Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 25: Mỗi người đều có ý riêng




Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Mật báo? Mật báo cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?" Vương Nhị Quan không hiểu cuống lên.

"Là bí mật của Tiểu Hòa." Lâm Thủ Khê nhìn thoáng qua cửa sổ, nói: "Vân chân nhân rất hứng thú đối với linh căn của Tiểu Hòa, thế nhưng không biết bị trở ngại gì, hắn ta không hỏi thẳng Tiểu Hòa, mà là âm thầm gõ cửa sổ hỏi ta vào ban đêm."

"Ta nói mọi chuyện của Tiểu Hòa cho hắn ta biết."

Lâm Thủ Khê lộ ra vẻ áy náy, tựa như việc này thật sự đã phát sinh vậy.

"Ngươi lại là loại người này?" Vương Nhị Quan run lên.

"Thế nhưng tại sao Vân chân nhân lại muốn trừng phạt ngươi?" Kỷ Lạc Dương lại càng nghi ngờ hơn.

Lâm Thủ Khê cúi đầu xuống, nói: "Vân chân nhân vui giận thất thường, sau khi nghe xong hắn ta gật đầu, sau đó lại dùng ngón tay đâm vào ngực ta, nói 'ta căm hận kẻ mật báo, nếu có lần sau, ta sẽ xử tử ngươi ngay lập tức'."

Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương liếc nhau, nửa tin nửa ngờ.

"Không nghĩ tới ngươi lại làm ra chuyện như vậy." Kỷ Lạc Dương nói với giọng điệu thất vọng.

"Ta không cảm thấy thứ này cần phải giấu diếm làm gì." Lâm Thủ Khê nói.

"Thế nhưng nàng đối với ngươi..." Kỷ Lạc Dương muốn nói lại thôi.

"Thảo nào ngươi lại đau đớn tới như vậy, hóa ra là trừng phạt đàn ông phụ lòng, hừ, ta muốn nói chuyện này cho Tiểu Hòa biết, xem xem nàng còn có thể đi theo ngươi nữa hay không!"

Vương Nhị Quan biết được chân tướng, cảm thấy rất tức giận, sải bước muốn đi ra cửa.

Lâm Thủ Khê lại không có động tác ngăn cản gã, chỉ nhìn vào bóng lưng mập mạp kia, nói với giọng bình tĩnh: "Đừng quên, ngươi cũng là người mật báo."

"Ta? Ta mật báo cái gì? Ngươi đừng vu oan người khác!"

Bước chân của Vương Nhị Quan chậm lại, thịt mỡ run lên.

"Dự sư tiên đoán, bà ta nói Vân chân nhân phải chết, Vu gia sắp loạn, chỉ có ngươi mới nghe được những thứ này, hắn ta... có cho phép ngươi nói ra sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.

Vương Nhị Quan cúi đầu xuống, ánh mắt né tránh.

Gã bỗng xoay người lại, nghĩ tới sự đau đớn mà Lâm Thủ Khê mới trải qua, lại nghĩ tới việc mình đã nói tất cả những thứ mà mình từng chứng kiến cho bọn họ biết, bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.

"Ngươi..." Vương Nhị Quan nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta chính là người mà Chân nhân coi trọng nhất, là người sắp làm thần thị cho đại công tử!"

"Chúng ta có bốn người, thừa một người." Lâm Thủ Khê nói: "Không người nào là không thể hi sinh, trong mắt Vân chân nhân, chúng ta chỉ là sâu kiến mà thôi."

Gương mặt Vương Nhị Quan lúc đỏ lúc trắng, trong đầu của gã hiện lên cảnh tượng anh trai mình chết đi, một loại cảm giác buồn nôn xuất hiện, làm gã chỉ muốn nôn mửa.

Hai người nhìn nhau một lát.

Cuối cùng, tên mập này thở dài, nhìn về phía bóng người Tiểu Hòa đang tất bật nơi xa, nói:

"Vậy thì tốt, chúng ta đều bảo thủ bí mật này, không ai được phép nói ra ngoài."

"Được." Lâm Thủ Khê lập tức đồng ý, nói: "Về sau cũng không nên hỏi ta nguyên nhân bị thương là gì trước mặt Tiểu Hòa... Về sau ta cũng sẽ không làm chuyện gì có hại đối với Tiểu Hòa."

"Ừ..." Vương Nhị Quan tựa như bóng xì hơi vậy, ngồi trên ghế với vẻ chán nản: "Vậy thì cứ như vậy đi."

Lâm Thủ Khê nhìn về phía Kỷ Lạc Dương, hắn đang định dùng logic 'nếu như ngươi mật báo những chuyện mà chúng ta vừa nói ra ngoài, vậy ngươi cũng là người mật báo' để thuyết phục hắn ta, thế nhưng Vương Nhị Quan lại nói:

"Yên tâm, Kỷ Lạc Dương sẽ không nói ra ngoài."

"Thật sao?" Lâm Thủ Khê giật mình.

"Ừ, ta cũng sẽ giữ bí mật." Kỷ Lạc Dương trả lời.

Lâm Thủ Khê nhìn hai người này, cũng hiểu ra, chắc hẳn giữa hai người này cũng có bí mật nào đó.

Còn không chờ suy nghĩ thêm, Tiểu Hòa đã bưng nước nóng đi vào.

Kỷ Lạc Dương lôi cánh tay Vương Nhị Quan, nói: "Ra ngoài đi."

"Hả?"

"Lâm Thủ Khê cũng đã đỡ rồi, cứ để hai vợ chồng trẻ bọn họ ở cùng nhau đi, chúng ta đừng quấy rầy." Kỷ Lạc Dương cười nói.

"Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo." Vương Nhị Quan cười với vẻ gượng ép, cùng đi theo ra ngoài.

Tiểu Hòa nhíu mày nhìn bọn họ, cảm thấy bọn họ là lạ.

Thiếu nữ cũng không suy nghĩ nhiều, đưa bát cho Lâm Thủ Khê, nói: "Ta đã thổi cho nó nguội rồi."

"Cám ơn." Khi Lâm Thủ Khê tiếp nhận bát, vô tình hay cố ý chạm nhẹ ngón tay của nàng.

Lông mi Tiểu Hòa run run, tay rụt lại.

Lâm Thủ Khê nhấp miếng nước, bỗng kêu lên: "Nóng."

"Còn nóng sao?" Tiểu Hòa nghi ngờ.

"Không tin ngươi thử xem." Lâm Thủ Khê đưa lại.

Tiểu Hòa tiếp nhận nhấp một ngụm, cau mày nói: "Không nóng mà."

Lâm Thủ Khê lại cầm lại bát một lần nữa, ngậm vào vị trí mà Tiểu Hòa vừa mới nhấp môi, lại uống một ngụm.

Sau khi Tiểu Hòa ngẩn người một lát thì nắm chặt nắm đấm, thế nhưng nàng còn lo lắng vết thương của Lâm Thủ Khê, nắm tay nhỏ cũng không đánh xuống, cuối cùng chỉ là oán giận một câu lỗ mãng mà thôi.

"Vậy tại sao ngươi luôn đi theo một người lỗ mãng như ta đây?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Ta mới không nói cho ngươi biết." Tiểu Hòa nghiêng mặt đi.

"Ngươi không nói ta cũng biết." Lâm Thủ Khê đưa tay đặt lên bàn tay của nàng.

Tiểu Hòa cũng không kháng cự, mí mắt nàng nâng lên, đôi mắt ngập nước nhìn qua Lâm Thủ Khê: "Ngươi muốn làm gì thế?"

"Ta..." Lâm Thủ Khê do dự.

"Hừ, nhăn nhăn nhó nhó, không có chút khí khái nào cả." Tiểu Hòa cắn môi, nói.

Lâm Thủ Khê hít sâu một hơi, nói: "Vừa rồi ta còn cho rằng mình phải chết, khi đó trong đầu ta đều là những hình tượng khi ở cùng ngươi trong những ngày này."

"Những ngày này vốn ngươi đều ở cùng với ta mà, còn có những hình tượng khác sao..."

"Không giống, ta..." Lâm Thủ Khê nói: "Ta muốn tiếp tục ở bên nàng."

"Là vì ngươi quá cô độc." Tiểu Hòa rút tay trở về: "Lời nói lúc này là không tính."

"Sẽ không."

"Hừ, ta mới không tin, ta... cách ăn mặc của ta rất quê mùa, dáng vẻ cũng không xinh đẹp, nơi nào hơn được tiên tử bên ngoài chứ?" Tiểu Hòa tự bôi xấu bản thân.

Nàng tựa như một cây thủy tiên non nớt, sống bằng cách ăn gió uống sương, trong sáng tới mức không có hạt bụi, cho nên khi nói ra những lời này, khung cảnh lộ ra vẻ hoang đường và quỷ dị.

"Không, nàng rất xinh đẹp." Lâm Thủ Khê nói với giọng khẳng định.

"Ta rất xinh đẹp?" Tiểu Hòa nâng tán, trong ánh mắt nghi ngờ, có dị sắc lóe lên.

"Trong lòng ta nàng rất xinh đẹp." Lâm Thủ Khê cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.