Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 32




Thủy Huyện chỉ rộng có bấy nhiêu, nên tin tức tân huyện lệnh muốn điều tra lại án oan nhanh chóng trở thành đề tài để mọi người ở đầu xóm cuối hẻm bàn luận xôn xao. Phương Nhị hiện đang bán điểm tâm của Thanh Tùng Quan đi khắp nơi nên tất nhiên cũng nghe được.

Hắn biết thân phận của Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp, nhưng trước đó Giang chưởng quầy đã dặn trước là không được nói bất kì chuyện gì dưới núi cho Dương đầu bếp nghe, thế nên khi nghe được tin tức cũng chỉ lén lên núi nói cho Giang chưởng quầy.

Ngay lúc Phương Nhị đang báo lại cho Giang chưởng quầy thì Phó Yểu và Tam Nương bên trong cũng nghe rõ mọi chuyện.

“… Vị đại nhân này thật là…” Tam Nương không biết phải nói sao, nàng ta không hiểu chuyện điều tra phá án nhưng cũng biết không nên rút dây động rừng: “Có khi nào ngài ấy tìm được chứng cứ gì rồi không?”

Tóm lại, nếu ông ta để lộ ý định như vậy thì huyện úy chắc chắn sẽ đề phòng, làm ồn ào đến mức này cũng chỉ khiến ông ta rơi vào thế bị động mà thôi.

“Cho nên mới nói, có một số người bị trục xuất không phải là không có lý do.” Phó Yểu ghét bỏ nói.

Giống với sự lo lắng của Tam Nương, Đỗ huyện lệnh cứ ngỡ bản thân đã nắm được sai phạm của huyệt úy, bắt đầu chăm chăm muốn lật lại bản án của Dương Anh.

Nhưng vụ án này đã xảy ra hơn nửa năm, trước không nói tới việc người chết đã sớm biến thành thây khô, đầu bếp trước đó cũng đã bị bắt đi sung quân, ngay cả tìm cũng không tìm được thì sao có thể đối chiếu khẩu cung. Người còn lại chỉ có mỗi ông chủ của tiệm thuốc thì lại một mực chắc chắn là Dương Anh mua thuốc, khiến vụ án này hoàn toàn lâm vào bế tắc.

Huyện lệnh lúc này ầm ĩ lật lại bản án, huyện úy tất nhiên không thích thú gì, thế là hắn ta giả bệnh xin nghỉ, không quan tâm chuyện trong huyện thành nữa. Huyện úy vốn quản lý toàn bộ những chuyện trị an và trộm cướp trong một huyện, nay hắn ta đình công thì bọn trộm cướp bắt đầu trắng trợn cướp đoạt bên ngoài, khiến người dân oán trách không thôi.

Nếu như Đỗ huyện lệnh là một người có thủ đoạn thì không nói, nhưng ông ta tất nhiên không có khả năng này. Trong huyệt nha lúc này mây đen giăng kín, thái độ của đám quan nha cũng thay đổi, có chuyện gì đều chỉ bẩm báo với huyện thừa. Lúc Đỗ huyện lệnh hỏi tới thì huyện thừa chỉ nói một câu “Chuyện nhỏ như thế này sao có thể làm phiền tới Huyện Tôn đại nhân” để đuổi khéo ông ta đi.

Đỗ huyện lệnh làm chuyện gì cũng không được, đụng tới đâu cũng bị cản trở nên cuối cùng đành phải nghe theo ý kiến của bằng hữu tốt, hạ thấp thân phận, mang theo lễ vật với một bụng tức giận tới thăm huyện úy.

Hành động này của ông ta khiến người ngoài nhanh chóng biết được Huyện Tôn không làm gì được huyện úy. Cuộc so tài này ông ta đã thua.

Huyện úy quay lại phủ nha với vẻ mặt hồng hào, Dương Anh cũng bị đưa vào tử ngục. Đỗ huyện lệnh thì cảm mặt mũi đã không còn, thế là lại lấy cớ thể nghiệm và quan sát dân tình để dẫn theo bằng hữu tốt đi ngao du sơn thủy, tránh mặt đám người kia.

Khác với lần trước, lần này Đỗ huyện lệnh đi với một tâm trạng u ám hơn.

Bằng hữu tốt của ông ta thấy thế thì nói: “Không thì huynh vẫn nên từ quan đi thôi.”

Vẻ mặt Đỗ huyện lệnh lập tức chuyển thành bất mãn: “Ngay cả Tôn Hạc huynh cũng xem thường ta.”

Tôn Hạc cười: “Thế thì huynh định xử lý chuyện trước mắt thế nào? Cả huyện thừa lẫn huyện úy huynh đều không thể làm gì được, giờ bọn họ gần như đã ngăn cách với huynh, người dưới cũng không ai nghe huynh thì huynh phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế?”

Đỗ huyện lệnh không biết đáp lại thế nào, chỉ đành thở dài nói: “Sao lúc trước ta lại không thấy làm quan khó đến vậy chứ?”

“Chức quan trước của huynh chỉ là một chức quan nhàn tản.” Tôn Hạc nói thẳng: “Cả ngày huynh chỉ cần đội mão quan là được, thế nên mới thấy nhẹ nhàng. Hiện giờ huynh lại quản lý cả một huyện thành, mặc dù so ra thì không bằng địa vị trước kia, nhưng ít nhất là có thực quyền.” Hắn nói tới đây thì hơi ngừng lại: “Nhưng mà giờ xem ra, chút quyền lực này của huynh có lẽ cũng không dùng được.”

“Tôn Hạc huynh, huynh nói thật đi, có phải ta rất kém cỏi không?” Đỗ huyện lệnh hỏi.

Tôn Hạc suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Lời thật của ta có lẽ huynh không muốn nghe.”

“Vậy thì thôi.” Đỗ huyện lệnh cười khổ, ông ta hiểu ý tốt của hắn.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, Đỗ huyện lệnh không có tâm trạng xem cảnh vật xung quanh, nhưng một lúc sau bọn họ thấy một tòa đạo quan.

Đỗ huyện lệnh thấy đạo quan là lại nhớ tới chuyện lần trước bị nhốt ngoài cửa, cũng vì ngày hôm đó nên mới có những chuyện sau này.

“Chúng ta quay về thôi.” Ông ta không muốn vào đạo quan này.

Thế nhưng tòa đạo quan này không giống tòa đạo quan trước, hương khói ở đây rất thịnh vượng, ông ta còn chưa rời đi đã bị người khác thấy được.

“Huyện Tôn đại nhân? Sao ngài lại tới đây?” Người nọ thấy ông ta thì vui mừng vô cùng, Đỗ huyện lệnh cũng không thể lập tức rời đi.

Khác với lúc ở trong phủ nha, Đỗ huyện lệnh dù sao cũng là quan phụ mẫu, huyện úy và huyện thừa có lẽ có thể ngăn ông ta nhưng dân chúng bình thường thì lại không dám, cả thương nhân cũng còn phải tìm cách nịnh nọt ông.

Ví dụ như người trước mặt này là một vị phú thương có danh vọng trong huyện. Vị thương nhân này rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nói nhiều lời hay ý đẹp khiến Đỗ huyện lệnh dễ chịu vô cùng, sau đó thì cứ vậy mà vào trong đạo quan ngồi nghỉ.

Quan chủ Thiên Đạo Tử biết Huyện Tôn đại nhân tới, lập tức cùng với các vị khách hành hương có chút danh tiếng khác đi nghênh đón. Người đông thì đề tài nói chuyện cũng nhiều lên, không khí dần náo nhiệt vô cùng.

Đỗ huyện lệnh vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng người trong đạo quan đều làm bộ cao nhân khiến ông ta nhớ tới chuyện lần trước bị nhốt bên ngoài, cảm xúc cũng không tốt lắm.

Thiên Đạo Tử thấy vẻ mặt ông ta như vậy thì nhân lúc mọi người rời đi, chủ động hỏi: “Đại nhân có tâm sự gì sao? Bần đạo lúc nãy thấy đại nhân cứ không vui, dường như có chuyện trong lòng.”

Đỗ huyện lệnh không ngờ đạo sĩ lại chủ động tiến tới hỏi, nên cũng nói: “Lúc nãy bản quan suy nghĩ, đạo quan trên đời này nhiều như vậy thì ma quỷ liệu có thật hay không? Nếu thật sự có thì sao lại còn nhiều oan khuất như thế?”

Thiên Đạo Tử nghe thế, lập tức biết chuyện bản án của Dương Anh ồn ào dạo gần đây. Chuyện Huyện Tôn không thể đè được hai vị đại nhân còn lại hắn cũng biết.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại nhân, nếu ngài hỏi trên đời có thần hay không thì bần đạo không biết, nhưng quỷ thì bần đạo đã tận mắt nhìn thấy.”

“Ồ?” Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc đều lộ ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

“Nơi xa không nói, vài ngày trước đây Hoàng viên ngoại trong huyện thành từng mời bần đạo tới cửa xem xét.” Thiên Đạo Tử nói: “Bần đạo không sợ mất mặt với đại nhân, lúc bần đạo tới cửa thì đã thấy gần trăm oán quỷ tụ tập ở Hoàng phủ, đùa giỡn khắp nơi. Với chút tu vi của bần đạo thì thật sự không thể đối phó được bọn họ, nên đành hổ thẹn rút lui. Nếu ngài không tin thì có thể tới Hoàng phủ điều tra thật giả.”

Đỗ huyện lệnh không tin lời của hắn, nhưng Tôn Hạc bên cạnh thì dường như đang suy ngẫm.

“Vị Hoàng viên ngoại mà ngài nhắc tới phải chăng là cữu huynh* của huyện úy?” Tôn Hạc hỏi.

*cữu huynh: anh vợ.

Người mắt sáng đều có thể thấy được bản án của Dương Anh có liên quan tới tửu lầu trong tay lão ta, mà tửu lầu này giờ lại đang nằm dưới danh nghĩa của Hoàng viên ngoại. Trước khi tới đây hắn từng đoán rằng có lẽ Hoàng viên ngoại muốn cướp lấy tửu lầu của Dương Anh nên mới cố tình hãm hại, sau đó nhờ huyện úy giúp đỡ phán Dương Anh tội chết.

Thiên Đạo Tử đáp: “Đúng thế.”

“Hóa ra là vậy.” Tôn Hạc cười: “Đa tạ quan chủ, Vân Vụ Trà của quý quan không tệ, lần sau chúng ta sẽ lại tới.”

Hai người nói xong liền rời khỏi Thiên Đạo Quan, lúc xuống núi, Tôn Hạc nói với Đỗ huyện lệnh: “Cái tên Thiên Đạo Tử này cố ý thay đổi cách thức giúp huynh đấy.”

“Ồ?” Đỗ huyện lệnh cũng loáng thoáng biết được gì đó, nhưng ông ta lại không nắm được là chỗ nào.

“Hoàng phủ có quỷ.” Tôn Hạc giải thích: “Tại sao oan hồn lại tới Hoàng phủ? Điều này ám chỉ rằng tay của Hoàng viên ngoại không sạch sẽ. Chúng ta không tìm được sơ hở nào từ nhân chứng nhưng chúng ta có thể thay đổi một góc nhìn khác.”

“Ý huynh là, Hoàng viên ngoại…” Đỗ huyện lệnh lập tức đã hiểu: “Nhưng sợ là khó tìm được chỗ sai của hắn.”

“Không sao, Thiên Đạo Tử không phải đã nói cho chúng ta cách làm rồi hay sao?” Tôn Hạc cười: “Hoàng phủ đang có quỷ đấy.”

Sau khi tiễn khách quý đi, Thiên Đạo Tử đang định nghỉ ngơi thì đạo đồng bên cạnh lại khó hiểu hỏi: “Sư phụ, tại sao ngài lại muốn nhúng tay vào chuyện này? Nếu lỡ bị huyện úy đại nhân biết, sợ là…”

“Sợ cái gì?” Thiên Đạo Tử đáp: “Ta chưa từng nói cái gì cả. Hôm đó ta đi Hoàng phủ có rất nhiều người thấy. Chuyện này chỉ cần huyện lệnh đại nhân tra xét một chút là biết, có quan hệ gì tới ta đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, thời vận của Hoàng phủ cũng đã hết rồi.”

Cả tòa trang viên đều bị quý quái chiếm lĩnh thì người phía sau chắc chắn muốn mạng của Hoàng lão gia, vận khí của cả gia tộc cũng sẽ dần lụi bại.

Nếu hắn không nghĩ tới chuyện này thì đã không nói cho huyện lệnh biết rồi.

Sau khi Đỗ huyện lệnh trở về thì lập tức sai người đi điều tra, đúng là trong Hoàng phủ lan truyền tin đồn có quỷ nên mới khiến mọi người hốt hoảng, cả Hoàng viên ngoại cũng tiều tụy đi nhiều.

Thế là chạng vạng ba ngày sau, ở Thủy huyện đột nhiên xuất hiện một vị đạo sĩ du hành. Vị đạo sĩ đó đứng trước cửa Hoàng phủ rồi thở dài liên tục, người hầu bên trong Hoàng phủ thấy thế thì nhanh chân chạy đi báo với lão gia nhà mình, Hoàng viên ngoại vội vã mời vị đạo sĩ đó vào trong.

Nhưng vị đạo sĩ kia lại không chịu đi vào, chỉ bảo người hầu truyền lời lại: “Oán khí trong phủ đã dày đặc lắm rồi, nếu muốn giải quyết toàn bộ chuyện này thì phải có sự hợp tác của chủ nhân trong phủ. Nếu quý nhân đã suy nghĩ kỹ thì có thể tới khách điếm Vân Lai để tìm ta.”

Chủ nhân trong phủ không ai khác chính là Hoàng viên ngoại.

Trong khoảng thời gian này Hoàng viên ngoại liên tục bị quỷ áp giường, thậm chí lúc ban ngày đôi lúc cũng thấy quỷ, lão ta đã tìm rất nhiều hòa thượng đạo sĩ tới nhưng tất cả đều vô dụng.

Hiện giờ lại có người nói rằng chuyện này có thể giải quyết được, cho dù lão ta có tin hay không thì cũng phải thử một phen, vậy nên lập tức tự mình rời phủ. Nhưng khi lão ta đi ra thì vị đạo sĩ đó đã rời đi, ông ta đành phải ngồi xe ngựa tới khách điếm để tìm.

Lão ta tới khách điếm thì còn phải đợi gần hai canh giờ nữa mới được gặp mặt vị đạo sĩ kia. Đạo sĩ nhìn lão ta một hồi rồi nói: “Trong phụ gần đây rất lạnh lẽo đúng không?”

Hoàng viên ngoại cười khổ: “Không những lạnh mà cả khi đi ngủ vào buổi tối, cho dù có đắp tận ba chiếc chăn thì vẫn cảm thấy rét vô cùng. Ta không dám ở trong phủ nên đành phải dọn tới biệt uyển, nhưng vẫn chẳng khá hơn. Tiên sư, nếu ngài có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó thì xin ngài hãy giúp ta đưa tiễn bọn họ đi, ta nhất định sẽ thành tâm cảm tạ ngài.”

Đạo sĩ vuốt râu cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không tò mò tại sao những thứ đó lại xuất hiện trong phủ của ngươi à?”

Cơ thể Hoàng viên ngoại trở nên cứng đờ, đáp: “Không muốn, không muốn.”

Đạo sĩ lại nhìn về phía sau Hoàng viên ngoại rồi nói: “Nhưng bọn họ đã tới rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.