Tá Túc Nhà Bạn Thân

Chương 2




3.

Một ngày sau, sáng sớm thứ hai.

Tôi ăn bữa sáng ở quán ăn dưới tiểu khu, đang bưng một bát tào phớ tìm chỗ trống để ngồi, đột nhiên phát hiện trong góc có một anh giai cực kỳ ngon đang ngồi!

Ôi mẹ ơi, Đồng Ngôn Tây tôi sống 21 năm trên đời, lần đầu tiên nhìn thấy người thật đẹp trai như vậy (trước kia đều chỉ nhìn thấy trên TV thôi).

Tôi đương nhiên không chút do dự đi về phía hắn ta.

Đừng nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì bên cạnh hắn không có ai ngồi mà thôi!

Sao tôi có thể hoa si tới mức, chạy lên tán soái ca chứ…

Khụ khụ, tôi đương nhiên là sẽ không thừa nhận, chỉ trong một phút ngắn ngủi, tôi đã nghĩ xong phong cách chụp ảnh cưới của tôi với hắn ta, tuần trăng mật muốn tới Tam Á hay là Paris nước Pháp…

Nhưng mà càng giận hơn chính là.

Không biết tên chết tiệt nào đổ nước ra sàn, ngay khi tôi bưng tào phớ tới gần cái bàn mà hắn ngồi, chuẩn bị dùng thanh âm ngọt ngào mềm mại hỏi hắn: “Anh trai nhỏ, xin hỏi bên cạnh có người ngồi chưa?”

Đột nhiên trượt chân…

Rầm ~

Tôi đã chết.

Tôi thật sự đã chết!

Nếu như bạn cho rằng, tôi có thể sẽ giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, bổ nhào vào ngực soái ca, được hắn ôm chặt, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, vậy bạn liền sai 100% rồi.

Tôi cmn trực tiếp ngã dập mông trên sàn, bát tào phớ trên tay tôi trống rỗng, toàn bộ đã đổ hết lên quần áo tôi rồi.

May mà không phải mùa hè, bằng không thì bụng tôi sẽ bị nóng đến bỏng mất…

Tôi rõ ràng thấy, anh đẹp trai kia có biểu tình khiếp sợ.

“Cô không sao chứ?” Sau vài giây sửng sốt, hắn quan tâm hỏi tôi.

Tôi có sao đó, sao lớn đó!

21 năm qua, lần thứ 1, 2345… tôi động lòng với một người đàn ông, lại đột nhiên bị một bát tào phớ nóng hất thẳng lên người chặt đứt ý niệm.

Này nhìn giống không sao à?

Chẳng lẽ người phương Bắc không ăn tào phớ ngọt, cho nên liền không xứng có được tình yêu ngọt ngào sao?

Được rồi, là tôi không xứng.

4.

Trước mắt bao nhiêu người, tôi chật vật bò dậy từ trên đất, dùng quần áo bọc lấy “bát” tào phớ mang theo nước sốt kia, giống như chạy trốn phi ngay ra khỏi quán ăn sáng.

Đi ra cửa, còn loáng thoáng nghe được tiếng cười ha ha ở bên trong, thậm chí có người còn nói: “Ôi dồi, một màn xuất sắc như vậy, thế mà lại quên quay video up lên vòng bạn bè rồi.”

Quay cái mẹ mày ý mà quay, lúc mẹ mày sinh mày ra sao mày không quay cái bộ dáng máu chảy đầm đìa của mày đăng vòng bạn bè đi?

Còn may là tôi ăn sáng dưới lầu tiểu khu, này nếu mà là gần công ty thì tôi còn thay quần áo kiểu gì nữa, dứt khoát đâm đầu vào khối đậu hủ chết đi cho rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.