Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 32




Edit: Ngân Phương

Lúc này, nhà người bình thường mới vừa mở cửa vẩy nước quét nhà, ăn xong điểm tâm, trong kinh các quần thầntrênđại điện cũngđãhạ triều.

Khi tân đế mới đăng cơ, Đại Nguỵ bắt đầu thay đổi những quy địnhđãcó từ xưa, bắt đầu từ chuyện mọi người lâm triều sớmmộtcanh giờ, văn võ bá quan đâu giống với hoàng đế là ngụ ở trong hoàng cung, nên thường phải dậy sớm từ lúc những ngôi sao vào giăng đầytrênbầu trời, gà chưa gáy sángđãphải rời nhà lên kiệu, tập hợp ở đại điện chờ vào triều.

Đương kim Thánh Thượng lên ngôiđãmười năm, nếu tính kĩthìtừ lúc tiên hoàng tại vị đến giờ văn võ bá quan cũng chưa ai vào triều sớm như thế này, nhưng tâm tư đương kim thánh thượnghiệnnay thâm trầm khó đoán, noi theo thánh hiền, chuyên tâm chăm lo việc nước, sau khi đăng cơđãđổi thời gian vào triều sớm hơnmộtcanh giờ.

Khi lệnh vừa được ban xuống, các vị đại thần lười biếngđãquenkhôngngừng kêu khổ. Nếu đến muộn,thìsẽbị trừng trị cực kỳ khắc nghiệt, chẳng những phạtmộttháng bổng lộc, thậm chí còn bị đánh mười roi. Mông của các vị đại thầnđãngồi quen ghế mềm đệm gấm, lạikhôngchịu nổi việc bị mất mặt, nên người người cẩn trọng, ai cũngkhôngdám đến muộn. Nhưng thức dậy quá sớm, đó cũng làmộthình phạt cực kì tàn khốc. Mỗi buổi sang tinh mơ, khi kiệu của các quan tập trung trước cửa cung,thìnhững tiếng ngáy o o từ bên trong kiệu nối đuôi nhau truyền ra thành bản đồng ca ầm ĩ.

Và chuyệnđãxảy ra ngay khi sắc lệnh vừa được ban hành, gây ramộttrận phong ba dữ dội.

Bắt đầu từmộtbuổi vào triều sớm củamộtngày mưa phùn, sương mù giăng dày đặc,mộtvị quan cách hoàng cung khá xa, do trời mưa nên nhất thời buồn ngủ thức dậy hơi trễ, sợđivào triều muộn, ngạiđikiệu quá chậm, nênđãra khỏi kiệu, vén quan bào lên chạy vào triều, nước bùn văng khắp nơi. Hậu quả là, mưa to, sương mù dày đặc,đãđinhầm đường, hơn nữa bùn trơn đường ẩm, vị quan kia hoảng hốt chạy bừa,đãsảy chân rơi xuống sông Ngự hà trong hoàng cung, hơn nữa tuổi tác già nua, khí lựckhôngđủ,khôngthông thạo bơi lội, mà đám kiệu phu chạy đến cứu quá muộn, nênđãchết chìm.

Người chết chìm này chính làmộtvị cựu thần đức cao vọng trọng, ngay lập tứcđãtạo nênmộttrận sóng to gió lớn.

Cả đám quan lại rường cột, cựu thần trong triều, lấy lý do Hoàng đếkhôngtuân theo tổ chế, đồng loạt dâng tấu chương can gián Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnhđãban ra. Long ỷ của tân hoàng còn chưa ngồi nóng, uy nghiêm chưa lập, đột nhiên gặp chuyện hàng loạt người bức bach, ép theo khuôn khổ thế này, nhất thời cũng tiến thối lưỡng nan.

Ngay tại lúc long nhan xấu hổ bối rối, Nghiêu nhị thiếu dâng tấu chương khuyên can Thánh Thượng,nóithẳng: Lời của Thánh Thượng là mệnh lệnh,khôngthể thay đổi xoành xoạch, nếu các vị đại thần cảm thấy mìnhđãtuổi cao sức yếu, có thể cáo lão hồi quan, ở nhà ngủ say,khôngcần phải chịu khổ mỗi ngày, tuyển chọn những thanh niên tài tuấn, vào triều để cống hiến sức lực cho đất nước.

Hoàng đế nghe thế mừng rỡkhôngthôi, nương theo cớ này lập tức chomộtđám cựu thần có tuổi về quê dưỡng già, sau đó đề bạtmộtđám quan viên tuổi trẻ, mới chậm rãi ngồi vững vàng đế vị.

Ai cũngnóiNhị thiếu cuồng vọng tự đại, lạikhôngbiết rằng Nghiêu nhị thiếu ngày thường cuồng vọng ngang tàng, nhưng khi giang sơn xã tắc gặp chuyện khó khăn, lập trường thểhiệnrấtrõlàsẽđứng về phía thánh thượng,thậtsựđãlàm cho thánh thượng cảm động mến thương có thểnóilà hình mẫu của trung thần hiền sĩ, cho dù ghi vào sử sách, cũngkhôngcần phải thêm mắm dặm muối để chải chuốt thêm.

Nhưng hôm naykhôngbiết vì sao,mộtrường cột luôn giữ gìn và tuân thủ luật lệ của Đại Ngụy lại khoan thai đến muộn. Đợi đến khi Nghiêu Thái úy nhập điệnthìvăn võ bá quanđãtề tập đông đủ, đồng loạt cùng Thánh Thượng đưa mắt nhìn về phía Nghiêu nhị lang, ngọc quan chỉnh tề, trường bào phất phới, đai lưng thắt cao cao, thong thả bước vào.

Thánh Thượng lưỡng lự há hốc mồm cả buổi, vẫnkhôngbiết phải mở miệng để răn dạy Nghiêu nhị lang như thế nào, đành phải chậm rãi khép miệng lại, liếc mắt ra hiệu cho thái giámđanggiám sát bách quan đứng bên cạnh, ý bảohắnnên thựchiệnbổn phận của mình, lên tiếng giúp thánh thượng.

Bị Thánh Thượng liếc nhìn, giám sát bách quan là vị đại tổng quản nội giámâmthầm kêu khổ: Thánh Thượng, ngài miệng vàng lời ngọc, quyền lớn nhất triều lạikhônglên tiếng, bảo hạ thần lên tiếng để đắc tội với Nghiêu Thái úy kiêu ngạo lạnh lùng này?

trênđại điệnhiệngiờ chẳng khác gì chảo dầuđangsôi, sấm giăng chớp giật diễn ramộtcáchâmthầm, trong lòng ai ai cũng thầm nghĩ, mình có nên đánh rắmmộtcái, sau đó bảo là bị tiêu chảy do ăn bậy, kéo nhau vào nhà xí để lánh qua kiếp nạn lần này haykhông?

Nhưng hôm nay tâm tình của Nghiêu thái úy lại thoái mái lạ thường, thong thả bước hẳn vào trong đại điện, đứng vào hàng ngũ quần thần,khôngđợi các quan viên mở miệng,đãtự chủ động lãnh phạt, miễnmộttháng bổng lộc, và nhận phạt mười roi.

Lời này vừanóira, Thánh Thượngtrênlong ỷ bắt đầu xì ramộtngụm long khí, đám quan viênđangsợ đến mức ngay cả hậu môn cũng sắp héo luôn, bỗng chốc trở nên xuân về hoa nở, quân thần hoà thuận vui vẻ, trong đại điện giống như có làn gió xuân thanh mát vừa lướt qua.

Trong lòng các vị đại thần đều biếtrõ, phạt đánh roi chỉ là hình thức, có tên nội giám nào có mắt như mù, dám thựcsựđánh vào cái mông tôn quý của Thái úy đại nhân? Nhưng đối với người luôn là người đầu tiên xuấthiệntrong triều như Nghiêu Thái Úy, nay lại đột nhiên đến muộn,thậtsựlàm cho các vị đại thần kinh ngạc.

Sau khi hạ triều, dựa theo quy cũ, các quần thần đói bụng tự dời bước sang thiên điện bên cạnh ăn điểm tâm, sau khi ăn xong, đều tự quay về nha môn của mình để làm việc.

Bạch Thủy Lưuđibên cạnh Nghiêu Mộ Dã, ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ tử đàn bên cạnh thiên điện, cất lời trêu cợt Thái úy đại nhân: ‘Hôm qua là ngày hưu mộc, ta có phái người gửi thư đến cho huynh, mời huynh đến để uống rượu đàm đạo, nhưng huynh lạikhôngở trong phủ. Hôm nay lại vào triều trễ,khôngbiết đêm qua huynh đàiđãnhận lời mời của vị giai nhân nào, để đến sáng nay mặt trời lên cao vẫn chưa dậy nổi thế?’

Câunóiđó của Bạch Thủy Lưu chỉ là trêu cợt, chứkhônghề có ý nghiêm túc. Nếu Nghiêu Mộ Dã là người có thể bị ràng buộc bởi mỹ nhânthìhiệnnay chắcđãcon đàn cháu đống, làm sao để đám quý nữ chốn kinh thành này ngấp nghé thèm muốn như thế?

Nhưngkhôngngờ sau khi Nghiêu Mộ Dã nghe xong lờinóiđùa của y, khóe miệng lại cong cong thành nụ cười,khônghề có ý định phản bác, chỉ cầm chén cháo mà thái giám vừa dâng đến, chậm rãi nhấpmộtngụm.

Bạch thiếukhôngngờ câunóiđùa của mình lạinóiđúng vào trọng tâm, ngây người ra nhìn, thậm chí ngay cả bánh baotrêntayđãlạnh cứng cũng quên đưa vào miệng, trợn to mắt hỏi: ‘Làthậtsao? Là vị quý nữ của phủ nào, lại có bãn lĩnh cao cường đến mức giữ chân huynh đài lại thế?khôngbiết tại hạ có từng được gặp qua haykhông?’

Nhưng Nghiêu Thái úy cũngkhôngmuốn nhiều lời, bình thảnnói: ‘Từnhỏnàng vốn e thẹn ngại ngùng, ít kết giao bạn bè, có lẽ Bạch huynh chưa từng gặp đâu… Bánh bao hôm nay ngon quá,khônggiống gia vị mà đầu bếp hoàng cung hay sử dụng.’

Thấy Nghiêu nhị thiếu chuyển đề tài sang hướng khác, Bạch Thủy Lưu nhất thời cũngkhôngthể hỏi thêm, Đúng lúc này, tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh thông minhnhỏgiọng đáp: ‘Hồi bẩm Thái úy đại nhân, bánh bao chiên này chính là món ăn đến từ Tây Bắc của Tiêu phi trong cung, dâng lên Hoàng Thượng, sau khi được Thánh Thượng ân chuẩn,đãtự tay nhào bột làm nhân, làm bánh bao để Thánh Thượng chiêu đãi bách quan lâm triều vất vả. Vì bữa sáng này, Tiêu phi nương nươngđãbắt đầu làm từ khuya qua, bận rộn suốt đêm…’

Bạch Thủy Lưu vừa cắn bánh bao, vừa cườinói: ‘Vậy ư? Thếthìphải cám ơn Tiêu phi nương nươngđãcực nhọc rồi.’

Nghiêu Mộ Dã cũngkhôngnóitiếp, đem bánh baođãănmộtnữa đặt lên dĩa, sau khi uống xong chén cháo, liền đứng dậy cáo từ với Bạch Thủy Lưu, chuẩn bị trở về quân doanh.

Thấyhắnđứng dậy, tiểu thái giám cũng vội vã bước theo sau, cung kính khom ngườinói: ‘Thỉnh Thái úy dừng lạimộtbước, tiểu nhân được Tiêu phi nương nương nhờ vả, muốn cùng đại nhân hỏi thăm chút chuyện.’

Nghiêu Thái úy cũngkhônghề dừng bước lại, vừađivừa sửa sang lại phát quan, tiếp tục bước nhanh về phía trước.Tiểu thái giámkhôngtheo kịp bước chân sải rộng của Thái úy, đuổi theokhôngkịp thở, cũng chỉ có thể nắm chặt thời cơnói: ‘Đại ca của Tiêu phi nương nương bởi vì say rượu, đột nhập phủ trạch người khác, khinh bạcmộttiểu nha hoàn, bị Thiên Tuần phủ bắtđi, theo lý thuyết chỉ cần bồi thường bạc, cũngkhôngxem là tội nặng, nhưng huynh trưởng của Tiêu phi lạikhôngđược thả ra, nghenóicòn bị sung quân, Tiêu phi nhờ tiểu nhân đến để hỏi thăm Thái úy đại nhân rằng…khôngbiết… Ngài… Có biết được tình hình cụ thể bên trong?’

thìra Tiêu Sơn phạm tội, ngày thứ hai Tiêu gia liền biết được tin tức. Vương phu nhân nghenóitrưởng tử luôn luôn chững chạc của bà lại say rượu xông vào nhà của quả phụ,đãbị đưa đến Thiên Tuần phủ, quả thực giống như sét đánh ngang tai, ngay cả buộc khăn cũngkhôngcòn tác dụng. May mà ngày ấy tiến cung có phương pháp mua chuộc thái giám cùng thị vệ trong cung, liền tìm cớ, Vương phu nhân ra mặt, lại cầu kiến Tiêu phi. Lúc trước lần đầu tiên tiến cung, Tiêu phi hỏi cập Lụccônương vì saokhôngcó tớithìVương phu nhân chỉ hàm hồnóinha đầu kia bị bệnh, lúc này cũng giấu luôn việc Tiêu Sơn muốn cưỡng gian Ngọc Châu, chỉnóiTiêu Sơn say rượu mà thôi. Khóc xin nhị nữ nhi kiếm cách xin thánh chỉ cứu đại ca của nàng.

Tiêu phi nghe việc đại ca say rượu hoang đường, ngạc nhiên đến ngây người, lập tứcnhỏgoing bảo mẫu thân ngậm miệng - - Thân ở trong cung,nóinăng càng nên cẩn thận, loại việc xấu trong nhà thế này, sao có thể khóc than kể lể ầm ĩ?

Về phần xin thánh chỉđicứu đại ca, là ý nghĩ kỳ lạ của dân nông thôn vùng Tây Bắc, hoàn toànkhôngthể thựchiệnđược. Nhưng lạikhôngthể mặc kệ Tiêu Sơn, vì thế Tiêu phi chỉ có thể móc hầu bao, nhờ vả các thái giám trong cung giúp mình chạy chọt.

Đây vốn làmộtchuyệnnhỏnhư hạt đậu, thái giám chạy việc mừng rỡ, cho rằng mìnhđãkiếm được số tiền béo bở, nhưngkhôngngờ sau khi đến phủ nha gặp mặt xong,thìtúi bạc kia lạiđãđược trở lại Tiêu phi nương nươngkhônghề sứt mẻ.

Tỉ mỉ truy vấnthìthái giám chỉ đáp qua loa rằng chuyện này liên can quá nhiều, chỉ sợ tội danh huynh trưởng của nương nươngkhôngchỉ bấy nhiêu, mà đây cũngkhôngphải là ý của Thiên Tuần phủ, mà là quantrêncó lệnh, dường như nghe phong thanh là xuất phát từ ý của Thái úy đại nhân.

Tiêu phi vừa ngheđãchấn động. Ngẫm trước nghĩ sau vẫnkhôngthể nào thấy bất cứ mối liên quan giữamộtthương nhân bình thường ở vùng quê xa xôi là đại ca của mình và Nghiêu nhị thiếu quyền khuynh thiên hạ này.

Vì thế hôm nay liền dùng cớ khao thưởng bách quan, phái tiểu thái giám thân tín của mình đến tự mình hỏi Thái úymộtcâu.

Đáng tiếc, hôm nay tâm tình của Thái úy tuy tốt, nhưng cũngkhôngtốt đến mức phải trả lời câu hỏi củamộttên thái giámkhôngquenkhôngbiết này, bị hỏi han chặt chẽ, liền lạnh mặt đáp: ‘Ngươi ở cung của Tiêu phi? Cứ ngỡ rằng Tiêu phiđãvào cungthậtlâu, sao vẫn chưa biết quy tắc hoàng cung, dạy dỗ người hầu của mình cho đàng hoàng? Lẽo đẽo theo sau bản quan, lại còn dám thốt lờinóivô lễ với ta? Người đâu, manghắnra ngoài dạy lại quy tắc!’

Lời vừa dứt, thị vệ cận thânđãđem tiểu thái giám ấn ngãtrênmặt đất, bịt miệng trói lại mang đến nội cung để nhận phạt.

Lạinóivề Tiêu phi,mộtđêm làm lụng vất vảkhôngngủ chỉ chờ tiểu thái giám hồiâm.

Ai ngờ lại chờ được tin tiểu thái giám kia bị đánh đến chếtđisống lại, phải dùng cáng để khiêng về.

Tiêu phi trước đókhôngquá chắc chắn, nhưng bây giờđãco thể hiểurõràng- - Đại ca của mìnhthậtsựđãđắc tội vị Nghiêu Thái úy luôn lãnh đạm kia! Hơn nữa, còn đắc tộikhôngnhẹ! Nếu Thái úy đại nhânkhôngchịu buông tay, chỉ sợ Tiêu giasẽcó họa lớn ngập đầu.

Nhưng oan nghiệt đó xuất phát từ đâu, lạikhôngthể đoán ra được, Tiêu phi hítmộthơithậtsâu, quyết định cho gọi mẫu thân vào cung, lần này phải buộc bànóithật, đêm hôm đó rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì! Người đại ca khinh bạc là nha hoàn nhà ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.