Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 7




Nghe lờinóiđầy vẻ xem thường của lão tiên sinh, Ngọc Châu vẫnkhônghề tức giận, nhưng Giác nhi đứng bên cạnhthìđãkhôngcòn kiên nhẫn nổi nữa.

Lụccônương trong mắt tiểu nha đầu này luôn thanh nhã cao quý như tiên giáng trần,hiệngiờ lại bịmộtông lão mắng là "người thô tục"thìbảo sao tiểucônương có thể nuốt trôi cơn ấm ức này.

"Hộp ngọc được ngài gọi là thanh nhã đó là do chính tay tiểu thư nhà chúng tôi điêu khắc ra, sao bây giờ Lụccônương nhà chúng tôi lại trở thành người thô tục thế?"

Lời này vừa thốt ra, ngay lập tứcđãlàm Đào lão tiên sinh chấn động, hoàn toànkhôngdám tin khi nhìn thiếu nữ có thể xem như yếu ớt trước mặt mình. Lão tiên sinh có thểnóilà người sành về việc đánh giá các tác phẩm được điêu khắc chạm ngọc, lạikhônghề nghĩ đến vật có thể làm ông chậc lưỡi thán phục về tài năng như thế này lại được xuất phát từ tay củamộtcônương trẻ tuổi như vậy.

Ngay lúc này, cómộtthanhâmnghèn nghẹt vang lên bên cạnh: "Nếu là người thô tụcthìsẽkhôngthể điêu khắc ramộtvật tinh diệu như thế này, xem ra tâm tư của vị tiểu thư này sâu sắc khác hẳn người thường."

Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra thanhâm, lại nhìn thấy Nghiêu nhị thiếuđangđứng ở ngay cổng vào, khoé miệngẩnchứa ý cười nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào Ngọc Châu.

Ngọc Châu cũngkhônghề nhận rahắnlà ai, nhưng do từnhỏsống nhờ ở nhà người khác, nên tâm tư đương nhiên nhạy bén hơn rất nhiều thiếu nữ vô tư đồng trang lứa khác. Ngoài ra, nàngđãở nhà họ Vương hai nămđãlàm nàng mẫn cảm với việc nhìn mặt đoán ý, cho nên khi nhìn thấy vị công tử dung mạokhôngtầm thường, khí vũ bất phàm này hoàn toàn khác hẳn với người khác, khi ánh mắt người này nhìn vào gương mặt xuất chúng của nàng,khôngphải là vẻ say mê như si như cuồng, nụ cười nơi khoé miệng chỉ vừa đủ để chào hỏi, nhưng trong đôi mắt khẽ híp lại đó củahắn, nhưmộthồ sâukhôngđáy, làm cho người ta rùng mình lạnh lẽo.

Nếukhôngphảiđãbiết thân phận củahắn, Ngọc Châu chắc chắnsẽkhôngđón nhận lờinóicủahắn, người này quá nguy hiểm, nếu có thể tránh đượcthìnên tránhthậtxa, để tránh những chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Vả lại việc hôm nay,khôngthể chỉmộtlần là có thể giải quyết được, nếu Đào lão tiên sinhđãthích tác phẩm của nàng,thìnàng có thể từ từ mưu tính lại.

Cho nên nàng xoay người lại, nghiêng người thi lễ với Đào lão tiên sinh: "Ngọc Châukhôngphải tìm thầy để chữa bệnh cho bản thân, chỉ là cómộtvị cố nhân bị bệnh lâu năm, mệnh như chỉ mành treo chuông, nên mới đến đây quấy rầy lão tiên sinh. Nayđãcó khách đến viếng, Ngọc Châu cũngkhôngdám quấy rầy.Hộp thuốc này vốn làmộtbộ, chia thành tứ linh có bốn phần (*), nếu tiên sinh thích, chỉ cần cho người đến dịch quán tìm Ngọc Châu là được."

(Tứ linh: Ý chỉ Long, Lân, Quy, Phụng, bốn linh vật thường hay được dân TQ xưa chạm nổitrênvật dụng)

Sau khi để lại câunóicó ý nhử mồi đó, lập tức xoay người lại định rờiđi, đáng tiếc, Lụccônương tuy thông minh hơn người nhưng lại tính sót về sức khoẻ của bản thân.Đêm trước khi xuất phát, nàngđãthức trắngmộtđêm để điêu khắc hộp ngọc này, nhưng chưa kịp mài giũa, nên hôm qua khi tới Dịch quán, nàng lại dành thêmmộtđêm để hoàn thành tác phẩm, nên hôm nay mới có thể đem thành phẩm đưa đến nơi này.

Thường ngày nàng ăn uống đạm bạc,khôngthích thịt mỡ. Lại thêm việc chạm ngọc này cực kì hao phí tinh thần, bình thường huyết khíkhôngthông nên thường hay bị choáng váng. Mà nhiệt độtrênBán Bình Sơn này lại thấp hơn rất nhiều so với chân núi, ban đêm gió núi lạnh lẽo, làm việc mệt nhọc nên bữa sáng cũngkhôngăn được nhiều.

Khi vào trong viện gặp mọi người, phải cân nhắc lờinói, đắn đo sắc mặt của từng người nên tâm thần cũng hao tổnkhôngít, khi xoay người rờiđicũngđãlà nỏ mạnh hết đà, tuykhôngngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mặt lạnh lùng của nam nhân ăn mặc sang trọng đột nhiên xuấthiệnkia vẫn luôn nhìn nàng. Đợi khi ra đến tận cửa, lúcđingang quahắn, ngửi được mùi hương dược thảo nhàn nhạt phát ra từtrênngườihắn, mùi hương đókhôngbiết tại sao lại làm cho người khác cảm thấy choáng váng, kế tiếp đó là trước mắt nàng tối sầm, thân thể mềm mại đổ ập xuống.

Trong mơ hồ, dường như cómộtđôi tay rắn chắc như sắt đỡ lấy mình, sau đó mùi hương kia lại càng lúc càng nồng hơn....

mộtgiấc ngủ ngonkhônglokhôngnghĩ, đó chính là thứ quý nhấttrênthế gian này,mộtgiấc ngủ say màđãtừ rất lâu rồi Ngọc Châukhôngcó được. Đợi cho đến khi vật lộn để thoát khỏi giấc ngủ say nồng đó, chật vật mở đôi mắt nặng nề như còn luyến tiếc giấc ngủ kia lênthìmới pháthiệnmìnhđangnằmtrênmộtchiếc giường xa lạ, đợi nàng chăm chú nhìn vào hoa văn được thêu tỉ mỉ của chiếc màn treotrênđỉnh đầu, chớp mắt vài lần sau đó ngồi bật dậy khỏi giường.

Nhưng bởi vì cử động đột ngột nênmộttrận choáng váng lại ùa đến, đúng lúc này, giọngnóirun rẩy của Giác nhi từ bên cạnh truyền đến: "Lụccônương, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, ngài muốn hù chết Giác nhi sao?"

Ngọc Châu thấy Giác Nhi ở bên cạnh liền nghiêm giọng hỏi: "Tađangở nơi nào?"

Giác nhinói: "Vừa rồi tiểu thư hôn mê bất tỉnh, Đào tiên sinh có bắt mạch cho tiểu thư,nóirằng do mệt mỏi quá độ, hao tổn huyết khí, nên thêm chút thuốc bổ huyết ích khí vào trong dược liệu. Sau đó.... Vị công tử kia liềnnóikhôngnên quấy rầysựthanh tĩnh của Đào tiên sinh nữa, liền mang theo tiểu thư tới Hành quán của ngài ấy... Em và Liễu ma ma ra sức ngăn cảnnóinhư thế làkhônghợp với lễ nghi, nhưng lại bị thị vệ hầu cận của ngài ấy mắng rằngkhôngbiết lo cho chủ nhân..."

nóiđến đây, Giác nhi ngập ngừng, sau đónóimộtcách lo lắng: "Lụccônương, ngài có biết vị công tử vừa rồi là aikhông?"

Vừa ngủmộtgiấcthậtngon, Ngọc Châu lúc nàyđãcảm thấy tỉnh táo, xoanhẹđầu Giác nhinói: "Là... Nhị công tử của Nghiêu gia?"

Giác nhi giật mình trướcsựnhạy bén đó của tiểu thư, "Lụccônương, ngài đúng là thần thông quảng đại, sao đoán được hay thế?"

Ngọc Châu khẽ cười khổ, lúc ấy thân thể nàngkhôngkhoẻ, chỉ cố gắng chịu đựng, nên nhất thờikhôngkịp nghĩ đến.hiệntại khi nghĩ đếnâmđiệu độc đáo củahắn,khôngphải giống y nhưâmđiệu trong cỗ kiệu dừng lại trước cửa Tiêu phủ hay sao?Ngoài ra, từ khí chất thanh nhã lạnh lẽokhôngdễ đến gần kia, nếukhôngphải Nghiêu nhị thiếu danh chấn thiên hạthìcòn có thể là ai nữa chứ?

Chỉ là nàng cómộtthắc mắc nhưng nghĩ mãi vẫnkhôngthông, đó chính là dù cho Nghiêu nhị thiếu có nổi lòng trắcẩn, chịu hạ thân phận tôn quý đó để cứumộtphụ nhân thương buôn như mìnhthìcũngkhôngtốt đến mức ân cần đem mình đến Hành quán củahắn....

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng động,thìra là thị nữ của Hành quán mang đến chén thuốcđãđược sắc sẵn.

Lâu nay nghe đồn Nghiêu gia,mộtđại tộc có lịch sử hàng trăm năm với phong cách thanh cao, ngay cả hoàng tộc cũng khó có thể với tới, bây giờ nhìn lại ngay cả những thị nữ bưng thuốc dâng nước kia, đúng là có thể mở rộng tầm mắt, những thị nữ này ngoài dung mạo yểu điệu, dáng vẻ phong nhã, y phục và trang sứctrênngườikhôngcó gì làkhôngtinh xảo độc đáo. Nếukhôngnói, ai nhìn vào cũngsẽcho bọn họ là tiểu thư con nhà sang quý, làm sao có thể nghĩ được bọn họ chỉ là nô bộc trong nhà.

Giác nhi có chút luống cuống khi thấy các nàng trang nhã vén miếng vải phủ trước kính lên, pha son, chuẩn bị phấn, muốn giúpcônương trang điểm, vội vàng lên tiếng: "Lụccônương vừa mới tỉnh lại, sao các người lại có thể giày vò như thế?"

Nữ tử dẫn đầu mỉm cười, giọngnóiđầy vẻ khách sáo xa cách: "Nghiêu thiếu gia muốn mời Lụccônương đến đại sảnh để đàm đạo."

Nàng ấykhônghề hỏi Lụccônương có đồng ý haykhông, thái độ tuy khách sáo khiêm nhường, nhưng trong giọngnóiđầy vẻ bắt buộc.

Giác nhi đúng là nghekhônglọt tai, Nghiêu nhị thiếu mờicônương nhà mình đến đàm đạo, nhưng trang điểm long trọng như thế là sao? Chẳng lẽ coicônương nhà nàng là vũ nương hay ca kĩ chăng?

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệngthìLụccônươngđãvui vẻ đứng dậy, ngồi vào trước bàn trang điểm, có lẽ nhìn xuyên qua chiếc gương, nhìn thấy gương mặt khó chịu của Giác nhi, liền cườinói: "Giác nhi, emđãmệt mỏi rồi, bớtnóilạimộtchút, ngồi vào bàn uống trà dưỡng thầnđi."

Giác nhi sửng sốt, nàng và tiểu thư ở bên cạnh nhau từnhỏđến lớn, đương nhiên hiểu tiểu thưđangâmthầm nhắc nhở mình đừng vội nhiều lời.

Vì thế dù trong lòng nàng hơi bất bình nhưng cũng cố nhẫn nại mà đứng sang bên cạnh.

Nhưng đừng tưởng Lụccônương nhìn như hiền hoà thuận theo, nàng nhìn mình trong gương đồng, sau đónóivới các thị nữ đứng bên cạnh: "Đào thần ynóimặt ta bị độc phấn hoa làm nổi mẩn ngứa, nên tránh việc thoa son thoa phấn kẻo bị tái phát."

Nếu Lụccônươngđãnóinhư thế, các thị nữ cũngkhôngdám tự tiện thoa phấn lên gương mặt vẫn còn dị ứng kia. May mà nữ tử này trời sinh làn da trắng noãn, thêm nữa bệnh mẫn cảmđãvơiđihơn phân nửa nên dùkhôngtrang điểm vẫn rực rỡ xinh đẹp,khôngxem là thất thố khi dùng mặt mộc để đối diện với khách. Nên chỉ có thể giúp nàng búi lại tóc thành vấn cao caotrênđỉnh đầu.

Nhưng đến khi thay y phục, Lụccônương vẫn dùng lờinóidịu dàng, từ chối mặc bộ y phục bằng gấm sang trọng do họ đưa tớithìđãlàm cho nữ tử dẫn đầukhôngvui: "Mong Lụccônương thứ lỗi, cho chúng tôi chuẩn bị cho ngài chỉn chumộtchút. Bởi những người có thể ngồi cùng bàn với công tử nhà chúng tôi đều là những nhân vật quyền quý, hoặc hoàng thân quốc thích, nếu để cho dân đen ăn mặckhôngchỉnh tề xuấthiệntrước mặt công tử nhà chúng tôi,thìđó là lỗi của bọn hạ nhân chúng tôi."

Vẻ khinh thường đối với nữ tử thương nhân trong câunóiđó hoàn toànkhônghề che giấu. Nhưng Ngọc Châu chỉ mỉm cười,đithẳng đến sau chiếc bình phong, mặc vào y phục của mình, sau đó mềm mại dịu dàngnói: "Lâu nay nghe danh Nghiêu nhị công tử làmộttrang tuấn kiệt,đãtừng dùng tài nghệ của bản thân, gia nhập quân doanh để lập nên những chiến công thần kỳ, những tưởng rằng, trong quân doanh đều là những nam nhân lỗ mãng thô tục, quân phục đều được may bằng da trâu, cho dù gộp hết tất cả nhữngcônương có mặt ở đây cũngkhôngthể giúp những tướng sĩ đó cạo râu, thoa phấn thêm hương. Nếu như bắt tội rằngđãđể thứ thô bỉ, tục tằng làm tổn thương đôi mắt sang quý của Nghiêu nhị thiếu,thìchẳng phải tội lỗi của mọi ngườisẽchất thành non? Chỉ dựa vào chuyện đó cũng đủ để thấy rằng Nghiêu nhị thiếu bình dị gần gũi, chiêu hiền đãi sĩ. Ngọc Châu vốn xuất thân nghèo hèn, cho dù có tô vàng nạm bạc cũng chỉ làm người chê cười mà thôi. Hơn nữa cho dùtrênngười ta mặckhôngphải gấm lụa sang trọng, nhưng do chính tay ta xe chỉ luồn kim, dệt cửi ươm tơ, dùng nước suối trong để giặt giũ, nắng hồng để hong khô,khônghề dơ bẩn, sao lại có thể làm bẩn mắt Nghiêu nhị thiếu?cônương thấy có đúngkhông?"

Nữ tử dẫn đầu chính là thị nữ cận thân bên cạnh Nghiêu nhị thiếu, tên là Cẩm Thư. Sống ở gia tộc lớn như Nghiêu giađãlâu, khó tránh khỏi sinh ra tâm tư xem thường những dân chúng bình thường. Mà nữ tử có tên là Ngọc Châu đây, tuy xinh đẹp nhưng cũng chỉ làmộtngười phụ nữđãcó chồng,mộtcon buôn bình thường có chút xinh đẹp mà thôi, vốnkhôngxứng để công tử nhà mình để mắt đến. Nay công tửđãhạ thấp thân phận để đến mời nàng ta, cứ ngỡ rằng nàng tasẽkinh hoảng đồng thờisẽcảm động đến rơi nước mắt, ai ngờ phụ nhân này lại khước từ hết lần này đến lần khác, liên tiếp làm hạ nhân như nàng phải khó xử, vì thế trong lòng ngầm sinh ra phản cảm, nên lờinóicũng có chútkhôngkiêng nể vị Lục tiểu thư này.

Nhưngkhôngngờ Lục tiểu thư này nhìn như ôn nhuhiệnthục nhưng miệng lưỡi lại sắc bén, chỉ dùng vài câunóiđãkhiến nàng á khẩukhôngthể đối đáp. Vì thế nhìn kĩ nữ tử này thêm lần nữa và pháthiệnra rằng, tuy nàng ấyđangở trong Hoa phủ sang trọng nhưng thần sắc bình thản,khônghề có chút sợ hãi, lờinóithốt rakhôngkiêu ngạo,khôngnịnh bợ. Làm người ta phát giác ra rằng bên dưới dung mạo xinh đẹp như hoa đó, là khí thế thong dong bình tĩnh, lại thêm những lờinóimới vừa rồi cho thấy đâykhôngphải làmộtphụ nhân vô tri ngu ngốc ở nông thôn, trong thoáng chốcđãlàm cho người takhôngthể xemnhẹ.

Cẩm Thư dù sao cũng là thị nữ trong thế gia danh môn, nênkhôngthể ngang ngược như nô tỳ nhà bình dân, nên khi nghe vị Lục tiểu thư kia dùng lờinóidịu dàngâmthầm châm biếm mình, chỉ đành miễn cưỡng cườinói: "Lời tiểu thư rất có lí, là những hạ nhân như nô tỳ nhiều chuyện, làm chậm trễ thời gian khách quý của công tử, mong tiểu thư bao dung cho."

Ngọc Châu chỉ cườinhẹ, sau khiđãăn mặc thoả đáng, liềnnói: "Nhờcônương dẫn đường."

Hành quán ở Bán Bình sơn này nghenóilà do sau khi Nghiêu Mộ Dã bình định Tây Bắc năm đó, Nghiêu phu nhân đau lòng vì con trai bà phải chịu khổ ở chốn cát vàng bay đầy trời, nênđãxuất ra ngân lượng, mời thợ thủ công ở kinh thành đến đây để xây dựng Hành quán này, mong rằng con trai bà sau khi chinh chiến mệt nhọc cũng có chỗ lịchsựtao nhã để nghỉ ngơi.

Đình viện, đài các, hòn giả sơn ở nơi này khác xa vớisựtục tằng ở vùng Tây Bắc nàymộttrờimộtvực.Khiđivào đó, lại có cảm giác nhưđidạo giữa vùng sông nước Giang Nam.

Ngọc Châu theo thị nữ đếnmộtnoãn các, thấy bên dưới noãn các có đặt mấy chậu than, nên tuy rằng chỉ treo mành gấm để chắn gió, nhưng hơi ấm lan tràn, rất cókhôngkhí của mùa xuânđangđến.

Nam tử mà nàng nhìn thấy ở trang viện của Đào tiên sinh lúc này chỉ mặc bộ trang phục bình thường ở nhà, búi tóckhôngdùng nga quan để vấn nữa mà dùngmộtcây trâm bằng gỗ đàn hương để cố định. Bộ trung y rộng rãi tuềnh toàng, thậm chí ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, chânkhôngmang giày hay tất, chỉ mangmộtđôi guốc gỗ, ngồimộtcách thoải mái bên cạnh bàn bày đầy trà cụ. Nhìn dáng vẻ như vừa tắm rửa xong,đangbày trà cụ để pha trà thưởng thức, và đám thị nữ gia nhân đều đứng hầu bên ngoài noãn các để chờ đợi chủ nhân sai khiến.

Cẩm Thư sau khi dắt Ngọc Châu đến cũng dừng chân bên ngoài Noãn các.

Ngọc Châu thầm nghĩ: Xem ra Nghiêu công tử còn thua cả thị nữ cận thân về hiểu biết phép tắc lễ nghĩa, bộ dạng ăn mặc xuềnh xoàng như thế có chỗ nào thích hợp với đạo đãi khách?

Chỉ là, khách phải tuỳ theo ý chủ, huống chi là loại chủ nhân quyền cao chức trọng như thế này!

Ngọc Châu chỉ đành tưởng tượng nhưhiệngiờ Nghiêu nhị thiếuđangăn mặc áo rộng mũ cao, sau khi nghiêng người vấn an, liền cúi mặt gục đầu, rất có phong phạm củamộtquân tử là phi lễ chớ nhìn. Nhưng khi ánh mắt vừa cúi xuốngthìlại nhìn thấy đôi chân trần của Nghiêu nhị thiếuđangđặttrênđôi guốc gỗ.

Những ngón chân thon dài, đều đặn, nhìn quađãbiết được bảo dưỡng cẩn thận, móng chân cũng được cắt tỉa gọn gàng,khônglộ vẻ thô kệch như nam tử chốn phố phường khi để lộ chân.Người này thựcsựtừng lên chiến trường sao?Saotrênchân lạikhônghề có vết chai nứt dù lànhỏnhất nào thế?

"Có xinhkhông?"mộtgiọng nam trong vắt lạnh lùng truyền đến.

Ngọc Châu thu hồi những suy nghĩ mông lung, hơi khó hiểu khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nghiêu nhị thiếuđangnhấc chiếc ấmnhỏtừ lò lửanhỏgần đó, vừa lật mấy chung trà lên vừa thờ ơ hỏi.

Tâm tư của Ngọc Châu bắt đầu phân tích,hắnđanghỏi là đình viện xinh, hay ấm trà xinh?thìNghiêu nhị thiếuđãhỏi tiếp: "Chân của tại hạ có xinhkhông?"

Ngọc Châu hiếm khi bị người ta hỏi đến quẫn bách như thế này, nhưng lần này đúng là mình có chút càn rỡ,khôngnên nhìn chằm chằm vào chân của Nghiêu nhị thiếu như thế.

Nhưng câu màhắnhỏi đúng là khó trả lời, lạikhôngthể đắc tội với Nghiêu nhị thiếu, nên chỉnói: "Là đôi chânanhvĩ của đấng trượng phu"

"Ồ?" Nghiêu nhị thiếu nhướng mày: "Lời đó của tiêu thư, được bắt nguồn từ đâu?”

“Nghenóithần Khoa Phụ (*), con cháu của thổ thần là người thuộc tộc khổng lồ, có bàn chân rất to, biệt tài là chạy nhanh, nhanh đến mức có thể đuổi theo những đám mây bay để bắt lấy mặt trời. Mà Nghiêu nhị thiếu lúc còn chinh chiến ở Tây Bắc, hành quân thần tốc có thể so với Khoa Phụ, vì thế chân của Nghiêu nhị thiếu có thểnóilà đôi chân vĩ đại của đấng trượng phu.”

Nghiêu Mộ Dã sau khi nghe xong lờinóicủa Ngọc Châuthìtrênmặtđãhiệnlên chút ý cười: "Nghenóithị nữ lanh lợi nhất của tại hạ cũng bị những lời từ chối của Lục tiểu thư làm ngậm miệng, vốn làkhôngtin, nhưng nay được tận mắt, miệng lưỡi củacônương đây đúng làkhôngthua gì với thuyết khách thời Xuân Thu(**)!trênđườngđiđến đây,khôngngừng nghe được những lời ngợi khen từ các quan lại, tướng sĩ, bằng hữu, nhưng những lời màcônương vừanói, lại là câunóihay và êm tai nhất mà tại hạ từng được nghe!”

Lụccônương nghe những lờinóicủa Nghiêu nhị thiếu, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời lạikhôngthể đoán rahắnđangcó dụng ý gì, nên chỉ mỉm cườikhôngnóinữa, chỉ đợihắnmở miệng đểnóira những lờinóikhách sáo giữ chân khách.

(*)Khoa Phụ đuổi mặt trời trong truyện cổ trung quốc.

(**) Thời Xuân Thu, những người được xưng là thuyết khách thường xuất thân từ bình dân, vua cũng thường dùng danh chiêu hiền đãi sĩ để mời những người có tài trong thiên hạ vào cung để đàm luận chuyện nước non, những người có chí khí, hoặc những người có tài năngsẽđược vua trọng dụng ban cho chức quan. Tuy nhiên từ Thuyết Khách này lạikhôngđược người đời xem trọng, thường ý chỉ những người ba hoa, dùng miệng lưỡi để đạt được điều mình muốn. Đến đây, cũng đủ thấy Nghiêu nhị thiếu chúng ta để kim vào chăn bông, thuốc độc vào đường rồi nhỉ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.