Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 72: Là Hủy Diệt, Cũng Là Tân Sinh (4)




《Ba phe.》

Ý thức của Tinh Mạc Già từ từ thanh tỉnh, cơn đau nhức khó chịu khắp người lui đi, chỉ còn lại một thân thần khí thanh sảng, toàn thân như được một dòng nước mát lạnh gột rửa, thoải mái cực kì.

Ngay lúc ý thức vừa hoàn toàn thanh tỉnh, một mùi hương cực kì khó ngửi xông vào khoang mũi y khiến Tinh Mạc Già ngay lập tức nhăn mày, y ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm nguồn gốc của cái mùi này, sau đó nhận ra nó phát ra từ trên người mình.

Tinh Mạc Già: "!"

Toàn thân y giờ đây phủ đầy chất lỏng đen sì, dính nhớp, bốc ra mùi hương cực kì khó ngửi.

Tinh Mạc Già bật dậy, chạy ngay vào phòng tắm, hất con tang thi trong phòng tắm ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Nơi y xuất hiện khi vào phó bản là một căn hộ trong chung cư ở tầng ba, căn hộ này có vẻ rất đắt, phòng rất rộng, đầy đủ tiện nghi, phòng tắm cũng không nhỏ, có cả một bồn tắm rộng lớn như một cái hồ bơi nhỏ.

"Từ từ đã Cây Nhỏ." Yến Mạc Thù gõ cửa phòng tắm. "Tận thế đã bắt đầu được hai mươi tư năm rồi, giờ không còn nhà máy thủy điện nào hoạt động nữa đâu nên không có nước tắm đâu."

"Đêm Đêm?" Giờ Tinh Mạc Già mới để ý đến Yến Mạc Thù. "Anh ở phó bản này?"

"Ừ, em mở hé cửa ra, anh chuẩn bị nước tắm cho."

Tinh Mạc Già dừng lại động tác cởi đồ, mở hé cửa ra một khe nhỏ.

Y chỉ muốn nhanh chóng đi tắm cho rửa sạch hết cái mùi hương khó ngửi này nên cởi quần áo rất nhanh, giờ trên người còn mỗi đồ lót nên y chỉ dám mở hé ra một khe rất nhỏ. Đều là nam, hơn nữa bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, con trai và con gái cũng không còn câu nệ như trước nữa, có gì của nhau mà chưa thấy chứ, nhưng Tinh Mạc Già vẫn ngại. Mặt y đỏ lên, cơ mà nhìn không thấy vì mặt y đã bị chất cặn đen bao phủ hết rồi.

Yến Mạc Thù biết Tinh Mạc Già ngại nên không bảo y mở to thêm cửa ra, anh dùng thiên phú Thủy tạo ra một dòng nước trong suốt gột rửa chất bẩn trong bồn tắm do bỏ hoang lâu ngày, sau đó đổ đầy bồn tắm bằng nước nóng có độ ấm vừa phải, còn bốc lên mùi hoa sen rất thơm.

Thiên phú Thủy nếu sử dụng nhuần nhuyễn thì không chỉ tạo ra nước được mà còn thay đổi được tính chất, màu sắc, mùi vị và hương thơm của nước. Chỉ cần là chất lỏng thì đều được tính là nước, dù là máu hay axit này nọ đều tạo ra được.

"Cần anh chuẩn bị quần áo cho em không?" Yến Mạc Thù hỏi.

Tinh Mạc Già nói: "Không cần đâu, em có mang theo."

"Dầu gội, dầu xả, sữa tắm, khăn tắm, khăn mặt?"

"Có đủ cả."

"Lần này em chuẩn bị chu đáo ghê." Yến Mạc Thù cười.

"Tất nhiên rồi."

"Tiểu ma đầu tạm thời không cần lo đâu, chúng ta nói đến chuyện của cậu đi." Bùi Kinh Thế cười như không cười nhìn Yến Mạc Thù.

Yến Mạc Thù quay đầu lại: "Tôi thì có chuyện gì?"

"Chuyện rất lớn đấy!" Bùi Kinh Thế chỉ vào đống đồ Yến Mạc Thù đem về từ rừng sinh mệnh. "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu chỉ bảo đi hái quả của Hoàng Kim Cổ Thụ thôi đúng không? Nếu vậy thì cậu hái một hai quả thôi, mấy trăm quả Hoàng Kim này là thế nào hả?! Cậu hái hết quả của Hoàng Kim Cổ Thụ rồi à?!"

"Hái có một nửa thôi."

"Lại còn có một nửa thôi!" Bùi Kinh Thế sắp bị Yến Mạc Thù làm cho tức chết. "Còn nữa, nước hồ Sinh Mệnh đầy ắp thế này là sao hả?! Còn cả lá của Hoàng Kim Cổ Thụ nữa! Có hơn chục cái! Cậu là cư dân của phe hủy diệt, đã dám xông vào rừng sinh mệnh của phe sinh mệnh thì thôi đi, lại còn ngang nhiên càn quét của quý của người ta như vậy, cậu không sợ sinh vật trong rừng sinh mệnh tổng tấn công cậu à?!"

"Bọn họ đánh không lại tôi." Yến Mạc Thù nói. "Hơn nữa họ cũng không tấn công tôi."

"Đó là vì ý thức sinh mệnh không cho họ tấn công cậu! Nếu không chưa chắc cậu đã còn sống trở về đâu!"

"Tôi đã nói rồi, họ đánh không lại tôi, một người đánh không lại, dù có hợp lực lại cũng đánh không lại."

"Cậu, cậu...!" Bùi Kinh Thế tức đến không nói nên lời.

Yến Mạc Thù thở dài, vỗ vai vị tang thi vương nào đó đang tức điên: "Tôi biết anh lo cho tôi, yên tâm, tôi sẽ không đánh cược mạng sống của mình đâu."

"Nếu liên quan đến tiểu ma đầu thì cậu có đánh cược mạng sống không?"

Yến Mạc Thù không chút do dự: "Có."

"..." Bùi Kinh Thế cảm thấy đau não, nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn trước câu trả lời này của tiểu ác ma Yến Mạc Thù.

"Bỏ đi." Bùi Kinh Thế thở dài. "Sau khi hấp thụ năng lượng từ virus của tôi, tiểu ma đầu đã hoàn toàn miễn dịch với virus tang thi, hơn nữa có thể sống chung với tang thi vì trên người có khí tức của tôi, tang thi không có ý thức sẽ không tấn công nhóc đó đâu."

"Anh về kiểm tra lại toàn bộ thủ hạ của mình xem có tên biến thái nào không đi." Yến Mạc Thù nói.

"Tại sao?" Bùi Kinh Thế khó hiểu.

"Vì Cây Nhỏ có thể chất thu hút biến thái, thu hút cả biến thái cuồng sát và biến thái thật sự."

"... Biến thái thật sự, ý là..."

"Chính là muốn kéo em ấy lên giường."

"..." Bùi Kinh Thế yếu ớt giơ tay. "Cái đó, trong số các thủ hạ của tôi, thật sự có biến thái. Không có biến thái cuồng sát, chỉ có biến thái thật sự."

Yến Mạc Thù: "..."

Nhìn mấy chữ "anh đùa tôi đấy à?" in rõ rành rành trên mặt Yến Mạc Thù, Bùi Kinh Thế càng cúi thấp đầu.

Yến Mạc Thù cảm thấy anh nên đi giết hết toàn bộ thủ hạ của Bùi Kinh Thế.

Tinh Mạc Già đang tắm không hiểu sao lại có dự cảm xấu.

Bên ngoài căn hộ, một nữ nhân thân hình nóng bỏng, quyến rũ, chỗ lồi chỗ lõm, mặc một bộ váy đen bó sát làm tôn lên cơ thể đầy đặn của cô, khuôn mặt yêu mị chống cằm cười nghe cuộc đối thoại bên trong căn hộ.

"Cậu bé này coi bộ gặp nguy lắm nha."

Cô đung đưa chân, ngồi lơ lửng trong không khí.

"Yến Mạc Thù bên em xông vào rừng sinh mệnh không gây tổn hại gì cho khu rừng chứ?" Cô gái quyến rũ quay đầu hỏi, theo động tác của cô, mái tóc đen xõa dài đung đưa, vẽ lên trong không khí một đường cong.

"Chẳng có tổn hại gì, chỉ là Hoàng Kim Cổ Thụ mất một nửa số quả vừa kết trái và vài chục chiếc lá thôi, hồ Sinh Mệnh cũng mất một lượng nước khá là lớn." Một cô gái tóc vàng mắt xanh lục xuất hiện phía sau cô gái tóc đen mắt đỏ, cô gái này cũng có một cơ thể quyến rũ, nóng bỏng như cô gái tóc đen nhưng thay vì mang vẻ đẹp yêu mị thì lại mang một vẻ đẹp thanh thuần, khí chất thanh khiết cao vời vợi.

Đây đúng là cô gái ở rừng sinh mệnh.

"Chà, vậy thì tổn thất nhiều quá, có cần em bồi thường không?" Cô gái tóc đen cười hỏi.

Cô gái tóc vàng lấy ngón tay cuốn một lọn tóc của mình: "Không cần đâu, coi như tiếp thêm một phần sức mạnh cho phe hủy diệt của em đi."

Cô gái tóc đen cười khúc khích: "Vậy có được không? Cư dân yêu quý của phe sinh mệnh của chị sẽ bước thêm một bước trên bờ vực diệt vong đấy."

"Cậu bé tóc trắng kia rất thân với Yến Mạc Thù, chắc chắn sẽ ở cùng cư dân phe hủy diệt của em, đồng bạn của cậu bé chắc chắn cũng sẽ đứng cùng một lập trường với nhóc đó. Nếu em không nhầm thì họ đang trên đường tới căn cứ sống sót nhỉ, đứng cùng lập trường với cậu bé tóc trắng thì sẽ thành gian tế của phe hủy diệt rồi. Phe sinh mệnh liệu có còn đường sống không đây."

"Sao em chắc chắn cậu bé tóc trắng kia sẽ không đứng về phe sinh mệnh?" Cô gái tóc vàng hỏi.

"Ừm, em nói sai rồi, cậu bé không đứng về phe hủy diệt, nhưng cũng không đứng về phe sinh mệnh, cậu bé đứng trung lập." Cô gái tóc đen chống cằm cười. "Cậu bé sẽ không đứng về phe nào cả, hai bên có đánh nhau cũng chả liên quan gì đến cậu bé, liên đới tới đồng bạn của nhóc đó cũng đứng trung lập luôn. Cơ mà Yến Mạc Thù là cư dân phe hủy diệt, cậu bé tóc trắng thân với tiểu ác ma này như vậy chắc chắn thiên về phe hủy diệt hơn."

"Như vậy, chị vẫn quyết định để phe hủy diệt mạnh lên sao?"

"Em ấy cũng chưa nói gì về quyết định của chị nên chả sao đâu." Cô gái tóc vàng kim không để ý nói.

"Phì." Cô gái tóc đen bị thái độ này của chị gái mình làm cho bật cười. "Thật không biết cư dân của phe sinh mệnh thấy chị thế này sẽ có biểu cảm thế nào nữa."

Cô gái tóc vàng cười: "Chị gái em đã bao giờ là người tốt đâu."

Hai người nhìn nhau cười, sau đó biến mất.

"Ối chà, chúng ta nên rời đi thôi, họ phát hiện ra chúng ta rồi." Cô gái tóc đen cười nói.

Cô gái tóc vàng nhìn căn hộ đang ngày càng nhỏ theo tầm mắt của mình: "Tuy họ yếu hơn chúng ta nhưng lại rất nhạy cảm."

Tinh Mạc Già đang điên cuồng cọ rửa cơ thể đột nhiên dừng lại động tác, Bùi Kinh Thế và Yến Mạc Thù đang nói chuyện đột nhiên im lặng, Tinh Hải đang tra xét thông tin về phó bản này dừng lại động tác, các thí luyện giả Trái Đất khác cũng dừng lại công việc mình đang làm. Họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái tóc đen tóc vàng vừa đứng.

Hình như, có ai đó vừa ở đó nói chuyện.

Hai người bay xuyên qua vô số tòa nhà và rừng cây, sau đó đáp xuống một khu rừng nhỏ ở vĩ độ ba mươi độ Bắc. Cô gái tóc đen và cô gái tóc vàng kim chỉnh đốn lại váy áo và đầu tóc bị thổi xộc xệch do bay đường dài với tốc độ cao rồi mới đi vào rừng.

Khu rừng này không lớn, nhưng cây cối xanh mướt, tán lá rộng và to, còn có rất nhiều kì hoa dị thảo, khu rừng được điểm xuyết bởi rất nhiều màu sắc khác nhau và có mùi hương rất thơm. Nhưng kì lạ là trong rừng lại không có bất kì động vật nào, dù là những con côn trùng nhỏ bé cũng không có.

Hai cô gái tóc đen tóc vàng lại không hề ngạc nhiên, vẫn cười cười nói như thường.

Đi được hai mươi phút, một căn nhà nhỏ được xây hình cây nấm xuất hiện trước mặt họ. Một mùi thơm xộc vào khoang mũi, hương thơm khiến cô gái tóc đen nuốt nước miếng, đẩy nhanh hơn bước chân.

Một cô bé tóc trắng ngồi xổm trước cửa nhà, trước mặt cô bé là một khóm lửa, trên tay cô cầm một xiên nấm hơ trước lửa, thi thoảng lại lật cho chín đều hai mặt và rắc thêm gia vị.

Cô gái tóc đen ngồi xổm trước mặt cô bé tóc trắng: "Nướng xong chưa?"

"Muốn ăn thì lăn vào bếp." Cô bé tóc trắng nhàn nhạt nói.

Thấy nấm đã nướng tốt, cô bé đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng, sau đó trước ánh mắt mong chờ của cô gái tóc đen cắn một miếng nấm nướng thơm phức.

Cô bé tóc trắng xua tay, ý bảo cô gái tóc đen muốn ăn nấm nướng thì tự hái tự nướng.

Cô gái tóc đen bĩu môi: "Nướng giùm chị thì có làm sao."

Cô bé tóc trắng tập trung ăn nấm nướng, không để ý tới chị gái mình. Trời đất bao la, nấm là quan trọng nhất.

Cô gái tóc đen: "Em ăn nhiều nấm như vậy sao vẫn chưa biến thành cây nấm nhỉ."

Cô bé tóc trắng mặt không đổi sắc, giơ chân đạp thẳng vào mặt chị mình.

Và cô đang mặc váy búp bê dài gần đến đầu gối.

Cô gái tóc vàng ôm cô bé tóc trắng lên: "Ngoan nào, em đang mặc váy đó."

Sau đó nhìn cô gái tóc đen: "Còn em nữa, đừng chọc em ấy nữa."

Cô gái tóc đen lè lưỡi.

Cô bé tóc trắng lườm cô, giơ chân muốn đạp thêm cho chị mình một cú nữa.

Cô gái tóc đen lùi lại: "Ấy, đừng đá nữa, phải làm thục nữ chứ."

Cô bé tóc trắng hừ lạnh, tiếp tục ăn nấm nướng.

"Tiểu Trật Tự, em thật sự không có ý kiến gì khi chị để Yến Mạc Thù lấy đi nhiều thứ như vậy trong rừng sinh mệnh để tăng thêm sức mạnh cho phe hủy diệt sao?" Cô gái tóc vàng hỏi.

Trật Tự há mồm cắn một miếng nấm to, hàm hồ nói: "Không."

"Tại sao?"

"Vì tận thế là do cư dân phe sinh mệnh tự mình tạo nên, tự họ đẩy bản thân đi tới diệt vong, và chị cần cho họ một bài học khó quên, không phải chị đã nói điều này khi chúng ta họp quyết định vận mệnh của thế giới này rồi sao, Sinh Mệnh."

Sinh Mệnh cười: "Đúng nhỉ."

"Em đã nói rồi, chuyện của hai chị em sẽ không can thiệp, chỉ khi nào mất cân bằng thật sự thì em mới ra tay thôi. Hai chị tốt nhất nên quản lý con dân của mình cho tốt đi, nhất là chị đấy, Hủy Diệt."

Hủy Diệt cười nói: "Em thật sự không giống tên em chút nào Tiểu Trật Tự."

"Em cho rằng mình nên tên Công Bằng, nhưng ai bảo em là người ở giữa giữ gìn trật tự của thế giới này chứ." Trật Tự nói. "Và vì em là người giữ gìn trật tự thế giới nên em là người biết rõ nhất thế giới này đang hỗn loạn đến mức nào. Ai gây ra hỗn loạn thì phải tự giải quyết hậu quả do mình gây ra, cho dù điều này có dẫn đến phe sinh mệnh bị diệt vong đi chăng nữa em cũng sẽ không can thiệp."

"Đúng, nhưng tận thế lần này phe sinh mệnh chưa đến mức phải diệt vong, vậy nên em sẽ can thiệp khi họ chịu trừng phạt nhất định." Hủy Diệt nói.

Trật Tự cười: "Quản lý thế giới này, đó chẳng phải là lý do ba chị em chúng ta sinh ra sao."

Bất kì thế giới nào cũng có hủy diệt và sinh mệnh, hai cái này phải luôn giữ cân bằng thì thế giới mới có thể vận hành được. Nếu một trong hai cái bị mất cân bằng thì trật tự sẽ xuất hiện chỉnh sửa cán cân.

Đây là nhiệm vụ của Hủy Diệt, Sinh Mệnh và Trật Tự, họ sinh ra là để quản lý thế giới này, để thế giới có thể phát triển theo đúng quỹ đạo của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.