Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 100




Dạng vàng mới Vương Cônnói, quamộtngày, tôi tớđãđưa đến biệt quán Ngọc Châuđangở.

Vàng kia so với vàng rắn trước đó, thế nhưng càng trong veo cứng rắn hơn. Dùng nó khảm ngọc thạch châu báu quảthậtkhôngthể thích hợp hơn.

Ngọc Châu vuốt ve khối vàng này, trong lòngkhôngkhỏi cảng cảm kích với Vương lang. Nàng biết, điều chế vàng tỉ lệ như vậy phải hao phí so với tâm huyết trước kia càng nhiều, nhưng giá cả Vương gia đưa cho mình coi như phải chăng, nguyên do hiển nhiên là do Vương Lang đứng giữa hòa giải.

Chỉ là ngày ấy thấy thân thể huynh ấy dường như lạikhôngkhỏe, sắc mặt tái nhợt càng làm cho người khác lo lắng hơn.

Cho nên ngày hôm đó trước khi hồi kinh, nàng muốnđiđến chỗ Đào thần y hỏi thămmộtchút về bệnh tình của Vương Lang.

May mắn thần y ở cách hành quánkhôngxa. Lần này Ngọc Châu cố ý chọn kỹ càng mấy hộp dược ngọc mình mới tạo hình gần đây cầmđicho thần y thưởng thức, cũng nhân tiện thỉnh ngài ấy chỉ giáo bản thân còn thiếu sót chỗ nàokhông.

Sau khi Đào thần y nhìn thấy cố nhân, tự nhiên nhiệt tình khoản đãi, lấy ra trà tốt mà mình trân quý, pha chế với nước đọngtrênhoa mai, ở trong tiểu viện phơi thuốc của mình phẩm trà tâmsự.

Khi Ngọc Châu đề cập đến tình trạng thân thể Vương Côn, Đào thần y chậm rãi lắc đầunói: “Lão phu cũngđãtận hết sức mình xem thiên mệnh, bất quá hôm nay vừa đúng lúc Vương công tử có hẹn đến xem bệnh, ước chừngmộtlúc nữasẽtới, nhưng là thỉnh Lục tiểu thư khuyên nhủhắn,hiệntại đừng hao phí tâm tư, bằngkhôngnguyên khí hao tổn, thuốc và kim châm cứu cũng chỉ uổng công a!”

Ngọc Châu nghe được trong lòng căng thẳng, tự nhiên biết huynh ấy vì chuyện gì mà hao phí tâm tư.

Đúng lúc này, bên ngoài viện truyền đến tiếng chuôngtrêncổ ngựa kèm theo tiếng vang bánh xe. Ngọc Châu đứng giữa viện vừa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là xe ngựa của Vương gia.

Chỉ chốc lát, Vương Côn lập tức được thị nữ nâng xuống, vừa ho khan vừa xuống xe ngựa.

Ngọc Châuđilên đón, thấp giọngnói: “Thân thể đềukhôngkhỏe như vậy, như thế nào chỉ mặc cái áo mỏng.”

Vương Côn thấy nàng, hơi hơi mỉm cười: “Đoán chừng có thể gặp nàng tại đây, ăn mặc cồng kềnh chẳng phải là quá khó coi đúngkhông?”

Ngọc Châu tuy rằng lo lắng, nhưng vẫnkhôngnhịn được hé miệng cười. Dẫn Vương Côn vào trong viện, để cho Đào thần y bắt mạch hốt thuốc chohắn.

Đào thần y tính tình cổ quái, từ trước đến naykhôngdễ cùng người khác qua lại thân thiết, ngược lại cùng với Vương công tử lại tính tình hợp nhau, bởi vì coi là tri kỷ.

Thường lệ sau khi bắt mạch, liền giữ hai người lại cùng dùng cơm. Bất quá bởi vì thần y thích thanh tĩnh, tôi tớ của Ngọc Châu cùng Vương gia mang đến đều lưu bên ngoài viện. Thần y tự mình rửa tay làm canh nóng.

Đoạn thời gian Ngọc Châu ở chinh quan Tây Bắc kia,thậtra có học tập chút trú nghệ, ở trong sânnhỏcủa Thần y đào chút dược liệu bổ huyết vào bữa cơm, chế biếnmộtnồinhỏcanh gà ác. Mà dược thiện của Đào thần y cũngthậtđộc đáo.

Dược thiện sườn lợn dầu mè hồng nhuận sáng bóng, hái rau dưa trong vườn làm rau trộn, cá câu lúc sáng sớm thêm chút gừng băm hành thái nhuyễn đổ nước vào nồi chưng, để đĩa đựng cá vào, lại dùng bánh trấu cám nấu, hương vị cực tuyệt.

Ba người bạn ở phương xa giữa núi xanh cây bách ở giữa viện phẩm rượu cùng với món ăn thôn quê sơn dã, lạinóikhôngnên lời thư thái thoải mái.

Ngọc Châu uốngmộtngụm rượu thuốc Đào thần y tự ủ năm năm, đột nhiên thở dàimộthơi.

Vương Cônkhôngthể uống rượu, chỉ lấy nước thay thế, nhìn Ngọc Châu buồn bã, liền hòa nhãnói: “Vì sao đột nhiên xúc động?”

Ngọc Châu nhìn trong việnđangchạy qua chạy lại, vội vàng mổ gà, hơi xúc độngnói: “Vào lúc này, đó là cuộc sống muội hướng tới, có cảnh đẹp thưởng thức, có bạn hữu tâm tình, trở về nhà,khôngmàn đến thếsự… Chỉ là ngày vui quá ngắn, chỉ chốc lát huynh…”

Xúc động như vậy,khônggiống như thiếu nữđangtuổi thanh xuân có thểnóira, ngược lại như là lờinóicủa lão giảđãtrải qua dày dạn phong sương.

Nhưng trong lòng Vương Côn biết, lờinóinày đúng là tâm tình Ngọc Châu,hắnyên lặng rót đầy chén rượu cho Ngọc Châu, đưa đến giữa tay nàng, nhìn khuôn mặt trong veo mà xinh đẹp nữ tử trước mắt hòa nhãnói: “Châu nhi tự nhiên yên tâm giải bỏ tâm nguyện của bản thân, đợi đến khi muội quay về, tự nhiên thấy cảnh đẹp núi xanh vẫn còn đó, ta… Cùng Đào tiên sinh đương nhiên yên lặng nâng chén với nàngnóichuyện phiếm lúc rãnh rỗi. Chung quisẽkhôngđể trong lòng nàng có tiếc nuối…”

Đào tiên sinh nhìn sóng mắt lưu động của đôi nam nữ trẻ tuổi trước mắt này, trong lòng cũng sinh cảm khái, dựa theo tình hình thực tếnóira: “Trai tàigáisắc,mộtđôi bích nhân trời sinh, lão phuthậtrakhônghiểu, vì sao phải náo loạn đến mỗi ngườimộtngã,khôngbiết cómộtngày gương vỡ lại lànhkhông?”

Lời nàynóira, lại dẫn tới hai người hơi có chút xấu hổ.

Ngay tại lúc Vương Côn muốn mở miệng để giảm bớt xấu hổ trước mắt,thìnơi cửa viện có ngườinói: “Đào tiên sinh có lẽđãhiểu lầm, Lục tiểu thưđãcó lương phối khác, chọn ngày lập tức thành hôn, kínhđãvỡ rồi,khôngcần tái hợp?”

Ngọc Châu nghe vậy phía sau lưng cứng đờ, xoay người vừa thấy, vị hôn phu ngọc thụ lâm phong của mìnhđangđứng trước cửa viện của Đào thần y.

Trong lòngkhôngkhỏi căng thẳng, thầm nghĩ:khôngphảinóihôm nay phải mở tiệc chiêu đãi đồng bào sao, làm sao lại vô duyên vô cớ xuấthiệntại đây?

Lạinóitiếp, Nghiêu Thái úy cũng cómộtkhối tâm bệnh muốn trị liệu, lại bất hạnh tìmkhôngra thầy chẩn đúng bệnh hốt đúng thuốc.

Hôm nay có vài vị tướng quân tới biệt quán, báo cáo với Thái úy việc lui binh kế tiếp. Ôn Tật Tài cũng làmộtvị trong đó.

Bởi vì giữa liên hoàn khổ nhục kế, Ôn Tật Tài cam chịu ăn khổ, lập được kỳ công, cũng coi như lấy công bù tội, cuối cùng ngăn con sóng dữ trong con đường làm quan. Lúc này tinh thần phấn chấn, lướt qua khói mù ngày xưa.

Chuyện làm chohắnđắc ý nhất là, trong khi ở Bắc Vực, vì lấy tín nhiệm với Đại Hãn còn thu nhậnmộtvị mỹ nhân Bắc Vực do Đại Hãn đem tặng làm thiếp, lại lén ngủ vớimộtthiếp của Đại Hãn. Ôn tướng quân vì triều đình xã tắckhôngtiếc hy sinh nhan sắc, ngày đêm cày cấy, lúc này hai mỹ nhân thế mà lại đồng thời có thai.

Tuy rằng có công chúa làm chính thê,khôngtiện đem hai nữ tử dị tộc hồi phủ, nhưng là nuôi dưỡng ở trạch viện bên ngoài gần quân doanh cũng cực tốt.

Chuyện quốc gia đạisựloại nàykhônglẫn tình cảm cũng làm cho đồng bào thổn thức bội phục.

Nghịsựxong, mọi người luôn muốn lưu lại chè chénmộthồi.

Đầu bếp ở biệt quán Nghiêu Thái úy đều là dùng số bạc lớn mời tới, thức ăn tinh xảo, cực kỳ ngon khi nhắm với rượu, nhất thời làm cho mọi người noi theo sĩ khanh trong kinh thành uống rượu say cởi áo phanh ngực trongkhôngkhí, ngồitrênchiếu ở trần chè chén.

Nhưng những người nam tử này dáng người mỗi người cơ bắp hữu lực, đường cong cơ bắp thập phần rắn chắc, thực ra có thể nhìn thấy những sỉ khanh này dáng người mập mạp lỏng bỏng.

Chỉ thấy bọn nữ hầu nhìn đến những cái đó mặt đỏ tim đập, ngoài lúc bưng rượu thức ăn,thìnhìn trộm đánh giá.

Nghiêu Thái úy uống rượu ủ lâu năm, nhìn Ôn Tật Tàiđangcùng thị nữ phụng rượu mắtđimày lại, đột nhiên tâm huyết dâng trào, mở miệng hỏi: “Vệ Ôn tướng quân tình trường sử trường bễ nghễ,khôngbiết ý trung nhân trong lòng có người khi đó, tướng quân có biện pháp gì để đoạt được người đẹp?”

Lời này vừa hỏi, mọi người đều sôi nổi, bởi vì vị Ôn tướng quân này thựcsựlà người đào góc tường thạo nghề, tuy rằng trước đó tường nhà mình cũng bị người khác đào, nhưng khuyết điểmkhôngche lấp được ưu điểm, như cũkhôngche dấu đượcsựthậtÔn tướng quân là cao thủ trộm vợ người khác.

Làm nam nhân, có rượu vào đều là bạo gan háo sắc, đương nhiên muốn nghemộtchút chuyện tìnhyêuphong lưu của Ôn tướng quân ngủ với nữ nhân của Đại Hãn.

Ôn tướng quân uống rượuthậtnhiều, thấy Thái úy tự mình mở miệng dò hỏi, tinh thần cũng tỉnh táo, lựa chọn những chuyện đắc ý trong cuộc đờihắnkhoe khoangmộtphen.

“Thái úyđãhỏi, đủ thấy làđidần từng bước, cưới thê nạp thiếp tuy đẹp, lạikhôngvui sướng bằng đoạt được người trong lòng người khác. Kkhông sai lúc bắt đầu mỹ nhânkhôngphải của ngài, lại muốn cạy từ trong tay người khác, ngoại trừ phong lưu bên ngoài phải có tài hoa và dung mạo, “dụng tâm” hai chữ này rất khó nắm chắc, liền giống như phi tử sủng ái nhất của Đại Hãn, tuổi trẻ xinh đẹp, hiển nhiên muốn nam nhân vuốt ve an ủi tâng bốc, cái này gọi là thiếu bù thừa lấy, phụ nhân khuê phòng tịch mịch, liền biết nàng ấy thiếu chính là nhu tình mật ý, lại đưa chomộtphần gấp bội, ngay cả phụ nhân trung trinh cũng đều mềm mại, đến lúc đó, muốn mút hương hay là trộm ngọc, chẳng phải là tùy ý thuận tiện cho quân?”

Lời vừanóira, mọi người đều chợt hiểu ra, sôi nổi cười lớn khen tuyệt duyệt, ngoại trừ có người cảm thấythậtrất phiền toái, từng người lại càng thêm cẩn thận, tuyệtkhôngđể Ôn Tật Tài này gặp thê thất nhà mình.

Nghiêu Thái úy nghe được ấn đườnganhtuấn hơi đen lại. Đương nhiên Thái úy trước giờ tự cảm thấy nhân phẩm và tướng mạo mình thiên hạkhôngcó được mấy người có thể đuổi kịphắn, càngkhôngthể nào có cái gì khiếm khuyết khi ở cùng phụ nhân!

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, Ngọc Châu khắc ngọc buôn bán đối với bản thân mình dường như có chút khịt mũi khinh bỉ, mà đối với cái tên Vương bệnh dịch kiamộtbộ dạng tư thế Bá Nhạc tri kỷ, so sánh như vậy mànói, thư sinh gầy yếukhôngchịu nổi kia chẳng phải chính làđangđào góc tường nhà mình?

Suy nghĩ đến đây, tường cao chồng chất nguy cấp, nhất thời khó có tâm tư chè chén.

Bèn kêu nhóm đồng môn tự nhiên tiếp tục đến lúc tận hứng,hắnđứng dậyđangđợi tỉnh rượu hỏi tôi tớ, Lục tiểu thư hôm nayđinơi nào. Khi nghenóinàng đến chỗ Đào thần y, Nghiêu Mộ Dãkhôngkhỏi nhướng mày.

hắnđương nhiênsẽkhôngquên, mục đích lúc trước nàng lên núi kia chính là tìm thầy trị bệnh cho Vương Côn.

Lúc ấy quý trọng nàng suy nghĩ tình nghĩa xưa, phụ nhân có chút mỹ đức,hiệntại nhìn lại đúng là tơ lòng vương vấn chưa dứt, đa tình đến tràn ra!

Nội tâm nhất thờikhôngvui, vì thế Nghiêu Mộ Dã liền lấy bản lĩnh tản bộ,điđến sườn núiđilên viện của Đào thần y.

Ai ngờ mớiđitới cửa viện, liền nghe được ông lão kia già cả tai ù mắt hoa, loạn điểm uyên ương.

Ông già này,khônglo khám bệnh cho tốt, làm hết chức trách của mình, lạiđikiêm luôn người mối lái trơ tráo, quả nhiên là ăn no rửng mỡ!

Đào thần y chưa từng nghenóichuyện Ngọc Châu lại muốn gả cho Nghiêu Mộ Dã, lập tứckhôngkhỏi cả kinh, cũng quên luôn việc thi lễ với Nghiêu Thái úy, chỉ nhíu màynói: “Ngài? Là hôn phu vị Lục tiểu thư? Là thựcsự? Này… Này cũngkhôngxứng đôi lắm đâu!”

Nghiêu Mộ Dã là người làm chuyện lớn, từng trãi qua biết bao nhiêu sóng gió, khi cần phải nhẫn, tất nhiên là đan điền bình thản, nhưng lúc này nghe xong Đào thần y dùng lờinóithẳng “khôngxứng”,thậtmuốn “phi”mộttiếng, tức giận muốn chém lão già mắt mù này!

Nhưng có lờinóivàng ngọc của Ôn đồng môn trước đó, tức giận trong lònghắntuôn ra bừng bừng, nhưng cũngkhôngthể bộc lộ khuyết điểm. Cực kỳ có khí chất cùng hàm dưỡngđiqua, mang theo ôn hòa quỉ dịnóikhôngnên lời,nói: “đãcó món ngon rượu ngon, chư vịkhôngngại cùng uống với tại hạ?”

Nhưng là ôn cùng bào kim ngọc chi ngôn ở phía trước,hắntrong lòng giận hải điên cuồng tuôn ra, cũngkhôngthể tự lộ đoản bản. Chỉ là cực có khí độ hàm dưỡng màđiqua, mang theonóikhôngnên lời quỷ dị ôn hòanói: “đãcó rượu ngon món ngon,khôngngại tại hạ cùng với chư vị cùng uốngđi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.