Tặng Em 180 Dặm

Chương 59: C59: Chương 59




Cuộc thi lần này tổng cộng có năm câu lạc bộ đua xe tham gia, mỗi câu lạc bộ có bốn tay đua dự thi.

TrackFast của Trần Vũ vẫn luôn là câu lạc bộ được yêu thích và đoạt cúp, mặc dù cuộc tranh tài cuối năm lần trước bất ngờ không lấy được thứ hạng tốt nhưng vẫn là đối tượng trọng điểm được rất nhiều người theo dõi trong cuộc thi lần này.

Một câu lạc bộ khác có hy vọng tranh tài với TrackFast là câu lạc bộ Cụ Phong mà Lục Hoành mới đầu tư, nó có thương hiệu lâu đời kèm theo kinh nghiệm dày dặn, hơn nữa có tiền vốn lớn mới được đầu tư, thật khó để khiến người ta không mong chờ.

Trong ku vực nghỉ ngơi sau địa điểm thi đấu, mỗi một câu lạc bộ đều có phòng riêng, trừ nhân viên làm việc và tay đua của câu lạc bộ thì người không phận sự không được đi vào.

Sau bữa trưa, Trần Vũ ở trong phòng nghỉ ngơi dành cho câu lạc bộ TrackFast để chuẩn bị tâm lý cho những người thi đấu vào buổi chiều.

Có hai tay đua trước kia tham gia rất nhiều lần, còn có một tay đua cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc thi này giống Chu Minh Xuyên.

Ba người ngồi trên ghế sô pha nhìn Trần Vũ nói khô cả họng, âm thầm nén cười.

"Nhưng…" Trần Vũ thu lại bài diễn văn thao thao bất tuyệt phong phú, thay đổi đề tài, "Dù kết quả có như thế nào thì thành tích cuộc thi không quan trọng bằng tính mạng, biết không hả?"

Anh ấy cau mày nhìn ba người trên ghế sô pha, trừ tay đua nhỏ tuổi lần đầu tiên ra sân thi đấu còn có chút căng thẳng, hai người còn lại đã sớm quen thuộc, mỗi lần trước khi ra sân thì đều hăng hái như được tiêm máu gà.

"Anh Trần, được rồi, chúng tôi nhớ rồi!" Người đàn ông ngồi ở bên trái lười biếng vươn vai, "Anh có rảnh thì đi xem thử người đó đi!"

Anh ta nói xong thì cho những người bên cạnh một ánh mắt.

Trần Vũ biết bọn họ có ý kiến với Chu Minh Xuyên, dù sao thì Chu Minh Xuyên đến đây liền khiến cuộc thi và tài nguyên trong câu lạc bộ đều không keo kiệt nghiêng về phía anh.

Cho nên đội viên bình thường sẽ có ý kiến, Trần Vũ cũng chỉ làm như không nhìn thấy.

"Nhóc thối." Trần Vũ vỗ bả vai người kia, "Vậy các cậu ở đây nghỉ ngơi, đừng có chạy lung tung."

Anh ấy nói xong liền rời phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng khách, Triệu Tầm đang ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, điện thoại di động để ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn, giống như đang chờ tin nhắn của người nào đó.

Trần Vũ đi qua, ra hiệu nhìn điện thoại di động, Triệu Tầm bưng cà phê lắc đầu.

Người Trần Vũ lập tức rơi trên ghế sô pha.

"Vậy hẳn là không sao." Trần Vũ khoanh tay trước ngực.

"Chỉ mong là vậy," Triệu Tầm uống một miếng cà phê, "Thật khó uống."

Hai người lặng lẽ ngồi đợi trên ghế sô pha, sau hai giây, Trần Vũ không nhịn được nữa, "Đến hiện tại một tin nhắn mà anh cũng không nhắn cho anh ấy?"

Triệu Tầm nhìn anh ấy, "Tôi còn chú ý hơn anh đấy, chẳng qua là theo lý thuyết chắc hẳn không có vấn đề gì rồi. Khoảng thời gian gần đây anh cũng nhìn thấy rồi, không phải tối ngày hôm qua rất nhanh đã ổn rồi à?"

"Cũng không biết để anh ấy ở một mình trước khi thi thì có tốt không nữa." Trần Vũ sờ sờ thuốc lá trong túi, thấy mình đang trong phòng thì dừng lại, trái tim ngứa ngáy, "Nếu không thì tôi lên lầu xem thử anh ấy?"

Triệu Tầm kéo tay Trần Vũ, "Anh đi để làm gì? Đã nói là để cho anh ấy ở một mình trước khi thi để bình tĩnh, nếu không thì tôi đã sớm nằm trong phòng nghỉ ngơi VIP của anh, cần gì phải ngồi trong này uống cà phê trước mặt mọi người?"

Trần Vũ hít vào một hơi dài, ưu sầu tựa vào ghế sô pha, “Gọi cho tôi một ly cà phê."

"Đừng lấy vị anh uống."

Triệu Tầm: "..."

-

Phòng nghỉ VIP ở trên lầu chủ yếu là chỗ nghỉ ngơi cho ông chủ của các câu lạc bộ, câu lạc bộ Cụ Phong ở bên cạnh TrackFast.

Cuối cùng Trần Vũ vẫn tìm lý do đi vệ sinh để đi lên lầu một vòng.

So với dưới lầu, cách bài trí trên lầu cao cấp hơn không ít, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng ngời chiếu vào gạch sứ trắng như tuyết viền vàng, toàn bộ hành lang lặng yên, cảm xúc yên tâm hư ảo trôi nổi.

Hoặc là cả người Trần Vũ có cảm xúc yên tâm hư ảo.

Anh ấy không nhìn thấy trạng thái bây giờ của Chu Minh Xuyên, chỉ đành nói với bản thân chắc là anh sẽ không có vấn đề gì đâu.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân vẫn thành thực lượn quanh rồi đi lên lầu.

Trên cánh cửa màu trắng của căn phòng dán một tấm giấy A4 viết [ Phòng nghỉ ngơi VIP câu lạc bộ TrackFast ].

Trần Vũ quanh quẩn ở cửa, thấy bên trong không có âm thanh. Anh ấy lại không muốn dán vào cửa nghe, như thế có vẻ hơi khiếm nhã.

Hành lang vắng vẻ và yên tĩnh, Trần Vũ đứng ở cửa một lát, vẫn quyết định đi xuống lầu ngồi chờ, chân anh ấy vừa muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy phòng nghỉ ngơi Cụ Phong ở bên cạnh truyền đến một tiếng, "Biết rồi."

Nhưng cũng không phải là một người nói chuyện, mà là mấy người.

Giọng nói chỉnh tề, có loại cảm giác ông chủ giao cảm giác cho cấp dưới.

Trần Vũ đứng ở cửa bật cười, ông chủ câu lạc bộ Cụ Phong thật sự là nhân tài, nói chuyện với tay đua trong câu lạc bộ của mình, vì vậy mà thành công tạo ra cảm giác cấp bậc giữa cấp trên và cấp dưới.

Anh ấy lại nghĩ đến tay đua đầu đinh trước kia rời khỏi chỗ của mình để đến câu lạc bộ Cụ Phong, không biết có phải bây giờ anh ta cũng bị ông chủ Cụ Phong huấn luyện thành dáng vẻ nghe lời như vậy không.

Thần kỳ.

Khóe miệng Trần Vũ nén cười, không nghĩ nhiều nữa mà đi xuống lầu.

-

Sau khi rời khỏi quán cà phê dưới lầu, Mạnh Kiều quay về phòng ăn trưa đơn giản. Khẩu vị của cô không tốt, luôn cảm thấy trong lòng buồn bã kinh khủng, nhưng lại không thể nói là lo lắng chỗ nào.

Rõ ràng Lục Hoành dã nói sau này sẽ không dây dưa với cô nữa nhưng mấy câu anh ta nói ban nãy là có ý gì?

Tại sao lại nói sau này cô sẽ đi tìm anh ta?

Còn có lúc anh ta rời đi, ánh mắt rõ ràng như biến thành người khác, ngay cả giả nhân giả nghĩa cơ bản nhất cũng không thèm ngụy trang, để lộ mấy phần thế giới nội tâm hung ác.

Mạnh Kiều cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện là do cô suy nghĩ bậy bạ hay thực sự có gì đó không đúng..

Tâm tư cô rối loạn.

Qua loa giải quyết bữa trưa xong, Mạnh Kiều thu dọn một chút, chuẩn bị đi tớisân thi đấu.

Buổi sáng Trần Vũ và Chu Minh Xuyên đi cùng nhau, anh ấy còn cố tình nhắc nhở nếu không chuyện gì quan trọng thì đừng liên lạc với Chu Minh Xuyên, cho anh một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái tâm lý trước khi thi.

Mạnh Kiều khoác áo măng tô ra ngoài, tay trái cầm điện thoại di động thật chặt, phân vân xem có nên gọi điện thoại cho Chu Minh Xuyên hay không. Thực ra cô cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vẫn không khỏi lo âu.

Trên đường đi từ khách sạn đến sân thi đấu, khắp nơi đều là người đến xem cuộc đua, nhộn nhịp ra vào sân.

Lúc Mạnh Kiều đứng ở cửa xếp hàng xét vé mới phát hiện nhiệt độ hôm nay giảm mạnh, cô lại mặc ít quần áo.

Gió lạnh mạnh mẽ cuốn theo hơi lạnh thấu xương, như con dao nhỏ cắt qua mắt cá chân phơi bày ở ngoài của Mạnh Kiều, cô giậm chân, hi vọng hàng này có thể nhanh một chút.

Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp trình độ náo nhiệt của cuộc đua này, tốc độ xét vé như ốc sên, mười phút trôi qua mà cô mới đi về trước được mấy mét.

Bên cạnh có trẻ con không ngừng lảm nhảm nói chuyện với người lớn, người một nhà cười ha hả, trong lòng Mạnh Kiều không nhẹ nhàng nổi.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm người xét vé, bàn tay đang nắm chặt điện thoại di động bỗng nhiên nhúc nhích.

Cô gọi cho Trần Vũ.

Không biết vì sao bất an trong lòng Mạnh Kiều càng ngày càng nghiêm trọng.

Gió lạnh gào thét biến thành chất dẫn cháy thổi vào lòng cô, thiêu đốt từng tầng lo lắng.

Cô nhấn nút gọi đi, Trần Vũ bắt máy rất nhanh.

Trần Vũ: "Cô tới chưa? Chúng tôi ở trong phòng nghỉ ngơi hậu trường, cô —— "

Mạnh Kiều: "—— Chu Minh Xuyên có ổn không?" Cô không kịp chờ đợi, lập tức mở miệng hỏi đến vấn đề này, lồ ng ngực căng cứng ẩn chứa sự bực bội dữ dội, như bị ấn xuống làn nước đen yên lặng.

Người ở đầu kia điện thoại ngẩn người, sau đó cười trả lời, "Đương nhiên là ổn, hiện tại anh ấy đang nghỉ ngơi trong phòng VIP kìa!"

Trần Vũ cho rằng Mạnh Kiều không yên tâm, vội vàng an ủi, "Tôi vừa lên lầu xem rồi, bây giờ anh ấy đang điều chỉnh trạng thái tâm lý, cô biết mà, cuộc thi buổi chiều rất quan trọng với anh ấy."

Mạnh Kiều nghe thấy Trần Vũ nói vậy liền thở phào một hơi, đầu nổi lên từ làn nước đè nén, giọng nói mang theo áy náy, "Xin lỗi, tôi vẫn không nhịn được mà lo lắng bậy bạ."

Trần Vũ: "Không sao, tôi hiểu mà. Cô có thể nhịn không gọi cho anh ấy thì cũng không tệ rồi, vừa rồi tôi cũng suýt không nhịn được vọt vào phòng nghỉ ngơi xem thử anh ấy đang làm gì!"

Trần Vũ nói xong cười ha ha hai tiếng, tự giễu, "Còn lo lắng hơn cô."

"Anh nói vừa rồi anh không nhìn thấy Chu Minh Xuyên?" Mạnh Kiều bỗng nhiên bắt được chữ này, chân mày vừa giãn ra lại lập tức nhíu lại, "Một mình anh ấy ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Trần Vũ ngẩn ra, chậm chạp trả lời, "Đúng rồi, bọn tôi cố tình để phòng nghỉ ngơi VIP trống, đi xuống lầu để cho anh ấy nghỉ ngơi, chủ yếu là không muốn để cho những người khác quấy rầy anh ấy —— "

"—— Trần Vũ, " Giọng điệu Mạnh Kiều bỗng nhiên trở nên nóng nảy, "Phòng nghỉ ngơi đó, Lục Hoành có thể đi vào không?"

"Lục Hoành?" Đầu óc Trần Vũ phản ứng chậm hai giây, "Cô nói người mới đầu tư vào cổ phiếu Cụ Phong?"

"Đúng rồi." Trái tim Mạnh Kiều dâng tới cổ họng, cô lo lắng nhìn hàng người chậm chạp đi về trước, cả người căng thẳng chờ Trần Vũ trả lời.

"Cũng có thể, phòng nghỉ ngơi Cụ Phong sát bên phòng bọn tôi, theo lý mà nói, chắc anh ta ở trong phòng nghỉ ngơi của Cụ Phong. Có vấn đề gì không?" Trần Vũ bị cảm xúc căng thẳng của Mạnh Kiều làm cho khó hiểu.

"Trần Vũ!" Mạnh Kiều hét lên, giọng nói nghẹn lại, "Tôi xin anh, bây giờ anh đi xem thử tình trạng hiện tại của Chu Minh Xuyên có được không?! Hiện tại đi ngay, chính mắt xem thử anh ấy, có được không!?"

Cô nói chuyện vội vàng, giọng nói bị vỡ âm, bạn nhỏ bên cạnh không nhịn được quay đầu nhìn cô.

"Mẹ, tại sao chị gái khóc ạ?" Bạn nhỏ tò mò hỏi.

"Trần Vũ, anh mau đi đi!" Mạnh Kiều lại hét lên.

Trong lòng Trần Vũ nghi ngờ, nhưng lo âu đã nhanh chóng bao phủ anh ấy, "Hiện tại tôi đi ngay."

Anh ấy nói xong thì sải bước đi lên lầu, đúng lúc gặp Triệu Tầm đi từ nhà vệ sinh ra ngoài.

"Này, anh đi đâu, không phải vừa rồi mới đi lên hả? Sao hiện tại lại muốn ——" Triệu Tầm vừa định kéo Trần Vũ.

Ai biết biểu cảm trên gương mặt Trần Vũ nặng nề kinh người, thấy Triệu Tầm thì lập tức im lặng đi theo, "Chu Minh Xuyên xảy ra chuyện?"

"Không biết, tôi đi xem thử." Trần Vũ cúp điện thoại, ba bước thành hai bước chạy lên lầu.

Giờ phút này, hành lang yên tĩnh chốn ma quỷ ăn thịt người, âm thầm tản ra hơi thở quỷ quyệt.

Tiếng bước chân dồn dập của hai người đàn ông vang giữa gạch sứ trắng tinh trơn bóng, một tiếng rồi một tiếng dừng ở cửa chính màu trắng.

Mọi thứ đều là dáng vẻ ban đầu, không có gì thay đổi cả.

Trần Vũ xoay chốt cửa.

Khóa từ bên trong, anh ấy nhướng mày nhìn Triệu Tầm, cánh cửa này căn bản không cần khóa.

Sau đó, bàn tay to nặng nề gõ gõ tờ giấy A4 viết [ phòng nghỉ ngơi VIP câu lạc bộ TrackFast ], tờ giấy lắc lư giữa không khí, lại đánh về phía cánh cửa phòng cứng rắn.

Một cái, hai cái, ba cái.

Không ai mở cửa.

Trái tim Trần Vũ rơi thẳng xuống vực sâu.

Lần này Triệu Tầm hoàn toàn hoảng sợ, liều mạng xông lên đập cửa, "Chu Minh Xuyên! Anh có ở trong không?"

Anh ấy lớn tiếng đứng ở cửa kêu, "Chu Minh Xuyên! Mở cửa!"

Âm thanh gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên, câu trả lời chậm chạp không đến khiến cho hai người hoàn toàn tan vỡ.

Chuyện này rõ ràng có chỗ không đúng!

Chu Minh Xuyên căn bản không có lý do khóa cửa, càng không có lý do không trả lời.

"Anh tránh ra!" Trần Vũ đỏ mắt kéo Triệu Tầm đang liều mạng đập cửa, anh ấy lui ra sau rồi đạp một cú, sau đó gắng sức đạp thêm một cú, đá hư khóa cửa.

Một tiếng rầm, cửa lớn đập vào trong, nặng nề đập vào tường.

Chu Minh Xuyên ở bên trong.

Nhưng không chỉ có Chu Minh Xuyên ở bên trong.

-

Lúc Mạnh Kiều chạy vào hậu trường đã là một giờ năm mươi.

Giày cao gót sốt ruột đánh xuống nền cẩm thạch, tạo ra một chuỗi tiếng vang, một tiếng rồi một tiếng c ắm vào lòng cô như dao nhỏ.

Cổ họng cô hít quá nhiều gió lạnh, mùi máu tanh nồng nặc không ngừng bốc ra ngoài.

Nhưng Mạnh Kiều không dám ngừng một khắc, điên cuồng chạy theo ký hiệu chỉ dẫn đến phòng nghỉ ngơi của câu lạc bộ.

"Xin lỗi, xin hỏi cô có thẻ nhân viên không?" Ở lối vào phòng nghỉ ngơi, một nhân viên làm việc ngăn lại người phụ nữ đang kinh hoàng lại.

Mạnh Kiều chống một bàn tay lên tường thở hồng hộc, cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng không ngừng run rẩy, "Tôi muốn vào trong tìm người!"

Nhân viên làm việc vừa băn khoăn vừa khó hiểu nhìn người phụ nữ, "Chỗ này là chỗ nghỉ ngơi của các tay đua, không có giấy thông hành thì không thể vào trong."

"Tôi biết, tôi biết," Mạnh Kiều gấp đến độ nhíu mày, "Nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi tìm Trần Vũ! Hoặc là anh có thể vào trong tìm Trần Vũ giúp tôi không?"

"Ông chủ Trần?" Người kia lặp lại một lần nữa, "Vậy sao cô không trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy?"

"Bởi vì điện thoại không gọi thông được!" Mạnh Kiều mất khống chế hét lên, theo sau đó lại cố đè nén nỗi sợ khó nhịn trong lòng, run giọng nói, "Xin lỗi, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, có thể để tôi vào trong một lúc không? Tôi rất nhanh sẽ —— "

"—— Mạnh Kiều!"

Mạnh Kiều đang căng thẳng cầu xin nhân viên làm việc, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, Trần Vũ đang chạy chậm về bên này.

"Đây là người của câu lạc bộ chúng tôi." Anh ấy giải thích với nhân viên làm việc kia.

"Trần Vũ!" Mạnh Kiều vừa nhìn thấy Trần Vũ đi ra, hai vành mắt lập tức đỏ lên, cô vọt tới trước mặt anh ấy hỏi, "Chu Minh Xuyên đâu? Chu Minh Xuyên có chuyện gì không!"

Trần Vũ nghiêm trọng nhìn nhìn người đến người đi ở bốn phía sảnh lớn, kéo cánh tay Mạnh Kiều, thấp giọng nói, "Cô đi theo tôi."

Nói xong dẫn Mạnh Kiều đi vào phòng nghỉ ngơi TrackFast.

Một tiếng "Ầm", Trần Vũ đóng cửa.

Trong phòng nghỉ ngơi còn có Triệu Tầm.

"Trần Vũ, Chu Minh Xuyên đâu?" Mạnh Kiều vừa vào vào phòng thì hỏi, cô bất an nhìn Triệu Tầm đứng ở một bên, hai người không tỏ vẻ, có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.

Nhưng lại không có nửa phần bi thương, chỉ là đơn thuần khiến cho người ta nghĩ không ra.

Trần Vũ hít vào một hơi, "Mạnh Kiều, nói một chút với cô trước, Chu Minh Xuyên không sao."

"Bây giờ anh ấy đã đi thi, cho nên cô phỏng chừng phải đợi một lát mới có thể gặp anh ấy."

Giọng nói anh ấy chậm rãi, muốn an ủi tâm trạng hốt hoảng hiện tại của Mạnh Kiều.

"Thật, có thật không?"

"Tôi sẽ không lừa cô."

Mạnh Kiều ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, nghe thấy Trần Vũ nói xong, một phút sau, cô mới gấp rút hít vào thở ra hai lần, sau đó cả người mềm nhũn, từ từ tựa vào vách tường.

Triệu Tầm vội vàng đi lên kéo cô, "Cô ngồi một lát trước."

Anh ấy đỡ Mạnh Kiều lảo đảo ngồi vào ghế sô pha, lại nâng tầm mắt nhìn Trần Vũ.

Mạnh Kiều thất thần vùi vào ghế sô pha, hồi lâu lại ngẩng đầu hỏi: "Vậy vừa rồi vì sao các anh không nghe máy?"

Cô nhìn thấy hai người có biểu cảm cổ quái, lo lắng trong lòng chưa hoàn toàn đi xuống, "Chu Minh Xuyên không sao, nhưng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, đúng không?"

Giọng nói cô nho nhỏ, nhưng mạnh mẽ cứng rắn hỏi hai người đối diện.

Trần Vũ đút hai tay vào túi, do dự một chút, "Có thể hỏi cô và Lục Hoành là mối quan hệ gì không?"

Hai chữ "Lục Hoành" giống như sấm nổ bên tai Mạnh Kiều, chỉ trong nháy mắt, trong lòng cô cơ hồ sinh ra một loại sợ hãi.

Đoạn lời nói người đàn ông nói trước khi đi, còn có ánh mắt cô cho rằng là cô hiểu sai ý.

"Là Lục Hoành đã làm gì anh ấy ư?" Mạnh Kiều bỗng nhiên kích động đứng lên, hơi thở cũng dồn dập, "Trần Vũ, anh nói với tôi có phải Lục Hoành làm gì anh ấy không!?"

Trần Vũ vừa nhìn thấy phản ứng Mạnh Kiều lớn như vậy, lập tức đi lên trước đè lại vai cô, giọng nói nặng nề: "Mạnh Kiều, cô đừng kích động như vậy!"

Anh ấy nhíu chân mày thật chặt, "Tôi nói rồi, Chu Minh Xuyên không sao! Anh ấy không sao cả!"

Lời nói của người đàn ông truyền vào tai Mạnh Kiều, lúc này cô mới phát hiện cô thật sự quá mức căng thẳng, đến mức vừa nghe thấy cái tên Lục Hoành thì cũng sẽ theo bản năng cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

"Xin, xin lỗi." Mạnh Kiều nghẹn ngào, chôn mặt vào bàn tay để bình tĩnh, một lát sau mới nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là quá sợ hãi."

Cô hít một hơi thật dài, một lần nữa ngồi vào ghế sô pha, "Buổi chiều lúc tôi gọi điện thoại cho anh thì đã có dự cảm rất tồi tệ."

"Lục Hoành là đối tượng liên hôn ba tôi sắp xếp cho tôi, anh ta muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi không muốn."

Ánh mắt Mạnh Kiều rơi trên gạch sứ trắng tinh, giọng nói lạnh lùng, "Người này rất tự phụ, muốn thứ gì thì nhất định phải có được. Trước kia tôi còn chưa xác định có phải vì tôi mà anh ta mới đầu tư Cụ Phong hay không, nhưng hiện tại..."

Mạnh Kiều nói xong thì ngẩng đầu lên, khóe mắt cô có vệt cái đỏ thắm, "Tôi có thể xác định anh ta đang định làm chuyện vô cùng tồi tệ."

"Anh ta muốn ép tôi vào đường cùng, muốn hủy diệt Chu Minh Xuyên, muốn khiến cho tôi hối hận."

Mỗi chữ của người phụ nữ rõ ràng trôi nổi giữa phòng nghỉ ngơi yên tĩnh, Triệu Tầm và Trần Vũ nghe xong thì nhìn nhau.

"Vậy thì có thể hiểu được rồi," Trần Vũ chậm rãi nói, "Chẳng trách anh ta muốn hủy diệt Chu Minh Xuyên, một tay đua đối với anh ta thực ra chẳng có ý nghĩa gì, còn tốn hết tâm tư muốn làm nhục anh ấy như vậy."

Mạnh Kiều nghe thấy hai chữ "làm nhục", trong mắt thoáng hốt hoảng, cô bất lực nhìn Trần Vũ và Triệu Tầm, muốn biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Tầm thở dài, "Cô xem cái này đi."

Sau đó, anh ấy lấy một cái máy quay phim màu đen trên bàn, chỉ có điều máy chụp hình kia đã bị người ta quăng xuống đất, ống kính vỡ nát.

Triệu Tầm mở máy quay phim, tìm một đoạn phim mới nhất.

"Nếu không phải vừa rồi cô kịp thời gọi đến, chậm chút nữa thì có lẽ cô cũng sẽ nhìn thấy đoạn phim này, chỉ có điều có lẽ còn dài hơn." Trong giọng nói của Triệu Tầm là nỗi sợ mơ hồ, anh ấy nhấn nút phát rồi không nói chuyện nữa.

Hai bàn tay Mạnh Kiều vịn ghế sô pha thật chặt, hình ảnh rất nhanh liền hiện lên.

Trong phòng nghỉ ngơi rộng rãi sáng ngời, Chu Minh Xuyên lẳng lặng ngồi ở một bên ghế sô pha, hai bên ghế sô pha là bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen hết sức không hòa hài nghiêm túc đứng đó.

Thân hình những người đó cao lớn, gương mặt bất thiện.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên ngoài ống kính: "Ông chủ Lục, cần quay trúng anh không?"

"Dĩ nhiên."

"Được, đợi một chút."

Người kia vừa dứt lời, hình ảnh kịch liệt lay động, lúc một lần nữa khôi phục bình thường, Mạnh Kiều nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lục Hoành nhàn nhạt đút hai tay vào túi quần tây phẳng phiu, ánh nắng đi vào từ sau lưng anh ta, cả người mang theo vẻ mặt xem thường mọi thứ mà đứng trước mặt Chu Minh Xuyên, lườm anh.

Mạnh Kiều sợ hãi nhìn Triệu Tầm, Triệu Tầm vươn tay ấn lên đầu vai cô, "Đừng sợ, không sao."

Cô cắn môi, ánh mắt lại kéo về máy quay.

"Thật là lợi hại, có thể khiến cho Lục mỗ tôi đến tìm anh ba lần." Giọng nói Lục Hoành như dính độc, khiến người nghe không lạnh mà run, "Quả nhiên là tôi coi thường anh rồi."

Mạnh Kiều nghe Lục Hoành nói chuyện, bỗng nhiên cả kinh.

Anh ta nói anh ta đi tìm Chu Minh Xuyên ba lần.

Cộng thêm lần này, hôm qua một lần, còn lần nào nữa?

Trái tim cô đập thình thịch, bỗng nhiên nhớ đến đêm đó Chu Minh Xuyên đưa cô về nhà, cô gọi điện thoại cho anh.

Cho nên ngày đó, bọn họ từng gặp nhau?

Tâm tư Mạnh Kiều rối bời, bây giờ cô không thể suy nghĩ sâu xa hơn nữa.

Bởi vì giọng nói của Lục Hoành đang ăn mòn ý thức của cô, lần đầu tiên cô biết rốt cuộc Lục Hoành đã nói những gì với Chu Minh Xuyên.

Những lời nói ác độc khinh miệt không lưu tình trào ra khỏi miệng anh ta, đi đôi với lời giễu cợt chói mắt, từng tiếng rơi vào lòng Mạnh Kiều.

Hai bàn tay cô nắm lấy nhau thật chặt, chỉ muốn xông lên liều mạng với Lục Hoành, Triệu Tầm ở một bên thỉnh thoảng trấn an cô, "Đừng kích động, đừng kích động, xem tiếp đi."

Lồ ng ngực Mạnh Kiều phảng phất bị một tảng đá lớn đè lên, cắn răng thật chặt, tiếp tục xem.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng bên cạnh nhìn chằm chằm Chu Minh Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha như từng con chó cực đói, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh là lập tức cắn xé con mồi.

Lục Hoành nhìn thấy Chu Minh Xuyên nhắm mắt làm ngơ anh ta, sau mười phút sỉ nhục anh, rốt cuộc dừng lại rồi cười to.

Anh ta không phải đang vui vẻ vì ngụy trang, mà là vui vẻ vì sắp chân chính được giải thoát.

Lục Hoành đi nhanh đến bên cạnh Chu Minh Xuyên, cúi người cười khẩy nói: "Không biết hôm nay anh tàn phế rồi, Kiều Kiều còn cần anh không nhỉ?"

Vẻ điên cuồng tàn nhẫn lóe lên trong mắt anh ta, "Anh biết không? Tôi thế mà cũng sẽ ghen vì một tên rác rưởi đấy. Lúc cô ấy ở dưới người anh, nhất định rất đẹp nhỉ? Chậc chậc, làm thế nào đây, tôi có chút không kịp chờ mất rồi."

Lục Hoành nói xong thì nháy mắt ra hiệu với mấy tên đàn ông cao lớn bên cạnh, anh ta đang chuẩn bị quay người đứng ở một bên, một bóng người bỗng nhiên đứng lên.

Mạnh Kiều hét lên, nhìn thấy Chu Minh Xuyên quật ngã Lục Hoành dưới đất.

Lục Hoành cho rằng Chu Minh Xuyên vĩnh viễn không có bất cứ phản ứng nào khi anh ta châm chọc anh, căn bản không kịp phòng bị, cả người nặng nề ngã xuống đất.

Chu Minh Xuyên không có nửa phần ý tứ muốn bỏ qua cho anh ta, phản ứng của anh cực kỳ nhanh. Đầu gối nặng nề để ở cổ Lục Hoành, một tay nắm miệng của gã đàn ông, đập mạnh từng quyền vào gã.

Mạnh Kiều bị dọa, gương mặt trắng bệch, hai bàn tay kéo mạnh ống tay áo Triệu Tầm.

Mấy người đàn ông khác trong ống kính rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức đi lên đá lăn Chu Minh Xuyên.

Mấy người luống cuống kéo Lục Hoành ngồi dậy, mặt anh ta đầy máu, dữ tợn chỉ vào Chu Minh Xuyên rồi la to: "Hôm nay đánh anh ta tàn phế cho tôi!"

Anh ta vừa dứt lời, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, một tiếng rồi một tiếng dồn dập, loáng thoáng còn có thể nghe thấy có người đang gọi Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều vội vàng nhìn Triệu Tầm và Trần Vũ, hai người lập tức gật đầu, "Là bọn tôi!"

Người trong phòng hiển nhiên trở nên hốt hoảng, sau đó hình ảnh thô bạo bị cắt đứt.

"Sau đó thì sao?" Mạnh Kiều kéo ống tay áo Triệu Tầm, gấp gáp hỏi, "Sau đó thì sao, các anh đi vào rồi, sau đó thì sao? Tại sao hiện tại máy quay phim ở chỗ các anh?"

Triệu Tầm rốt cuộc cũng mỉm cười, anh ấy quay đầu nhìn Trần Vũ.

Theo sau đó khẽ hít một hơi rồi nói với Mạnh Kiều:

"Tôi tốt nghiệp quân y, hàng năm thi thể thao đối kháng đều là hạng nhất. Trần Vũ là tay đua giải ngũ, Chu Minh Xuyên là tay đua tại ngũ."

"Cô biết không, trong tất cả các hạng mục thể dục trên thế giới này, yêu cầu chức năng tim phổi của tay đua là cao nhất, điều này cũng đồng nghĩa bọn họ phải có thể năng mạnh mẽ."

Nụ cười trên mặt Triệu Tầm càng lúc càng rõ, "Về Lục Hoành, có một câu anh ta nói rất đúng, người này tự phụ một cách quá đáng. Tự phụ đến mức trước khi hủy diệt Chu Minh Xuyên còn phải phát biểu dài như vậy, tự phụ cố tình tìm người ta ghi hình, muốn sau này có thể thường xuyên làm nhục Chu Minh Xuyên, tự phụ đến mức cho rằng tìm mấy người như vậy là có thể đánh lại Chu Minh Xuyên."

"Không đúng..." Triệu Tầm dừng một chút, "Nghiêm túc mà nói, bọn họ có thể đánh lại Chu Minh Xuyên, dù sao thì bọn họ người đông thế mạnh, nhưng may mà cô kịp thời gọi cho bọn tôi, cộng thêm tôi và Trần Vũ, vậy thì thế cục trong phòng đã hoàn toàn khác biệt."

Mạnh Kiều vốn đang mang tâm tư nặng nề sau khi xem video xong, lúc này đã từ từ bình tĩnh nhờ lời nói của Triệu Tầm, cô thậm chí hiếu kỳ muốn biết nửa đoạn sau không nằm trong máy quay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Các anh... Đánh Lục Hoành?" Giọng nói cô thậm chí có mấy phần vui vẻ thất đức.

Trần Vũ cười, "Không."

"À." Lần này lại có vẻ tiếc nuối không tình nguyện.

"Là người đàn ông của cô đánh." Triệu Tầm bổ sung, "Nếu không phải lúc ấy tôi và Trần Vũ ở một bên liều mạng ngăn cản, có lẽ Lục Hoành kia hiện tại đã đang nằm trong nhà xác."

Mạnh Kiều há miệng nhỏ, gương mặt viết mấy chữ không tưởng tượng nổi.

Cô nhìn Trần Vũ, lại nhìn Triệu Tầm.

Tất cả bất an, căng thẳng, hốt hoảng và sợ hãi của buổi chiều vừa rồi đều nháy mắt tan thành mây khói khi biết được chân tướng.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Theo sau, càng cười càng lớn, cả người không khống chế được mà cười.

Cười đến mức cô cũng không rảnh quan tâm cổ họng đầy máu tanh rồi một lần nữa đau đớn.

Trần Vũ nhìn cô, cũng bất đắc dĩ cười.

"Mặc dù hôm nay đã để cho Chu Minh Xuyên trút giận, nhưng hiện tại Lục Hoành này đã bị đưa đi bệnh viện, sau này chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ."

Trần Vũ lo lắng điểm này, cho nên từ khi Chu Minh Xuyên ra sân thi đấu thì trong lòng anh ấy luôn bất an.

"Cho dù hiện tại trong tay chúng ta có chứng cứ anh ta sai người hành hung nhưng đúng là chúng tôi đã đả thương anh ta, sợ rằng đến lúc đó anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Chu Minh Xuyên."

Trần Vũ sờ sờ thuốc lá trong túi, ánh mắt ngưng đọng và nặng nề.

Vừa rồi Mạnh Kiều cười đủ rồi, cô xoay người nói với Triệu Tầm, "Bác sĩ Triệu, có cách nào gửi tôi một bản video này không?"

Triệu Tầm gật đầu, "Tôi đã tải bản chính, hiện tại gửi cho cô."

Mạnh Kiều xem đoạn video này, bỗng nhiên hít một hơi thật dài, thật sâu.

Sau đó lại từ từ thở ra.

Phòng nghỉ ngơi ấm áp yên tĩnh, âm thanh máy điều hòa không khí nặng nề chậm rãi vang lên, giống như một bàn tay to đè lên trái tim Mạnh Kiều.

Cô đột nhiên cảm giác được thật sự có thể kết thúc một số việc rồi.

Giải thoát rồi.

Mạnh Kiều bỗng nhiên hiểu rõ lý do Lục Hoành sảng khoái cười to trong video.

Lúc đó, chắc anh ta cũng giống mình, cho rằng có thể hoàn toàn thoát khỏi một cái gai phiền phức.

Nhưng số mạng cố tình là không công bằng, cô gọi một cuộc điện thoại.

Mọi chuyện long trời lở đất.

"Gửi vào điện thoại di động của cô rồi." Triệu Tầm cất điện thoại di động của mình.

Mạnh Kiều mở màn hình ra xem, khóe miệng có một nụ cười, ngón tay mảnh khảnh khẽ động, video được chia sẻ cho người khác.

"Ông chủ Trần, bác sĩ Triệu," Cô đứng lên, cả người không còn hốt hoảng và sợ hãi như vừa rồi, "Hiện tại chúng ta đi ra ngoài xem cuộc thi đi."

Trần Vũ khó hiểu khi nhìn thấy cô không lo lắng, "Có phải cô có biện pháp gì không?"

Mạnh Kiều đáng yêu mỉm cười, vươn tay sửa lại sợi tóc tán loạn, "Các anh cũng nói rồi, Lục Hoành người này rất tự phụ, nhưng rõ ràng lần nào anh ta cũng thua vì sự tự phụ ấy."

"Anh ta tuyệt đối sẽ không ở ngoài sáng tìm Chu Minh Xuyên hoặc chúng ta để gây phiền toái, hoàn toàn không cần lo lắng các loại kiện tụng. Để cho người ta biết anh ta bị đánh thành dáng vẻ kia, đối với Lục Hoành mà nói, còn khó coi hơn chết."

"Mà về chuyện riêng tư thì …" Mạnh Kiều tạm dừng, "Tôi đã gửi video cho ba tôi, tôi tin sau khi ông ấy biết Lục Hoành là người như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ hành động của anh ta có thể tổn thương chúng ta nữa."

Ban đầu Mạnh Quốc Huy và Mạnh Kiều xích mích ở chỗ ông ấy nhận định Lục Hoành là con rể thích hợp về mọi mặt, mà Chu Minh Xuyên là chàng trai nghèo không chừa thủ đoạn.

Nhưng hành động hôm nay của Lục Hoành không khác nào một bạt tai vang dội, nếu Mạnh Quốc Huy có mặt tại hiện trường thì bạt tai này sẽ nặng nề đánh vào mặt ông ấy.

Nhưng đây cũng không phải là mục đích của Mạnh Kiều, cô cũng không muốn Mạnh Quốc Huy khó chịu, ngược lại, cô còn phải yếu thế trước Mạnh Quốc Huy.

Cô muốn nói với Mạnh Quốc Huy, cô không đành lòng tổn thương tình cảm của ông, nên mới không vạch trần bản chất của Lục Hoành, nhưng hành động lần này của Lục Hoành thật sự là quá đáng, cô mới không thể không nói chân tướng với ông.

Có lẽ Mạnh Quốc Huy sẽ tức giận rất nhiều chuyện, cũng sẽ cực kỳ nghiêm nghị đuổi Mạnh Kiều ra khỏi nhà.

Nhưng Mạnh Kiều biết rốt cuộc ông vẫn không nỡ. Nếu chuyện thật sự đi tới một bước này, như vậy Mạnh Quốc Huy nhất định vẫn sẽ không do dự vươn tay kéo cô.

Cô biết, cô vẫn luôn biết.

Mạnh Quốc Huy yêu cô vô điều kiện.

Giống như Chu Minh Xuyên.

Khóe miệng người phụ nữ không tự chủ nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng gửi một tin nhắn ở dưới video:

[ Ba, con rất sợ Lục Hoành sau khi bị đả kích sẽ trả thù bọn con, ba có thể giúp con một tay không? ]

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lời giải thích chính xác: Người được yêu thương là người không sợ hãi.

Tình yêu là vậy, tình thân cũng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.