Sương Mi Như Khói Mong Manh

Chương 25




Y Nhã vừa cười vừa nhìn vào tiểu hài tử trước mặt, tuy là con nhà nông nhưng tiểu hài tử này lớn lên nhìn cũng rất được, tuy ít tuổi hơn cô nhưng lại cao hơn cô một chút, cô càng nhìn càng vừa mắt, lại liếc nhìn xung quanh, giờ này xung quanh phòng bếp đều không có ai, chắc mọi người đã về ngủ hết.

Cô tiến đến bên cạnh hài từ, nắm tay dắt vào phòng bếp, đốt đèn nhỏ nhỏ hỏi.

“Hôm nay đệ đã làm việc gì?”.

Tiều Cừu hai mắt ánh lên vui vẻ liền nói một hơi dài.

“Hôm nay đệ cùng Lữ bá đi ra ngoài đồng cắt cỏ, xong về dọn dẹp chuồng ngựa, cho ngựa ăn, tỷ biết không, mấy con ngựa kia đều quen với đệ hết rồi, chỉ cần đệ huýt sáo một tiếng là chúng hiểu liền, hihi...”. ánh mắt dường như mong đợi Y Nhã khen ngợi.

“Đệ thật là thông minh”.

Y Nhã múc cho tiểu Cừu chén nước đậu, hôm nay cô lén nấu một ít.

“Đệ uống đi, hôm nay tỷ nấu nhiều hơn đấy”.

“Cảm ơn tỷ” tiểu Cừu vui vẻ nhận lấy chén đậu từ tay Y Nhã.

Hai người ở trong bếp vừa trò chuyện cười đùa. Bỗng một nha hoàn từ đâu nhảy ra đứng trước của phòng bếp chỉ tay vào Y Nhã nói.

“À...ta bắt được quả tang, hai người các người vừa ăn vụng, còn lén lút gặp nhau, ta...ta sẽ báo với Lưu tổng quản.” rồi chạy vụt đi, nhưng sợ hai người chạy mất.

Nha hoàn này đúng là cũng không vừa vu cho cô vừa ăn vụng, lại lén lút hẹn hò, Y Nhã bất giác thở dài.

Tiểu Cừu ánh mắt lo lắng hỏi “Tỷ...tỷ...phải làm sao.”

“Không sao....đệ uống hết đi”.

Một lát sau Lưu tổng quản cùng với nha hoàn kia đến, trên mặt hiện đầy vẻ đắc ý, nha hoàn kia là tiểu Lan vốn là người làm bể ấm trà của Nhị công tử, sau khi nghe hạ nhân đồn đại là cô đến viện Nhị công tử tị nạnh vì sao phạt cô nhiều hơn, thì tiểu Lan bắt đầu từ đó nơi nơi đều công kích, nói xấu cô, nhưng được cái là Y Nhã lớn lên xinh đẹp nên mọi người đều nói tốt cho cô.

Cô nghĩ tự nhiên tiểu Lan đang yên lành liền bị mình lấy ra làm mục tiêu để công kích, nên tức giận là đúng, nên im lặng, chịu đựng, nhưng mà một lần, hai lần đều có thể chịu được, đằng này thấy cô không nói gì tưởng dễ bặt nạt ngày ngay đi kiếm chuyện.

“Chuyện này là sao?” Lưu tổng quản nghiêm mặt lại hỏi.

“Thưa, tiểu Cừu đau bụng nên nô tì dẫn vào bếp múc chén nước đậu cho uống thôi ạ, phải không tiểu Cừu.” Ánh mắt liếc về phần tiểu Cừu một cái.

“Thưa,vâng ạ” tiểu Cừu biết ý liền tiếp lời.

Lúc này tiểu Lan đứng bên cạnh Lưu tổng quản chỉ tay vào Y Nhã hét lớn.

“Nói láo, nô tì...tận mắt chứng kiến hai người lén lút hẹn hò, còn cười nói tình cảm nữa.”

Y Nhã cười nhẹ người bị bắt gian là cô mà không thấy lo lắng, nàng ta khua môi múa mép, giải thích như là nàng ta là người bị hại không bằng.

“Những gì tiểu Lan nói đều không đúng, tiểu Cừu là một hài tử nhỏ, nô tì quan tâm như đệ đệ, nhưng qua lời nói gian xảo của tiểu Lan lại biến thành nô tì và tiểu Cừu hẹn hò lén lút, đúng là lời nói gϊếŧ người không dao ”

Lưu tổng quản liếc mắt về tiểu Lan, túc này tiểu Lan ánh mắt trợn ngược “Ngươi...người...” khí thể bừng bừng như muốn xông ra đánh cô.

“Im lặng, để tiểu Nhã nói”, Lưu tổng quản nghiêm mặt răn đe tiểu Lan.

“Hơn nữa ở trong viện phủ này, ai ai cũng biết tiểu Lan suốt ngày đi nói xấu, công kích nô tì, chẳng lẽ người đến tố cáo nô tì là trùng hợp thế sao, nô tì trong sạch sống đúng với lương tâm mình, thì cần gì sợ những lời giá họa của nàng ta?”.

Riêng nói về lập luận và cãi lý thì chẳng ai qua được cô, nhưng còn phải chờ Lưu tổng quản hấp thụ được bao nhiêu nữa.

Lưu tổng quản sau khi nghe lời Y Nhã nói xong thấy có phần đúng, tiểu Lan đúng là cố ý muốn gây sự, hơn nữa những việc trùng hợp đều do tiểu Lan báo lên, liền liếc mắt cảnh cáo tiểu Lan nhưng cũng nghiêm khắc nói với Y Nhã.

“Người cũng biết là hạ nhân nam nữ khác biệt, sao đêm hôm lại cùng với tiểu Cừu, để người khác nói ra nói vào hả?”.

Lúc này Y Nhã kéo theo tiểu Cừu quỳ gối trước mặt Lưu thẩm giọng nói ngậm ngùi, ánh mắt nức nở nói.

“Tiểu Nhã biết chứ, nhưng tiểu Nhã là con người, không phải động vật, nhìn tiểu hài đau bụng đến quằn lại sao lại thờ ơ ngoảnh mặt đi được...hix”.

Lúc này ánh mắt Lưu tổng quản dịu lại, không ngắt ngao như hồi nãy, nhẹ giọng nói.

“Ừm...thôi, chuyện này ta cho qua, nhưng nếu có lần sau ta sẽ phạt nặng.” lại nhìn về tiểu Lan nghiêm giọng “Còn ngươi, không lo việc, toàn công kích, nói xấu người khác, trừ 10 xu bổng lộc tháng này, nếu ta nghe thêm một lời nào nữa, đừng trách ta quá đáng” “Tất cả giải tán.”

Đợi Lưu tổng quản rời đi, Y Nhã tiến lên nhỏ giọng mỉa mai với tiểu Lan.

“Ngươi đấu không lại với ta đâu.” rồi nghênh ngang dắt tiểu Cừu rời đi.

“Tỷ...cảm ơn tỷ...” nét mặt tuấn tú đỏ ửng trong đêm, nhưng Y Nhã lại không nhìn ra, “Còn nữa, tỷ nói với Lưu tổng quản gì mà đệ không hiểu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.