Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 1: 1: Tiểu Bạch Trốn Đi




"Cha, Tư Đồ gia muốn thông gia với chúng ta sao?" Hách Liên Mặc nhìn bóng lưng của một lão nhân, lo lắng hỏi.

Lão nhân đang chắp tay đứng ở trước bức tranh Bách Điểu Triều Phượng, như đang suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu, mới thản nhiên nói, "Ừ."

"Vậy ngài có đồng ý không?" Hách Liên Mặc hỏi.

"Có."

"Nhưng mà cha..." Hách Liên Mặc do dự một hồi, nói, "Tư Đồ Quýnh hắn...!Có mấy người vợ trước đó đều chết hết...!Chuyện này..."

Lão nhân không có trả lời, chỉ hỏi, "Hách Liên gia của chúng ta ai có võ công kém cỏi nhất?"

Hách Liên Mặc cả kinh, hoảng loạn cúi đầu xuống, có hơi chột dạ nói, "Là...!Tử Nhứ."

Lão nhân xoay người lại, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng nói, "Con dám gạt ta."

"Cha..." Hách Liên Mặc lập tức quỳ xuống đất, giọng nói có hơi buồn bã, "Chúng ta đã bức tỷ tỷ của Tiểu Bạch đi rồi, con của nhị ca, chỉ còn mỗi Tiểu Bạch thôi..."

"Hách Liên gia của ta không cần người vô dụng." Lão nhân phất tay áo, lạnh lùng nói, "Hai đứa nhỏ của nhị ca con, một đứa trời sinh cơ thể có khuyết điểm, ở lại Hạch Liên gia để làm gì? Còn đứa khác thì luyện võ công nhiều năm như vậy, vẫn cứ ngừng ở tâm pháp tầng thứ nhất, ở lại Hách Liên gia của ta có tác dụng gì?"

"Cha...." Hách Liên Mặc quỳ xuống, "Đó là cốt nhục của nhị ca mà."

Lão nhân trợn to mắt, "Tử Nhứ không phải là cốt nhục của con à? Huống chi, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, con là gia chủ kế tiếp của Hách Liên gia, sao lại có lòng dạ đàn bà như vậy!"

Vừa nói xong, lại tiếp tục phất tay áo, vừa đi ra thư phòng vừa nói, "Tóm lại, để cho Tiểu Bạch gả vào Tư Đồ gia đi."

"Cha...." Hách Liên Mặc nhìn bóng lưng của lão nhân, gục đầu xuống, trong lòng đều là tuyệt vọng.

Không ai chú ý tới, có một thân ảnh màu trắng nằm ngửa ở trên nóc nhà, ánh trăng chiếu rọi xuống, có vẻ hơi thê lương.

Dưới thác nước ở sau núi của Hách Liên gia, một người mặc bạch y, tóc dùng dải băng màu trắng buộc lên, người đó đang vung trường kiếm, trường kiếm đi đến đâu, dòng nước không thể tới gần nửa phần.

"A —— a —— a ——" Chỉ thấy người đó hét lên rồi nhảy lên không trung, trường kiếm xoay tròn một vòng, thác nước ầm ầm văng tung tóe, đánh lên tảng đá ở bên cạnh, để lại một vài lỗ nhỏ trên đó.

"Tại sao?" Người nọ cắm trường kiếm vào trong nước, vẻ mặt thống khổ, "Tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy?"

Trường kiếm cắm ở trong nước khẽ run lên, phát ra từng tiếng kêu nhẹ.

"Tiểu Hắc, ta với tỷ tỷ chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu nào, tại sao bọn họ lại không tha cho chúng ta chứ?"

Trường kiếm kêu chậm lại, giống như đang trấn an cô.

Người nọ yên lặng nhìn trường kiếm một hồi lâu, rồi mới nói, "Tiểu Hắc, trước lúc tỷ tỷ rời đi có nói, con người là dao thớt, ta không phải là thịt cá, nếu trốn được thì cứ trốn."

Trường kiếm tỏa sáng rực rỡ, chiếu lên gò má trắng nõn, đôi mắt, lông mày và miệng của người nọ.

"Tiểu Hắc, ta muốn đi tìm tỷ tỷ." Người nọ nhẹ vuốt trường kiếm, "Ngươi là kiếm gia truyền của Hách Liên gia, ta không thể mang ngươi đi được, xin lỗi."

"Ong ——" Trường kiếm kêu càng lúc càng lớn, vang từ phía sau núi cho tới tiền đình, làm cho mọi người của Hách Liên gia đang ngủ say phải thức tỉnh, vội vàng lấy quần áo cầm kiếm chạy tới như bay.

"Tiểu Bạch?!" Hách Liên Mặc chạy tới trước thì nhìn thấy người đang quỳ gối ở trong nước, liền kinh ngạc la lên, sau đó lại nhìn trường kiếm cắm ở trước mặt cô, lại thất thanh nói, "Trạm Lô?!"

Thì ra người quỳ gối chính là Hách Liên Tiểu Bạch trong miệng Hách Liên Mặc và gia chủ Hách Liên gia.

Hách Liên Tiểu Bạch không có đứng lên, mà là xoay người qua, hướng về Hách Liên Mặc dập đầu lạy ba cái, "Tứ thúc, Tiểu bạch cảm ơn ngài đã chiếu cố Tiểu Bạch trong mấy năm qua."

"Tiểu...!Tiểu Bạch?"

Qua một lúc, người của Hách Liên gia đã lần lượt chạy tới sau núi, khi nhìn thấy Hách Liên Tiểu Bạch ở trong nước thì đều sợ hãi kêu lên.

Hách Liên Tiểu Bạch đứng lên, có một giọt nước nhỏ từ trên tóc cô xuống.

Rút trường kiếm ra, Hách Liên Tiểu Bạch nhìn người xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên người cô gái áo tím, cất giọng nói, "Tử Nhứ tỷ, Tiểu Bạch phải đi."

"Tiểu Bạch!" Hách Liên Tử Nhứ thấy cô nói với mình như vậy, liền lo lắng nói, "Tại sao phải đi?"

"Tỷ tỷ của em nói, con người là dao thớt, nếu trốn được thì cứ trốn."

"Làm càn!" Một tiếng mắng truyền vào tai mọi người, trong lòng mọi người kích động, không khỏi nhíu mày lại, mà chỉ có một mình Hách Liên Tiểu Bạch là vẫn bình tĩnh như thường.

Lão nhân mới vừa mắng kia bước ra từ trong đám người, ánh mắt rơi vào trường kiếm ở trong tay Hách Liên Tiểu Bạch, quang mang trong mắt liền sáng lên, "Kiếm Trạm Lô là ngươi rút ra?"

Hách Liên Tiểu Bạch nhìn lão, thản nhiên nói, "Đúng."

Lão nhân nheo mắt lại nhìn cô một lúc lâu, lại mở miệng chậm rãi nói, "Tâm pháp Lưu Ly của Hách Liên gia, ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy?"

Hách Liên Tiểu Bạch khẽ cười, ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn, "Tầng thứ tám."

"Cái gì?" Mọi người ở một bên lập tức sợ hãi kêu lên, Hách Liên Tử Nhứ nhìn khí thế của Hách Liên Tiểu Bạch tỏa ra không giống như thường ngày, ánh mắt phức tạp.

"Ha ha ha ha..." Lão nhân đột nhiên vỗ tay cười to, "Trời không quên Hách Liên gia của ta, lại có một người có thể đạt tới tầng tám rút kiếm Trạm Lô ra."

Hách Liên Mặc nói với Hách Liên Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, nếu con đã đạt tới tầng thứ tám, vậy tại sao mỗi năm luận võ con lại giả vờ như đang ở tầng thứ nhất vậy?."

"Tỷ tỷ của con nói, trước khi mẫu thân lâm chung có nói cho chị ấy, cha cũng vì võ công tốt nên mới bị người khác sát hại, mẫu thân còn nói, không được triển lộ võ công của mình ra." Hách Liên Tiểu Bạch không hề né tránh, lại nói tiếp, "Tỷ tỷ của con nói, từ xưa đến nay, người bộc lộ tài năng, kết cục chắc chắn sẽ phải chết."

"Nói hươu nói vượn!" Nụ cười trên mặt lão nhân lập tức biến mất, nhìn thẳng vào Hách Liên Tiểu Bạch, "Ngươi là đệ nhất cao thủ của Hách Liên gia ta, ai có thể làm cho ngươi chết."

"Ta muốn đi tìm tỷ tỷ." Hách Liên Tiểu Bạch không để ý đến lão, lạnh lùng nói, "Tiểu Hắc phải đi cùng với ta."

"Tiểu Hắc?" Khó hiểu nhìn cô, tất cả mọi người không hiểu Tiểu Hắc trong miệng Hách Liên Tiểu Bạch là ai.

Hách Liên Tiểu Bạch cười cười, "Tiểu Hắc đây..."

Tầm mắt rơi vào trường kiếm ở trong tay, trường kiếm giống như đang đáp lại cô, truyền ra một tiếng kêu nhỏ.

Mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Đây là thần kiếm đệ nhị thiên hạ, kiếm gia truyền của Hách Liên gia rốt cuộc bị gọi là Tiểu Hắc, thật kỳ lạ.

Lão nhân cau mày lại, "Không được đi, ngươi không thể đi, càng không thể mang Trạm Lô đi được."

"A...." Khóe miệng hơi nhếch lên, Hách Liên Tiểu Bạch giễu cợt nhìn hắn, "Các người ngăn được ta sao?"

Vừa nói xong, Hách Liên Tiểu Bạch vừa bước lên một bước, liền nhảy ra rất xa, lao nhanh ra khỏi Hách Liên gia.

"Mau đuổi theo!" Lão nhân tức giận quát, người của Hách Liên gia vội vàng đuổi theo thân ảnh gần như biến mất.

Hách Liên Tiểu Bạch nhanh chóng chạy đi, lúc đi tới một khu rừng, thì liền dừng bước lại, duỗi tay ra sờ lên tấm bia đá ở một bên.

Ở trên bia đá dùng chữ triện viết mấy chữ to: Cấm địa Đào Hoa Nguyên.

"Tiểu Hắc, tỷ tỷ chính là từ nơi này rời khỏi Đào Hoa Nguyên của chúng ta, chúng ta sẽ đi tìm chị ấy." Hách Liên Tiểu Bạch nói với Trạm Lô ở trong tay, sau đó, liền quấn Trạm Lô vào bên hông, xoay người lại nhìn một nhóm người cầm đèn dầu đi qua đi lại ở trong Đào Hoa Nguyên, thở dài, xoay người lại, bước vào khu rừng.

"Cha, Tiểu Bạch đã vào cấm địa."

Hách Liên Mặc đi tới bên cạnh tấm bia đá, nhìn dấu chân ở trên mặt đất, rồi xoay người nói với lão nhân.

Lão nhân lạnh lùng nhìn cấm địa vô cùng âm u, tức giận nói, "Hai đứa nghiệt chủng này, đều cứ đi vào cấm địa tìm chết, còn dám mang Trạm Lô đi nữa."

Hách Liên Mặc không có đáp lời, mà là nhìn cấm địa, trong lòng thì khẩn cầu thần linh ở trên cao phù hộ cho Hách Liên Tiểu Bạch.

Cấm địa của Đào Hoa Nguyên, theo truyền thuyết là một thông đạo liên kết với thế giới khác, chỉ là, người có thể đi ra ngoài đó, không nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu người có thể đi vào từ bên ngoài.

Đặc biệt, kể từ cái năm người Vũ Lăng của triều Tấn đi vào Đào Hoa Nguyên, sau khi rời đi mà vẫn dẫn người tới tìm kiếm, các tổ tiên của Đào Hoa Nguyên liền thông đạo Đào Hoa Nguyên với thế giới bên ngoài, thiết lập một trận pháp nguy hiểm.

Năm đó, tỷ tỷ của Hách Liên Tiểu Bạch để không bị gả vào Trưởng Tôn gia, đã đi vào cấm địa.

Mà hôm nay, Hách Liên Tiểu Bạch để không bị gả vào Tư Đồ gia, cũng vào cấm địa.

Bảo Hách Liên Mặc hắn sau này xuống hoàng tuyền, làm sao ăn nói với ca ca với tẩu tẩu được đây?

====================.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.