểm xinh đẹp rồi, mới đi hỏi thăm một chút. Sao tỷ ấy đã đi rồi?"

Trình Mẫn trừng mắt nhìn Từ Chi Tiện một cái, cuối cùng không nhịn được cười. Nhi tử này của bà tuy rằng một thân mùi son phấn, nhưng cũng là người chân thành, tâm địa cũng không xấu. Nếu có một người vợ lợi hại quản, về sau chưa chắc đã yếu kém.

Không đúng, Trình Mẫn đột nhiên phản ứng lại:"Cái gì mà Cẩn tỷ tỷ Mặc muội muội, hai đứa nó không phải bằng tuổi sao?"

Từ Chi Tiện gãi gãi đầu:"Ai u, con lại quên rồi."

Đừng nói chỉ Từ Chi Tiện, ngay cả Trình Mẫn theo bản năng cũng cảm thấy Trình Du Cẩn đúng thật là tỷ tỷ. Trình Mẫn đẩy nhi tử một cái, nói:"Được rồi, mau đi rửa mặt đi. Ta phải về viện cũ của ta lúc chưa lấy chồng, buổi tối không thể trông hai con được. Con đã lớn rồi, không cần nghịch ngợm với đám muội muội, hiểu chưa?"

Lời này của Trình Mẫn là để Từ Chi Tiện giữ khoảng cách với Trình Du Mặc, đều đã 14 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Cũng không biết Từ Chi Tiện có hiểu rõ không, miệng thì đồng ý, nhưng lại thúc giục mẫu thân rời đi.

Lúc này trong viện Trình lão hầu gia, ngọn đèn dầu sáng rực. Trình lão hầu gia ngồi đối diện Trình Nguyên Cảnh dưới ánh đèn, Trình lão hầu gia xấu hổ nói:"Điện hạ, lão thần không biết cách dạy con, mạo phạm ngài. Lão thân tại đây thỉnh tội."

Trình lão hầu gia nói xong liền muốn quỳ xuống, Trình Nguyên Cảnh đỡ lấy ông, nói:"Không sao, người không biết thì vô tội. Đặt vào vị trí của bọn họ, nghĩ như vậy cũng là bình thường."

Trình lão hầu gia vốn dĩ định quỳ xuống là đều có tính toán cả, rốt cuộc Trình gia cũng có ân với Thái Tử, ông quỳ như vậy một chút, sao Thái Tử có thể truy cứu nữa. Trình Nguyên Cảnh hành động đúng như Trình lão hầu gia mong, nói lời tha thứ, nhưng mà không biết làm sao, sau khi nghe xong tâm Trình lão hầu gia ngược lại càng lạnh.

Như kiểu Thái Tử điện hạ đều thấy rõ ràng, bình thường nhìn hắn thập phần lãnh đạm, làm Trình lão hầu gia thường xuyên cảm thấy, tâm tư xấu xa này đó của ông, ở trong mắt điện hạ nhìn không xót. Chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

Trình lão hầu gia mặt già không nhịn được, ông sắp sửa chết rồi, sau này Trình gia ngay cả mặt mũi cũng không có, nếu bây giờ ông không tính kế, chờ ông chết đi, lớp ràng buộc cuối cùng của Trình gia với Thái Tử không còn, vậy Trình gia phải làm sao bây giờ? Trình lão hầu gia chỉ có thể chịu đựng hổ thẹn, tiếp tục nói:"Hôm nay thực sự rất xin lỗi điện hạ, lão thần thay con trai bất hiếu bồi tội điện hạ. Điện hạ, trước đây lão thần sơ sẩy, lại không chú ý tên của Đại cô nương phạm phải kiêng kị của ngài. Nếu không, ngày mai thần sẽ đổi tên húy của Đại cô nương?"

Trước mắt Trình Nguyên Cảnh hiện lên đôi mắt sáng ngời kinh người của nha đầu kia, đến tận 14 tuổi rồi lại đột nhiên đổi tên, mặc dù nói là vì kiêng dè trưởng bối, cũng không thể tránh được phỏng đoán của người ngoài. Trình Nguyên Cảnh lấy lại tinh thần, rũ mắt dấu đi hoảng hốt vừa rồi, nói:"Không sao."

"Điện hạ?"

"Không cần thay đổi, gọi còn rất thuận miệng."

Trình lão hầu gia không hiểu rõ lắm, nhưng Thái Tử đã lên tiếng, ông còn có thể làm trái ý Thái Tử sao? Trình lão hầu gia gật đầu nói:"Dạ."

Sau khi ra khỏi Phục Lễ viện, Trình Nguyên Cảnh chậm rãi đi trong bóng đêm đen nhánh. Gió đêm ào ạt, khô khốc chạm vào cây phát ra thanh âm ô ô. Trình Nguyên Cảnh không nói lời nào, những người khác cũng không dám quấy rầy, trầm mặc mà đi theo sau lưng chủ tử. Một lát sau, chủ tử đằng trước đột nhiên nói:"Ngày mai lấy một lọ thuốc dán tới."

Lưu Nghĩa sửng sốt một chút:"Điện hạ, ngài bị thương ạ?"

Trình Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn hắn một cái, Lưu Nghĩa nhớ tới Thái Tử phiền nhất là nhiều lời vô nghĩa, vội vàng cúi đầu:"Vâng, nô tài tuân mệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.