Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 29




Khi bọn họ còn đang nói chuyện thì đã về đến đạo quan. Phó Yểu biến mất đằng sau cánh cửa, Tam Nương nhìn Triệu Hưng Thái chìm đắm vào những suy nghĩ riêng rồi cũng im lặng quay về trong bụng tượng Tam Thanh.

Đêm đó không ai nói chuyện cả. Sáng hôm sau, Triệu Hưng Thái đi xách nước suối về thì thấy hai người quen đi tới đạo quan, đó là phu thê Hà thợ mộc.

Từ lúc phu thê hai người trở về hồi Tết Âm Lịch thì Hà nương tử không còn lên núi nữa, chỉ có Hà thợ mộc thi thoảng lại mang vài thứ như ghế dựa hoặc đệm hương bồ đến.

Triệu Hưng Thái mấy tháng liền không gặp Hà nương tử, thấy bụng nàng thì lập tức mang ghế tới: “Mời ngồi.”

Lúc Hà nương tử ngồi xuống còn phải đỡ bụng, Giang chưởng quầy thấy thế thì mỉm cười đi tới: “Mấy tháng rồi?”

Hà nương tử lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Mới tròn ba tháng. Thật ra hồi trước ra định tới đây thắp nén nhang tạ ơn quan chủ, nhưng tuổi ta thì không còn trẻ gì nữa, đại phu bảo ta đợi ba tháng rồi hẵng đi. Hôm nay vừa hay thời tiết khá tốt nên ta lập tức lên núi bái thần tạ lễ, đa tạ quan chủ.”

“Lần sau ngươi đừng mạo hiểm như thế nữa, hài tử vẫn quan trọng hơn.” Giang chưởng quầy nói: “Đợi hài tử sinh ra rồi bồng tới đa tạ cũng không muộn.”

“Ngươi nói phải.” Hà nương tử cười đáp.

Triệu Hưng Thái thấy mấy người nói chuyện vui vẻ, xách nước đi ra sau bếp. Trước khi vào cửa, hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Hà nương tử, khuôn mặt của nàng tươi cười còn nở rộ hơn ngày xuân tháng tư.

Hắn vào phòng bếp đổ nước, Tam Nương đột nhiên xuất hiện cạnh hắn.

“Nếu hai phu thê Hà thợ mộc không có hài tử thì cả đời này bọn họ sẽ sống trong sự tự trách cùng đau lòng, còn nếu Đại Lang không dùng lưỡi đổi bạc thì cả nhà bọn họ cũng chẳng thể sống sung túc.” Tam Nương nhìn về phía ba người đang chuyện trò vui vẻ ngoài kia: “Giang chưởng quầy nếu không đổi lấy số bạc đó thì chưa nói tới việc tửu lầu sẽ mất, Dương đầu bếp và nhi tử cũng chẳng thể nào giải quyết dứt khoát với nhau được, nếu nàng không bỏ Dương đầu bếp thì cả đời này sẽ bị con riêng hại, nếu ta không được quan chủ giúp báo thù thì sẽ trở thành một con quỷ oán hận, gặp phải đạo sĩ cũng sẽ bị trừ khử.

Cũng giống như những gì quan chủ đã nói, không có chuyện gì là chắc chắn tốt hay xấu. Ngươi không thích là vì ngươi sợ hãi. Ngươi sợ sẽ có một ngày ngươi giống như chúng ta, sẽ bất lực. Ngươi có thể thay đổi góc nhìn, đừng lúc nào cũng lo sợ việc đuổi theo vàng bạc châu báu sẽ khiến ngươi rơi vào vực thẳm, mà hãy nghĩ rằng nhờ những thứ đó thì ngươi mới có thể bò ra khỏi hố sâu. Giống như đám người Hà đại tẩu vậy, từ trong sương mù có được cuộc sống mới.”

Triệu Hưng Thái giật mình.

Hắn sợ sao? Hắn đang sợ điều gì?

Hắn muốn phản bác lời của Tam Nương, nhưng khi hai mắt nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình thì chợt khựng lại.

Người phản chiếu qua làn nước kia còn rất trẻ, nhưng đôi mắt đó lại không giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Phụ thân lúc nào cũng nói nhìn hắn cứ như ông cụ non, sau này sẽ trở thành một người tài giỏi, đủ khả năng trấn hưng gia nghiệp. Thế là về sau hắn cứ mãi giữ bộ dạng như vậy.

Triệu Hưng Thái nở một nụ cười tự giễu, hắn nhận ra lời Tam Nương nói rất đúng.

Hắn đúng là đang sợ hãi, sợ sau này sẽ không đủ khả năng vực dậy Thái An tửu lầu, sợ làm cho phụ thân và người trong tộc thất vọng, lại càng sợ bản thân không tài giỏi như trong tưởng tượng.

“Lòng dạ rối bời.” Hắn xoay người cầm dao đi cắt đậu hũ, mỗi khi hắn thấy bực bội về chuyện gì đó là sẽ chọn việc rèn luyện bản thân để giảm bớt áp lực.

Đối với hắn, cứ rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện không đâu thì chi bằng dùng thời gian đó để luyện tập, đầu bếp không chỉ cần thiên phú mà còn cần sự chăm chỉ.

Tam Nương thấy hắn bình tĩnh lại thì trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ, có lẽ hắn sẽ là người duy nhất trong số bọn họ không làm giao dịch với quan chủ.

Ngay lúc Triệu Hưng Thái đang luyện tập tay nghề, một nhóm người đã đứng trước cửa đạo quan.

Người đi đầu nhóm này là một vị văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi, râu trên cằm được chăm sóc rất tốt, bận một bộ y phục văn nhân, bên hông đeo ngọc bội, đầu quấn khăn, vừa thấy đã biết là một vị văn nhân mặc khách có xuất thân phú quý.

Quanh vị văn nhân này còn có một đám người, ai cũng mặc cẩm y hoa phục, địa vị cao quý. Chỉ người đi theo thôi mà đã có địa vị không tầm thường như vậy, thân phận của văn sĩ lại càng không bình thường.

“Thanh Tùng Quan.” Văn sĩ ngước nhìn bảng tên của đạo quan, khen ngợi: “Chữ này mặc dù do nữ tử viết, nhưng trong nhu có cương, khí khái vô cùng. Không tệ chút nào. Không ngờ ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này cũng có một tiểu quan thú vị.”

“Đạo quan này nhận được một câu khen ngợi của đại nhân, có lẽ hôm sau khách hành hương sẽ ùn ùn kéo tới.” Bên cạnh có kẻ nịnh nọt.

Văn sĩ mỉm cười, nhấc chân đi qua cửa.

Giang chưởng quầy đưa phu thê Hà thợ mộc xuống núi xong thì phát hiện có một đám người đứng trong đạo quan. Từ đằng xa, nàng đã thấy có vài người quen nên thầm kinh ngạc một lúc, rồi lại quan sát thêm chút nữa, thấy có một người thân quen thì lập tức chỉnh lại y phục, đi vào trong đạo quan.

“Ngô bộ đầu?” Giang chưởng quầy giả vờ kinh ngạc nhìn bộ khoái mang đao bên hông, hỏi: “Sao hôm nay ngài lại tới đây?”

Ngô bộ khoái cũng nhận ra Giang chưởng quầy, hắn kinh ngạc đáp: “Hóa ra là Giang chưởng quầy, sao ngươi cũng ở đây? Hôm nay chúng ta đi cùng với Huyện Tôn đại nhân để quan sát với thể nghiệm dân tình.”

“Huyện Tôn đại nhân?” Giang chưởng quầy nhìn lướt qua đám người, ánh mắt ngừng lại trên người vị văn sĩ ở giữa: “Hóa ra là Huyện Tôn đại nhân vừa đến nhậm chức, ta rời huyện thành đã lâu nên tới giờ mới biết chuyện này.”

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Ngô bộ khoái sau khi biết Giang chưởng quầy ở tại đây liền kéo nàng sang bên cạnh: “Huyện Tôn đại nhân vừa đến đây, giờ vừa mệt vừa đói. Chỗ này cũng không có hàng quán gì nhiều nên chỉ đành ở lại đạo quan của ngươi để dùng cơm.”

Giang chưởng quầy lập tức hiểu ý hắn: “Bây giờ ta đi chuẩn bị ngay, cam đoan là Huyện Tôn đại nhân sẽ vừa lòng.”

Nàng nói dứt câu, lập tức đi tìm phu quân với Hưng Thái kêu họ chuẩn bị bàn tiệc, còn mình thì xuống núi tìm thôn dân mua ít đặc sản trong núi, còn thêm vài vò rượu gạo của hương dân.

Mấy đại quan này ra ngoài du sơn ngoạn thủy chủ yếu là để tìm kiếm cái mới lạ, nếu mang thịt cá lên cho bọn họ có khi bọn họ còn thấy không vui.

Quả nhiên, Đỗ huyện lệnh nhìn thấy một bàn cơm trưa toàn là sơn dã thì rất vừa lòng. Ông ta nói: “Sao ta lại không thấy quan chủ của đạo quan?”

Ông ta hỏi là vì đám người Giang chưởng quầy không mặc đồ như đạo nhân.

“Đỗ đại nhân có thể tới đạo quan của các ngươi là cho các ngươi thể diện.” Bên cạnh có kẻ lên giọng: “Các ngươi còn không nhanh chân gọi quan chủ ra đây?”

Bảo quan chủ tiếp khách sao?

Giang chưởng quầy nhìn kẻ không sợ chết kia một cái, đáp: “Quan chủ của chúng ta không có ở trong quan.”

“Nếu không có thì là do chúng ta vô duyên.” Đỗ huyện lệnh cũng không để ý: “Nếu chủ nhân không có ở đây thì chúng ta cứ khai tiệc đi.”

Đỗ huyệt lệnh nếm món vịt sốt chua ngọt, lập tức cảm thán: “Không ngờ ở nơi sơn dã này lại có thể thưởng thức món ngon đến thế, ông trời đúng là đối xử với Đỗ mỗ này không tệ.”

Đợi cả đám người ăn xong hết thì Đỗ huyện lệnh mới gọi Triệu Hưng Thái lên, hỏi hắn có hứng thú làm đầu bếp trong phủ của ông ta không.

Triệu Hưng Thái tất nhiên là lấy lý do học nghệ chưa tinh để từ chối. Đỗ huyện lệnh mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn nói: “Vậy nếu về sau ngươi muốn thì hãy tới phủ nha tìm ta.”

Câu này nghe thì sẽ thấy không chút lễ phép, nhưng một huyện lệnh mang theo cả đám người, lấy cớ tìm hiểu dân tình để du sơn ngoạn thủy thì có thể khiêm tốn cỡ nào chứ.

“Đa tạ đại nhân.” Triệu Hưng Thái đáp. Đột nhiên, hắn như cảm nhận được trong đám người kia có kẻ cứ nhìn hắn, nhưng đến khi hắn ngẩng đầu lên thì cảm giác đó đã biến mất.

Ăn xong, đám người Đỗ đại nhân nhanh chóng rời đi.

Giang chưởng quầy đưa bọn họ xuống tận chân núi mới trở về.

Nàng dọn dẹp chén đũa thì đột nhiên nói với Triệu Hưng Thái: “Ngày mai ta muốn vào huyện thành một chuyến.”

Triệu Hưng Thái lập tức hiểu ý nàng: “Ngài muốn gặp Dương Anh?”

“Ừ.” Giang chưởng quầy cũng không chối: “Có những việc chỉ có thể lừa gạt nhất thời, không thể lừa gạt cả đời được. Lúc trước tửu lầu của chúng ta bị để ý là vì Huyện Tôn đại nhân trước đó đã rời đi, ta không còn chỗ dựa, Dương Anh có bị giá họa thì ta cũng không làm gì được. Hiện giờ tân huyện lệnh đã tới, bản án của Dương Anh sẽ có cơ hội được lật lại lần nữa. Ta cần phải tự mình đi gặp mặt nó, xem thử nó có đáng để ta cứu hay không.”

“Chẳng phải các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Triệu Hưng Thái hỏi.

“Ta không thể làm ngơ trước một mạng người được. Ngày mai ta sẽ đi xem thử, coi như là tích đức cho mình.”

“Thế thì ngài phải cẩn thận chút.” Triệu Hưng Thái nói, do dự một chút lại bảo: “Người cướp tửu lầu của các ngươi có nằm trong đám người lúc nãy không?”

“Có. Người đó họ Hoàng, trước kia rất hay xích mích với chúng ta. Nhưng ngươi không cần lo, lão không làm được gì đâu.” Giang chưởng quầy nói.

Sáng hôm sau, Giang chưởng quầy lấy cớ mua đồ để xuống núi sớm.

Lúc nàng tới lao ngục ở huyện thành, đưa nha dịch ít bạc mới thuận lợi gặp được người nàng muốn gặp.

Dương Anh bị nhốt nửa năm, không còn bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh lúc đầu, người hắn bây giờ gầy trơ xương, hai mắt vô hồn, nằm im một chỗ, ngoài việc vẫn còn hít thở thì chẳng khác nào một xác chết.

Giang chưởng quầy đứng ngoài cửa lao được một lúc thì hắn ta mới nhận ra có người đang nhìn.

Đến khi Dương Anh nhận ra người vừa đến là Giang chưởng quầy thì lập tức kinh ngạc khi thấy đôi mắt vẫn còn bình thường của nàng, trong phút chốc hắn còn tưởng mình hoa mắt luôn rồi.

Dù rằng nửa năm qua hắn lúc nào cũng mong đợi phụ thân và kế mẫu có thể tới thăm mình, nhưng hiện giờ gặp được rồi thì lại không biết nên nói gì, thậm chí cả tư cách hỏi về đôi mắt của nàng hắn cũng chẳng có.

Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẻ mặt Dương Anh chợt ảm đạm, hắn dù sao cũng sắp chết rồi.

Giang chưởng quầy nhìn hắn một hồi, nói: “Ta nghe nói bảng hiệu tửu lầu của ta ở chỗ ngươi.”

Dương Anh im lặng kéo bảng hiệu đặt trên giường tới, để bên cạnh Giang chưởng quầy.

“Trả cho ngài.” Giọng hắn ta khàn đặc.

Giang chưởng quầy cũng không nhận lấy: “Không cần. Tửu lầu kia đã không còn nữa, có mang về cũng không dùng được. Ngươi cứ giữ đi.”

Dương Anh im lặng một hồi rồi lại kéo bảng hiệu vào lòng mình.

“Dương đại ca còn chưa biết chuyện của ngươi.” Giang chưởng quầy nói: “Tóm lại, lúc ngươi bị chém đầu thì huynh ấy có lẽ cũng chẳng biết mà tới nhặt xác cho ngươi đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.