Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 44




Giang chưởng quầy cứ ở cửa tiểu lầu chờ mãi, thấy người tới thì vội chạy lên đón.

Nàng quan sát vị lão giả trước mặt một, chỉ thấy lão tuổi đã cao, bận bộ y phục bằng tơ lụa, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ rắn rỏi, khuôn mặt cùng khí thế khác hẳn người thường, lại còn được Đỗ huyện lệnh cung kính như vậy, chắc chắn thân phận của lão cũng không hề nhỏ.

“Mời Huyện Tôn đại nhân vào trong.” Giang chưởng quầy mỉm cười vẻ nịnh nọt, nhưng cũng không mất sự nhiệt tình: “Trên lầu đã chuẩn bị sẵn phòng riêng, ta sẽ dẫn mọi người lên.”

Đỗ huyện lệnh thấy tiên sinh không có vẻ phản đối thì đáp: “Làm phiền rồi.”

Sau khi vào phòng riêng, Giang chưởng quầy mang rượu và thức ăn đặt lên bàn rồi lập tức rời đi.

Không còn người ngoài, Đỗ huyện lệnh và tiên sinh bắt đầu trò chuyện với nhau, nhanh chóng nói đến chủ đề chính: “Tiên sinh không phải vẫn luôn ẩn cư ở Lục An, tại sao lại đột ngột tới đây?”

Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán được chút ít, nhưng rốt cuộc là vì sao thì ông ta vẫn chưa rõ lắm.

“Duyên Niên gửi thư cho ta, nói rằng các ngươi gặp được quỷ, này có thật không?” Lục An tiên sinh cũng không phải người câu nệ gì, hơn nữa suốt đường tới đây trong lòng ông cũng cứ nhớ mãi chuyện này, giờ chỉ muốn chứng thực mà thôi.

“Chuyện này học trò không dám nói dối.” Tôn Hạc ngồi cạnh lên tiếng: “Không dám giấu diếm tiên sinh, học trò sống nhiều năm trên đời, đó là lần đầu tiên thấy chuyện lạ như vậy. Trước kia học trò chỉ ở nơi thôn dã mới nghe được mấy lời đồn đại, nhưng trước khi chính mắt học trò thấy được thì học trò vẫn luôn khịt mũi coi thường. Chủ yếu là vì lần này bản thân học trò đã thật sự trải qua, thế nên mới muốn báo cho ngài biết.”

“Tôn huynh nói không sai.” Đỗ huyện lệnh cũng lên tiếng: “Hôm đó sau khi chúng ta lừa tên họ Hoàng kia, ta đã thuận miệng nói rằng muốn mời mọi người uống rượu để chúc mừng. Kết quả tối đó, tất cả chỗ rượu trong phủ ta đều thành nước lã, không có chút mùi vị nào cả. Hôm sau đầu bếp trong phủ còn than rằng, tất cả rượu dùng để nấu nướng đều bị người ta thay bằng nước hết cả.”

Lục An tiên sinh biết hai học trò này của mình không phải là người gian xảo gì, nếu không tự mình trải qua, bọn họ chắc chắn không dám bịa chuyện. Ông gật đầu, nói: “Lần này ta tới đây là để tìm người.”

Tìm người?

Đỗ huyện lệnh với Tôn Hạc nhìn nhau, Đỗ huyện lệnh nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Tiên sinh là vì… Tiểu Lang sao?”

Tiểu Lang là ai thì hầu như toàn bộ học trò của tiên sinh đều biết.

Tiên sinh đã qua cái tuổi cổ lai hy*, dưới gối chỉ có một nhi tử, sau lại vì bệnh nặng mà qua đời từ sớm, chỉ để lại một vị góa phụ và ấu tử.

*Ngoài 70.

Vị ấu tử đó tên Tiểu Lang, rất hoạt bát đáng yêu, nhưng đợt tết Thượng Nguyên năm năm tuổi thì bị lạc đường, tới nay đã hơn mười năm trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì cả.

Vì nhi tử đi lạc, Thẩm phu nhân cũng buồn tủi mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại một cặp lão phu thê.

Năm ngoái, sư mẫu cũng qua đời, giờ chỉ còn lại một mình tiên sinh.

Đỗ huyện lệnh nhìn tiên sinh đã già của mình, lòng thấy như có gì đó nghẹn lại, chóp mũi bắt đầu thấy chua xót.

“Đã tìm suốt mười ba năm rồi, nếu vẫn không thấy nữa thì đến lúc ta qua thế giới bên kia, hẳn sẽ khiến bọn họ thất vọng.” Lục An tiên sinh cũng không làm ra vẻ quá đau buồn, ông còn cười trêu chọc một câu: “Cứ tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh thôi. Nếu người không thể giúp được thì đi hỏi quỷ thần. Nếu đến vậy rồi mà vẫn không được thì ta chỉ đành tiếc nuối rời đi.”

“Ngài không nên nói những lời nản chí như vậy.” Đỗ huyện lệnh vội vã nói: “Nếu ngài đã tới thì chuyện này hãy giao cho bọn học trò đi. Ngài không biết chứ, ở đây có một vị cao nhân, người đó có thể nhìn thấu những việc này. Về ta sẽ lập tức phái người mời người đó tới, hỏi thăm giúp ngài.”

Nhắc tới đây, Đỗ huyện lệnh lại tự trách mình: “Tại sao trước đó ta lại không nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Nếu ta nghĩ ra sớm chút thì đã ngài đã chẳng cần phải bôn ba đường xa mà tới đây một chuyến rồi.”

Lục An tiên sinh thấy ông ta như vậy thì cười nhạt. Vị học trò này của ông tuy rằng đầu óc hơi ngốc, không thích hợp làm quan, nhưng trái tim vẫn xem như lương thiện.

“Ăn cơm trước đi, các ngươi hẳn cũng đói bụng hết rồi. Ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, giờ cũng không cần vội.” Ông nói.

“Được được.” Đỗ huyện lệnh vội vã đáp lời, tự tay mở món vịt chua ngọt được bọc kín đáo, đặt vào cái đĩa trước mặt tiên sinh, nói: “Tiên sinh nếm thử đồ ăn ngon bậc nhất ở đây đi, chắc chắn ngài chưa từng ăn qua ở bất kỳ nơi nào.”

Trước sự nhiệt tình của học trò, Lục An tiên sinh cũng không định từ chối. Ông chỉ ăn một miếng đã khen: “Mùi vị đúng là không tầm thường. Món vịt này béo nhưng không ngán, vị cũng tươi mát, người làm ra nó chắc chắn có tay nghề rất giỏi.”

“Chỉ cần ngài thích là được.” Đỗ huyện lệnh vì để ân sư vui vẻ nên cố ý kể mấy chuyện ngốc nghếch của bản thân: “Món này mặc dù là tửu lầu bán, nhưng người làm ra lại không phải đầu bếp trong tửu lầu, mà là một vị đầu bếp ở đạo quan cách huyện thành hai mươi dặm. Lúc trước ta dẫn Tôn Hạc tới nếm thử món này còn bị quan chủ mắng một hồi.”

Ông ta nói xong mới nhận ra việc bị người khác mắng là “ngồi không ăn bám” cũng chẳng phải chuyện gì thú vị, lập tức trở nên xấu hổ.

Lục An tiên sinh không rõ nguyên do, nhưng nhìn vào sắc mặt ông ta thì cũng hiểu là chuyện không vui vẻ gì, thế là nói tránh đi: “Suốt đường tới Thủy Huyện, các bá tánh cũng xem như an cư lạc nghiệp, chỉ là hơi thanh bần. Nếu ngươi đã là huyện lệnh một phương thì nên lấy dân sinh làm đầu. dù không thể trở thành một vị quan giỏi, cũng nên thử trở thành một vị quan phụ mẫu tốt, bảo vệ an nguy bá tánh một phương.”

Câu cuối này khiến đầu óc Đỗ huyện lệnh thông suốt hơn hẳn.

Suốt mấy tháng qua, ông ta luôn buồn rầu vì năng lực của bản thân chưa đủ, có nhiều lúc thật sự muốn từ quan, nhưng nghe được những lời tiên sinh nói hôm nay thì trong lòng mới thật sự thông suốt.

Mặc dù ông ta không phải là một người tài giỏi, nhưng ông ta có thể học cách trở thành một vị quan tốt.

“Học trò đã hiểu.” Đỗ huyện lệnh cảm tạ.

Ngay lúc thầy trò ba người đang trò chuyện thì ở Thanh Tùng Quan, Phó Yểu đứng trên đỉnh đạo quan, nhìn về phía bầu trời huyện thành.

Chung Ly đứng cạnh nàng không biết tự bao giờ, hai tay chắp sau lưng, cũng nhìn về phía bầu trời đằng xa.

“Xem ra ngươi cũng để ý tới rồi nhỉ, văn vận tràn đầy như vậy, có lẽ Thủy Huyện đã nghênh đón một nhân vật lớn đầy bí ẩn.” Phó Yểu nói.

Vì văn vận đột nhiên xuất hiện nên toàn bộ khí vận* của Thủy huyện cũng thay đổi theo.

*Khí vận: Sự vận chuyển năng lượng trong tự nhiên.

Nếu phần văn vận này ở lại đây lâu hơn chút, thì những đứa trẻ sinh ra trong thời gian này cũng sẽ gặp may mắn theo, tương lai có khi còn được xuất hiện trên bảng vàng.

“Ngươi có thể giữ ông ta lại.” Chung Ly nói.

“Ta giữ ông ta lại làm gì?” Phó Yểu không thấy hứng thú, lười biếng dựa người vào nóc nhà nằm phơi nắng: “Ta cũng đâu có sinh con, cũng không cần con ta trở thành Trạng Nguyên.”

“Văn vận cũng tính là khí vận.” Chung Ly liếc nàng một cái, ngồi xuống cạnh nàng: “Chẳng lẽ ngươi không muốn sống lại à? Ngươi bây giờ chỉ có thể được xem là dùng thân thể của người khác để đi lại ở dương gian mà thôi, dù có nếm được vị, ngửi được mùi thì cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng ngươi chỉ là một linh hồn du đãng.”

Phó Yểu ngước đầu nhìn ánh nắng chói chang phía trên, một hồi sau thì thấy quá nóng, nắm lấy tay áo Chung Ly che lên mặt: “Ngươi không thấy rằng, dạo gần đây ngươi nói có hơi nhiều à? Ngươi đang lo ta quẫn trí mà tìm chết, hay là đang cổ vũ một linh hồn du đãng như ta hãy cố sống sót thế?”

Chung Lý rút tay áo về, búng vài cái lên vạt áo dính nước: “Nếu cái đạo quan rách này của ngươi có thể đạt giá trị 16 vạn 5800 lượng bạc thì cho dù ngươi có chết thế nào ta cũng không thèm quan tâm.”

“Chậc, đúng là lạnh lùng.” Phó Yểu không biết lấy một cọng cỏ đuôi chó từ đâu mà ngậm lên miệng: “Chung Ly, giờ ngươi bao tuổi rồi?”

Chung Ly không đáp.

“Đã nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn cứ chờ mãi một người, không thấy vừa cô độc vừa buồn chán à?” Phó Yểu hỏi tiếp.

“Không.” Chung Ly đáp lại: “Nhân gian rất thú vị. Ta không sợ ánh nắng mặt trời, thế nên nếu buồn chán có thể thử đi làm vài chuyện, cứ làm tới khi nào thành thạo. Rượu ngươi uống là do ta nhưỡng; bình ngươi đập là do ta thiêu. Sách cổ trong mộ cũng là do ta chép lại. Có hàng ngàn hàng vạn người sống trên đời này thì cũng có hàng ngàn hàng vạn cách sống khác nhau, ta muốn trải nghiệm hết mới chấp nhận rời đi.”

Phó Yểu đã hiểu: “Bảo sao ngươi lại nói là do ngươi muốn ở lại nơi này. Thật ra ta thấy, nếu nói là vì người khác mà ở lại thì rất giả dối, suy cho cùng cũng đều vì mình cả thôi. Con người ai mà chẳng ích kỷ, chỉ là có rất ít người có thể thừa nhận điều đó.”

Hai người ngồi trên nóc nhà trò chuyện với nhau, mặt trời phía trên cũng dần nghiêng về phía Tây.

Ở nơi khác, Đỗ huyện lệnh đã đưa tiên sinh về nơi ở tạm, sau đó sai người tới Thiên Đạo Quan, mời Thiên Đạo Tử tới.

Thiên Đạo Tử lúc đi còn hỏi lý do, đến khi tới huyện nha thì lòng ông cũng đã hiểu ra ít nhiều.

“Ngươi có thể bói toán hoặc hỏi quỷ thần hả?” Đỗ huyện lệnh trực tiếp hỏi.

Thiên Đạo Tử không nói thẳng ngay từ đầu: “Chuyện này phải thử mới có thể biết được. Trước giờ bần đạo chưa bao giờ làm chuyện này giúp người khác, hơn nữa thời gian đã quá lâu rồi, bần đạo thật không thể đảm bảo chuyện có thể thành công, chỉ có thể làm hết sức mình.”

“Thế thì thử xem.”

Thế là Đỗ huyện lệnh dẫn Thiên Đạo Tử vào trong gặp tiên sinh. Lục An tiên sinh không tỏ vẻ cao quý, sau khi biết thân phận Thiên Đạo Tử thì lập tức gọi người hầu mang đến một tráp gỗ.

Bên trong tráp đặt một nửa miếng ngọc bội.

“Đây là miếng ngọc bội mà năm đó tôn nhi của ta mang theo trên người. Mặc dù ta không biết miếng ngọc kia còn không, nhưng giờ chỉ có thể thử mà thôi.” Lục An tiên sinh nói.

Thiên Đạo Tử gật đầu, sau khi hỏi sinh thần bát tự xong thì bắt đầu khai đàn làm phép, xin mời quỷ thần tới hỏi.

Lục An tiên sinh thấy tư thế của ông ta thì cũng biết bản thân ông ta có chút đạo hạnh, trái tim vốn bình tĩnh của ông cũng không nhịn được nữa mà có hơi mong đợi.

Nhưng hai khắc sau, Thiên Đạo Tử vẻ mặt tái nhợt mở to hai mắt, cuối cùng lắc đầu nói: “Không hỏi được.”

Đạo hạnh của ông ta vẫn quá thấp, nếu là người còn ở gần thì có lẽ sẽ tìm được, nhưng hiển nhiên người mà bọn họ muốn tìm không ở trong phạm vi Thủy huyện.

Lục An tiên sinh nhận được đáp án thì miễn cưỡng cười nói: “Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của ta. Dù sao thời gian đã qua lâu vậy rồi, lần này ta tới cũng chỉ dám ôm chút hy vọng mà thôi. Nếu không tìm được thì xem như duyên phận của ta và tôn nhi đã cạn.”

Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc vội vàng an ủi ông, nói rằng về sau tiên sư có thể thử lại, nếu lần này không được thì có lẽ lần sau sẽ thành công. Hơn nữa dù tiên sư không tìm được, nhưng ông ta còn có sư phụ sư huynh, chắc chắn có người đủ khả năng tìm ra.

Có lẽ một tiếng sư phụ sư huynh này đã đã nhắc nhở Thiên Đạo Tử, ông ta lên tiếng: “Lão tiên sinh, Huyện Tôn nói rất đúng. Ta không đủ khả năng tìm được, nhưng có lẽ có người giúp được ngài.”

Lục An tiên sinh nhìn về phía ông ta lần nữa, Đỗ huyện lệnh vội vàng hỏi: “Ai?”

Thiên Đạo Tử bình tĩnh nói: “Chính là những thứ xuất hiện ở Hoàng phủ lúc trước. Nhiều quỷ quái xuất hiện ở Hoàng phủ như thế chắc chắn có người sai bảo. Bây giờ bần đạo đi dò hỏi thử, xem có thể hỏi ra được người đứng sau là ai hay không?”

Vốn dĩ ông ta không định trêu chọc đến vị kia, nhưng nếu vì chuyện này mà có thể lọt vào mắt xanh của Huyện thái gia thì dù liều mạng ông ta cũng làm.

“Vậy ngươi mau nhanh đi!” Đỗ huyện lệnh nói.

Thiên Đạo Tử tạm ngừng lại một chút, sau đó lập đàn tế một lần nữa. Lúc này không làm long trọng như lúc nãy, ông ta ngồi ở giữa tế đàn, hai mắt nhắm chặt như đang chìm vào cõi thần tiên.

Chỉ một lúc sau ông ta đã mở mắt ra, thời gian đã trôi qua khoảng nửa canh giờ, Thiên Đạo Tử mở to hai mắt, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.

“Đại nhân, ta hỏi được rồi!” Đôi mắt ông ta tràn đầy vui vẻ: “Thanh Tùng Quan, vị tiền bối kia ở một tòa đạo quan tên là Thanh Tùng Quan trên núi Nhạn Quy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.