Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 27: Thiên lão




Câu hỏi vừa dứt, liền thấy một thân ảnh có phần già nua nhưng huyền lực tỏa ra lại không hề nhỏ, thân ảnh vừa xuất hiện liền phóng đến trước mặt Lục Ngôn.

Sự xuất hiện này liền khiến Lục Ngôn nhẹ nhõm vài phần:

- Thiên lão, vị này đây…

Chưa kịp nói hết câu thì thân ảnh già nua đấy liền quay lại liếc mắt nhẹ ra hiệu ngừng nói chuyên. Vì khi chính diện đối mặt với hắc y nhân này, Thiên lão cũng không dám chắc được phần thắng quá 0,01 %, bất quá khi đối diện với áp bức hắc y nhân phát ra, Thiên lão lại tự phóng thích huyền lực phụ thể cực hạn từ bao giờ không hay.

- Xin ra mắt Thánh Nữ. – Người này vừa xuất hiện không chút có ý định động thủ ngược lại còn cung kính hướng tới hắc y nhân thi lễ.

‘Ực’ Lục Ngôn nuốt vội ngụm nước bọt vào khi nghe Thiên lão nói thế. Giờ thì hắn đã biết người trước mặt hắn là ai, hắn chết lặng trong giây lát. Chính hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại đắc tội với một cường giả có cảnh giới vượt trên hoàn toàn người trong đế quốc này. Chỉ cần nhắc đến hai từ ‘Thánh Nữ’ đã đủ làm người ra run sợ rồi.

Thánh nữ là một thế lực đẳng cấp đã hoàn toàn vượt qua ngũ quốc này rồi, có thể nói là đẳng cấp cao nhất của một thế lực hay đại lục bên ngoài. Mà đẳng cấp đấy, ngũ quốc hoàn toàn không thể sánh tới được.

Chưa thể thế lực mà thánh nữ đứng đằng sau, như chỉ phát tay nhẹ một cái cũng có thể liền đem đế quốc đến cửa diệt vong.

Vậy mà bây giờ, trước mặt Lục Ngôn là một thánh nữ bằng da thịt rõ ràng, mà tựa hồ như thánh nữ đấy đang nhắm vào hắn để diệt sát. Điều này làm mồ hôi lạnh của hắn úa ra liên tục.

Bớt chợt, tay của hắc y nhân dơ nhẹ ra biểu thị miễn lễ, rồi ôn nhu đáp lại: ‘Không cần đa lễ, không ngờ chuyện này lại đánh động đến thế lực của đế quốc, mà một Linh hư kỳ lại ở lại đế quốc nhỏ bé này, đúng là kỳ lạ.’

Câu nói vừa dứt liền làm Thiên lão đang khom mình kia có chút run sợ, chỉ một cái lướt mắt qua mà cảnh giới hắn che giấu đã hoàn toàn bại lộ, cái điều mà trước đây chưa ai từng làm được, mà ngược lại dù Thiên lão cố cảm nhận hay nhìn sâu đi chăng nữa cũng hoàn toàn không đo được cảnh giới hay huyền lực của vị đại cường giả thánh nữ này.

- Thánh nữ cũng thật tinh tường, chỉ mới nhìn qua mà cảnh giới ta đã bại lộ, thật đúng khiến người ta khâm phục. – Thiên lão đang nói ra điều thán phục trong lòng mình nhưng cũng thêm không ít sự nâng vị thế của vị thánh nữ này lên.

- Nhưng không rõ vì sao, ngài lại muốn nhắm đến Lục Ngôn? - Thiên lão khóe mắt liếc nhẹ qua vị thánh nữ kia rồi nói.

- Vì hắn dám đụng đến người không nên đụng. – Trong câu nói truyền đến tai hai vị đối diện bỗng nổi lên sóng gió huyền lực cuồn cuộn, tựa hồ như đang trút toàn bộ sự phẫn nộ lên Lục Ngôn.

Thiên Lão sắc mặt âm trầm hẳn lại, mới đây một giây lão còn đứng vững như thái sơn vậy mà khi vị thánh nữ này bùng cơn phẫn nộ, chân lão càng lúc càng run hơn nữa. Nếu không phải do áp bức đến từ vị kia giảm xuống sợ rằng Thiên lão cũng không thể giữ vững thân thể.

- Không rõ Lục Ngôn động đến ai nhưng ngài có thể nể mặt ta mà tha cho hắn một mạng được không? – Thiên lão run rẩy hỏi lại.

- Hàm hồ, nếu muốn cản ta cứ ra tay trực tiếp, không thì đứng qua một bên. Lục Ngôn vốn mạng cẩu của ngươi ta không cần tới. Nên ta cho ngươi một cơ hội, nếu chịu được trong băng của ta qua một nén hương. Mạng chó này của ngươi liền giữ lại đi, nhưng giữ lại để thay ta làm một số việc. – Từ nội thể thánh nữ bộc phát ra sức mạnh kinh thiên, vừa bộc phát sức mạnh vừa nói như muốn thể hiện chi uy vốn có của mình.

- Thánh nữ đại nhân, ta còn không rõ đã đắc tội với ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết được không. – Lục Ngôn sắc mặt tái biếc, cười khổ một tiếng rồi nói.

- Việc ngươi vừa làm chính là việc dẫn ngươi đến cái chết. – Hắc y nhân ở đây muốn nói đến việc Lục Ngôn vừa bảo nô bộc bắt yêu thú về giết Quân Huyền.

Thanh âm vừa dứt, hắc y nhân liền phòng tới trước mặt Lục Ngôn. Tốc độ nhanh đến mức Thiên lão đang đứng trước Lục Ngôn nhưng cũng chưa kịp cảm nhận gì.

Trong tích tắc, nhiệt độ bỗng chốc giảm đột ngột xuống khiến toàn bộ khu rừng bỗng chốc hoàn toàn bị đóng băng. Đến cả Thiên lão đứng đó nếu không sử dụng toàn bộ huyền lực phụ thể sợ là cũng rơi vào trong thái đóng băng rồi.

Còn Lục Ngôn thì khỏi phải nói đến đi, cảnh giới hắn quá yếu ớt nên đóng băng ngay lập tức. Trong thời gian nhiệt độ giảm xuống đó, từ giữa thiên địa bắt đầu xuất hiện một dị tượng, đó là xuất hiện của một bàn tay bằng băng.

Từ bàn tay đó bộc lộ ra một xung lượng huyền lực mạnh mẽ liền đánh động đến toàn bộ thế lực cao tầng của đế đô. Mà lại, từ bàn tay đó còn bộc lộ một loại dị băng lạ kỳ, từ dị băng phát ra độ lạnh muốn thấu tâm can của con người vậy.

- Oanh! – Từ Lục Ngôn phát ra một thanh âm chứng tỏ hắn vừa phá xong lớp băng vừa rồi.

Vốn dĩ phá được lớp băng của Thánh nữ thì hắn nên vui mới phải, nhưng khi phát hiện sự hiện diện khủng bố kia thì hắn mới hiểu. Lớp băng vừa đông cứng hắn chỉ là lớp băng bình thường được tùy ý vị thánh nữ này bộc phát.

Còn nguy hiểm thật sự là chưởng lực huyền băng đang giáng thế kia đánh xuống.

Huyền lực lên tới đỉnh điểm, Lục Ngôn tiếp tục bao hộ thân thể của mình,

Ầm, ầm…

Âm thanh của chưởng lực giáng thẳng xuống Lục Ngôn. Chưởng lực này đánh xuống tựa hồ như muốn phá thiên địa, diệt sinh linh. Những vật nhỏ bé xung quanh đều bị tan nát toàn bộ bởi chưởng lực này.

Còn Lục Ngôn thân thể liền nằm bẹp dính dưới đất, toàn thân máu chảy, chưa rõ sống chết.

Thiên lão không dám quay đầu lại nhìn Lục Ngôn sợ có chút không đành lòng.

Trận chiến vừa diễn ra trong vài giây liền đi đến kết thúc, phân rõ thắng bại.

- Chỉ là một giáo huấn nhỏ thôi! – Hắc y nhân kia bình thản nhìn Lục Ngôn rồi nói.

Thiên lão vừa nghe xong liền tức tốc đến đỡ Lục Ngôn ngồi dậy.

- Đa ta thánh nữ tha mạng. – Lục Ngôn vừa hoàn hồn liền cảm kích vị hắc y nhân kia. Quả thực nếu hắc y nhân muốn giết hắn liền dễ như trở bàn tay.

- Chuyện ta đã giao ra cứ thế mà làm. Nên nhớ, đứng sau hắn không chỉ mình ta mà còn là một thế lực. – Hắc y nhân dứt lời liền cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên tia sáng trong phút chốc rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.