Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 68: Cố Lên Nào Trái Đất! (3)




《Tất cả chúng ta hãy cùng cố gắng!》

"Kì thực không cần phải cảm ơn đâu, đều là chuyện nên làm thôi." Sư Khinh Thủy nói.

"Không, rất cần thiết cảm ơn." Tổng thống Mỹ lắc đầu. "Nếu không có Quân thủ vệ Rạng Đông thì Trái Đất đã bị xâm chiếm rồi. Các vị là anh hùng của Trái Đất, người Trái Đất thật sự rất biết ơn các vị."

"Vậy các quý ngài đây muốn cảm ơn chúng tôi thế nào đây?" Isaac cười híp mắt hỏi. "Nếu không thì tăng lương cho tất cả chúng tôi và giảm lượng công việc đi được không?"

Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam cười: "Có thể, Quân thủ vệ Rạng Đông muốn tăng lương thành bao nhiêu?"

Isaac hai mắt phát sáng: "Vậy lương mỗi người thành..."

Anh còn chưa nói xong đã bị Severus bịt mồm.

"Im ngay!" Severus quát. "Chỉ biết đến tiền thôi!"

Nhìn Isaac giãy giụa muốn kéo tay em trai xuống khỏi miệng mình, mọi người bật cười.

"Quân thủ vệ Rạng Đông đã có quân hàm chưa?" Người đứng đầu nước Đức hỏi. "Nếu không trao tặng quân hàm cho các vị nhé?"

Quân thủ vệ Rạng Đông hai mặt nhìn nhau.

Lena nói: "Kỳ thực là có rồi."

Nguyên thủ các nước ngạc nhiên: "Có rồi?"

Quân thủ vệ Rạng Đông gật đầu: "Phó bản chúng tôi tham gia trước khi tham gia phó bản Bệnh Viện Tâm Thần Hòa Bình là một phó bản bối cảnh phương Tây, đại lục trong phó bản này rất loạn, nhiệm vụ của chúng tôi là phải giải quyết hỗn loạn này."

"Phó bản này là lần đầu tiên cả hai trăm sáu lăm người của Quân thủ vệ Rạng Đông cùng hành động, chúng tôi còn thành lập cả một vương quốc của riêng chúng tôi cơ mà."

"Ace nhà mình còn trở thành quốc vương nữa nhỉ." Ekaterina gác tay lên vai Lucia cười.

Lucia gật đầu: "Nhưng em ấy là bị bắt ép phải làm quốc vương, vì em ấy vốn dĩ là cá mặn mà, vẻ mặt Ace lúc làm lễ sắc phong xấu cực kì luôn."

Sakura nói: "Trước khi trở thành quốc vương thì Ace đã được mọi người nhận định là đại tướng quân toàn quyền chỉ huy quân đội, vẻ mặt em ấy lúc đó ngơ ngác, trên đầu có mấy dấu chấm hỏi to đùng, nhìn đáng yêu cực."

Một thằng oắt con đi làm quốc vương? Các nguyên thủ quốc gia không thể tin được nghĩ. Cơ mà, nếu thằng oắt con này là thí luyện giả đệ nhất Tinh Mạc Già thì tự dưng lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nữ hoàng Anh hỏi: "Sao các vị lại gọi thí luyện giả đệ nhất là Ace?"

Ekaterina nói: "Vì em ấy là át chủ bài. Ace nghĩa là át chủ bài, cũng là xuất sắc, cậu bé con này chính là người mạnh nhất, cũng là át chủ bài của Trái Đất. Lúc đầu chúng tôi gọi em ấy bằng tên tiếng Anh là Layla Esther, nhưng sau này em ấy xuất sắc như vậy, chúng tôi đã kì vọng rất cao vào em ấy nên từ đó có cái tên Ace."

Tôn Tiểu Mễ cười khổ: "Nói thật thì chúng tôi lúc đó rất khốn nạn, vậy mà lại đặt hết hy vọng và áp lực cực lớn lên người một đứa trẻ, chỉ vì em ấy là người mạnh nhất. Nhưng dù có mạnh đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật là em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."

"Ace lúc đó đã ép mình rất nhiều, em ấy biết mình là người mạnh nhất, vậy nên em ấy ôm gần như toàn bộ trách nhiệm vào mình. Đặc biệt là sau khi em ấy bị giết ở phó bản Dị Thú Hoành Hành, Ace lại càng liều mạng hơn gấp bội."

"Đặt hy vọng mơ hồ lên người một đứa trẻ, chúng tôi thật khốn nạn nhỉ."

Quả thực rất khốn nạn. Các nguyên thủ quốc gia nghĩ. Nhưng đó lại là tâm lý thường thấy của con người. Trong lúc tuyệt vọng nhất thấy được ánh sáng cho dù chỉ là ánh sáng rất mỏng manh, có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào thì con người vẫn theo bản năng nắm chặt ánh sáng đó, coi ánh sáng nhỏ nhoi đó là hi vọng của tất cả mọi người.

Đối với Quân thủ vệ Rạng Đông, Tinh Mạc Già chính là ánh sáng đó. Y là ánh sáng, là hy vọng, là người sẽ dẫn đường cho các thí luyện giả Trái Đất xông ra khỏi bóng tối âm u để đi tới tương lai tốt đẹp phía trước. Y được tất cả mọi người tôn sùng làm thần minh, là vị thần chí cao vô thượng luôn phù hộ cho họ, luôn sát cánh bên họ vượt qua tất cả mọi gian lao khó khăn.

Y là hy vọng, là ánh sáng, là thần minh của Quân thủ vệ Rạng Đông, cũng là của cả nhân loại.

Nhưng cũng chính vì sự tôn sùng và niềm tin mù quáng này mà Quân thủ vệ Rạng Đông đã đặt lên đôi vai nhỏ bé của Tinh Mạc Già một trách nhiệm và áp lực quá lớn, họ quên mất rằng y vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Vineveil nói: "Vậy nên sau này cái tên Ace này chúng tôi đều hiểu là xuất sắc. Em ấy quả thực xuất sắc, bất luận là thực lực, trí thông minh, cách làm người, ý thức trách nhiệm, em ấy đều cực kì xuất sắc. Nhưng Ace cũng vẫn là át chủ bài, tuy nhiên át chủ bài này không phải chỉ việc em ấy là át chủ bài của Trái Đất, mà là chỉ em ấy là át chủ bài trong tộc Tinh Tạp."

"Ace có một nghề nghiệp phụ là Tinh Tạp sư, cũng có một đội quân cho riêng mình - Tinh Tạp đội quân, chính là các thẻ bài em ấy lấy ra lúc thần chiến. Các thẻ bài đó không chỉ đơn thuần là những thẻ bài giống trong game mà là những sinh mệnh thật sự sống và tồn tại, được vũ trụ công nhận, Ace dựa vào các loại thẻ bài trong game để tạo ra họ, sáng tạo ra một chủng tộc hoàn toàn mới."

"Chủng tộc mới?!" Nguyên thủ các quốc gia ngạc nhiên. "Cậu nói thí luyện giả đệ nhất là người sáng tạo ra một chúng tộc mới?!"

Vineveil gật đầu: "Là người sáng tạo tộc Tinh Tạp, Ace chính là thần của họ, là tín ngưỡng của họ, dù có trải qua bao nhiêu năm, thay đổi bao nhiêu thế hệ đi chăng nữa thì tộc Tinh Tạp vẫn mãi trung thành với Ace, liên đới tới Trái Đất cũng sẽ được bọn họ bảo hộ, đây là một trong những đồng minh mạnh mẽ mà Ace để lại cho Trái Đất."

"Không chỉ tộc Tinh Tạp thôi đâu, còn có cả các Nguyên Tố Chi Linh, một số vị thần ở Thánh Địa và một số Boss ở Khu Vực Chết Chóc nữa."

Khóe mắt các nguyên thủ quốc gia nóng lên, ngấn lệ. Thí luyện giả đệ nhất thật sự vì Trái Đất làm rất nhiều. Họ thật sự không biết nên lấy cái gì để báo đáp y nữa. Tiền tài, địa vị, quyền lợi, thí luyện giả đệ nhất không thiếu, cũng không cần.

Không, trước đó bọn họ nên đổi cách xưng hô với y. Không nên gọi là thí luyện giả đệ nhất nữa, nên gọi y là tướng quân, hoặc có thể gọi y là quốc vương. Y là tướng quân, là chỉ huy tối cao của Quân thủ vệ Rạng Đông, cũng là quốc vương được người dân tin tưởng tôn lên làm vương của quốc gia Quân thủ vệ Rạng Đông thành lập trong Khu Vực Chết Chóc.

"Không cần báo đáp, nếu Cây Nhỏ ở đây sẽ nói đây là nghĩa vụ của mỗi công dân Trái Đất, vì quê hương mà hi sinh, cống hiến là điều mỗi công dân nên làm." Tinh Lan nói. "Nếu muốn báo đáp thì hãy cố gắng xây dựng và phát triển Trái Đất, đây mới là thứ Cây Nhỏ muốn nhất."

Yến Mạc Thù lấy ra một bức thư: "Cây Nhỏ có viết một bức thư gửi toàn bộ công dân Trái Đất. Đội kỹ thuật."

Đội kỹ thuật gật đầu.

Một tên lửa được phóng về Trái Đất, nó bay qua tầng khí quyển rồi rơi xuống biển Đại Tây Dương, toàn thân tên lửa vỡ ra để lộ quả cầu sắt bên trong. Quả cầu sắt lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng màu bạc, sau đó giọng nói của Yến Mạc Thù vang vọng đến bên tai mỗi người dân Trái Đất.

Loa có thể vang vọng ra khắp cả một hành tinh, đây chính là phát minh mới nhất mà đội kỹ thuật của Quân thủ vệ Rạng Đông đã tập trung nghiên cứu dể chuẩn bị cho hôm nay.

"Gửi tới toàn bộ người dân Trái Đất một lời chúc sức khỏe. Hân hạnh được gặp, tôi là chỉ huy của Quân thủ vệ Rạng Đông, Tinh Mạc Già."

Người Trái Đất dừng lại công việc mình đang làm.

Giọng nói của Yến Mạc Thù vang lên đều đều: "Quân thủ vệ Rạng Đông là tâm huyết của tôi, cũng là hy vọng mà tôi gửi lại cho Trái Đất. Họ sẽ luôn sát cánh cùng Trái Đất, đồng sinh cộng tử với Trái Đất. Số mệnh của họ gắn liền với vận mệnh của Trái Đất, vinh quang của Trái Đất là vinh quang của họ. Quân thủ vệ Rạng Đông vĩnh viễn sẽ không phản bội Trái Đất, họ có thể hi sinh cả tính mạng vì hành tinh quê hương mà không một lời oán trách."

"Tuy nhiên, Quân thủ vệ Rạng Đông không thể vẫn luôn bảo hộ Trái Đất, Trái Đất dù có bao nhiêu đồng minh mạnh mẽ đi chăng nữa mà không trở nên cường đại thì căn bản không thể sống sót trong vũ trụ tàn khốc này. Trước khi Trái Đất bị nhắm đến, đã có rất nhiều nền văn minh cấp thấp bị nền văn minh cấp cao xâm chiếm, cư dân trên đó không bị tiêu diệt thì cũng trở thành nô lệ, vĩnh viễn mất đi tự do. Quân thủ vệ Rạng Đông chỉ có thể bảo vệ được Trái Đất nhất thời thôi chứ không thể bảo vệ đời đời kiếp kiếp được, nếu Trái Đất cứ mãi dựa vào Quân thủ vệ Rạng Đông, không trở nên cường đại hơn thì vẫn sẽ có nguy cơ bị tròng lên cổ xiềng xích nô lệ, mất đi tự do."

"Vậy nên, để đề phòng chuyện này xảy ra, Quân thủ vệ Rạng Đông sẽ tận lực trợ giúp Trái Đất về mọi phương diện. Chúng tôi là những người đã tiếp xúc với tri thức của nền văn minh cấp cao, những phát minh khoa học mà chúng tôi đang sử dụng đều là thành quả của những tri thức đi trước chúng ta rất nhiều năm. Tri thức là biển rộng mênh mông vô tận, những tri thức mà Trái Đất có chỉ là một giọt nước nhỏ bé trong biển rộng thôi. Thứ chúng ta thiếu nhất chính là tri thức. Để Trái Đất có thể nhanh chóng hội nhập với các nền văn minh khác trong vũ trụ, tất cả người dân Trái Đất đều phải học lại từ đầu toàn bộ tất cả các môn học, tiếp thu thành tựu khoa học kĩ thuật mới, học tập những cái mới."

"Quá trình này sẽ rất khó và rất lâu, đến cả Quân thủ vệ Rạng Đông học cấp tốc vẫn chưa thể tốt nghiệp được tiểu học kìa. Nhưng mong mọi người hãy cố gắng, vì tương lai của Trái Đất, cũng vì tương lai của mỗi người dân sống trên Trái Đất."

"Hãy nhớ, tự do và sinh mệnh là hai thứ quý giá nhất. Hãy giữ chặt lấy nó, và cố gắng hết sức để bảo vệ nó, nếu mất đi tự do và sinh mệnh thì cho dù còn sống linh hồn cũng không thuộc về mọi người nữa đâu."

"Nguyện chư thiên an bình."

"Nguyện giết sạch kẻ thù xâm lược."

"Trái Đất chúng ta vĩnh viễn trường tồn."

Lời vừa dứt, người dân Trái Đất từ già trẻ lớn bé toàn bộ đều đồng thanh: "Nguyện chư thiên an bình."

"Nguyện chư quân an về."

"Nguyện giết sạch kẻ thù xâm lược."

"Trái Đất chúng ta vĩnh viễn trường tồn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.